“Chuyện này tôi còn rất nhiều chỗ không hiểu, chúng ta nói chơi thôi nhé, đừng coi là thật, vì sao nhất định phải lén lút điều tra như thế? Cảnh sát và kẻ gian, trắng đấu với đen, cảnh sát phải quang minh chính đại đứng về phía chính nghĩa, cần gì phải làm lấm lét như ăn trộm thế? Dùng thủ đoạn thế này mất thể diện quá ... Tôi nói thế này nhé, nếu là thứ tồn tại thì biểu hiện tính hợp lý nhất định, bọn họ làm thế này, nếu nói sâu hơn chính là chế độ có vấn đề, đây không phải thứ một hai anh hùng vãn hồi được. Giống như giá nhà hiện nay, vì nhà ở mà chia rẽ không biết bao nhiêu nhân duyên, hại bao nhiêu đôi lứa én bay đôi ngả, tôi cũng là người bị hại. Chẳng lẽ dưới loại tình huống đó, tôi nên đem thù hận của mình phát tiết lên đám người khai phát địa ốc?”
Sao đột nhiên lại nhảy cóc vấn đề như thế? May mà đầu óc của cô không kém, lý giải được lời này, nếu như tồn tại loại người như Lý Uy, Vương Vi Dân, vậy đó là vấn đề chế độ, như thế cá nhân không giải quyết được.
“Không phải là không có, anh không biết thôi, bốn năm qua có ba hình cảnh từ chức, trực tiếp tới công ty Lý Uy nhậm chức.” Tằng Nam tiết lộ một tin lớn: “Anh sẽ không làm người thứ tư chứ?”
“Chà, sức hút cá nhân của Lý Uy không nhỏ nhỉ. Chúng ta nói thật, không trộn lẫn tình cảm cá nhân nhé, khí chất lẫn khí độ của Lý Uy thực sự không tầm thường, hơn Ngũ Thần Quảng, Tần Cao Phong nhiều lắm. Tôi nhìn trong lãnh đạo công an, ít người có thể so được với ông ta ... Có điều tôi chưa gặp nhiều lãnh đạo lắm. Tôi luôn cho rằng Ngũ Thần Quảng chĩa thẳng mũi dùi vào Lý Uy, trong chuyện này chưa chắc một lòng vì việc công đâu, trước kia bọn họ ở trong một đơn vị, không chừng có thù oán cá nhân.”
Tằng Nam kinh ngạc với suy đoán của Giản Phàm: “Tiền đội trưởng đại đội điều tra kinh tế Cao Vạn Bảo vì nhận hối lộ mà đi tù chính là thông giả của chú Ngũ. Lý Uy lại chia rẽ những cấp dưới khác, tuy chuyện từ chức ở đâu cũng có, nhưng thể diện thì khó tiếp nhận. Hơn nữa vụ án mười bốn năm trước cũng chính là lý do khiến chú Ngũ đã trên 50 mà chỉ vẻn vẹn là chi đội trưởng, không thể tiến thêm, trong khi Tiền Minh Vũ, Dương Công Uy đều đã vượt mặt. Còn Lý Uy, Vương Vi Dân thì quan hệ xã hội rối rắm phức tạp, chú ấy ngay cả chi tiết quan hệ này còn không rõ thì làm sao tra? Sở dĩ dùng anh vì thấy anh có nhãn quang độc đáo, sẽ có cái nhìn mới mà không ai phát hiện ra, dù không thể phá được vụ án mười mấy năm trước, cũng có thể phát hiện ra tội khác của Lý Uy, chú ấy cần anh để tìm ra sơ hở của Lý Uy.”
Lại lộ ra vấn đề nữa rồi, mình đoán đâu có sai, đám người này giống củ hành, bóc lớp này lại thấy lớp khác, kỳ thực chi đội trưởng Ngũ ít nhất cũng đúng một điều, phá án là thứ gây nghiện, Giản Phàm tuy lý trí không muốn can dự, nhưng tiềm thức vẫn bất tri bất giác nhập vào vụ án này.
“Mọi người có một sai lầm mang tính chủ quan, vì sao chĩa mũi giáo vào Lý Uy? Vì sao không phải người khác? Loại trừ cha cô còn có hai hình cảnh khi đó trực tiếp áp giải, thậm chí là Ngũ Thần Quảng, Tiêu Minh Vũ, Dương Công Uy, người trực ban và trông kho, tùy tiện bất kỳ ai chỉ cần nội ứng ngoại hợp trộm tang vật từ nơi trông coi không nghiêm ngặt rất dễ. Thậm chí có khả năng tôi không nhắm vào cổ vật, mà là vì tiền, cổ vật chỉ thuận tay mang theo ... Có khả năng đấy không? Có, rất cao.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT