Dương Hồng Hạnh khách khí cáo từ nhân viên trực ban, lại kéo Giản Phàm ra ngoài, tới chỗ vắng vẻ mới nói: “Thế nào? Nếu tấm thẻ này do đội trưởng cho anh, bốn vạn ở đâu ra? Cho dù là đội trưởng tự bỏ hầu bao, anh có nghĩ là anh ấy bỏ ra mấy vạn để anh chơi không? Em thật không hiểu, rốt cuộc là anh thông minh hay ngốc nghếch đây? Nói anh ngốc thì không đúng, anh đã chứng minh qua mấy vụ án rồi, ai dám bảo anh ngốc? Nhưng nói anh thông minh, thế thì lại quá hồ đồ, anh chơi tám tháng ở đây không biết chỗ này là nơi đốt tiền ... Chả lẽ anh nghĩ rằng có cái bánh trên trời rơi xuống?”
Giản Phàm hoàn toàn không trả lời được nữa, cúi đầu suy nghĩ, bị chấn kinh quá lớn, hoài nghi với đội trưởng sâu thêm vài tầng. Liên hệ với những chuyện trước kia, hình như quan hệ sớm vượt qua loại quan hệ đồng chí rồi, lần đầu thu tiền, đội trưởng không giận còn ngầm thừa nhận và cổ vũ. Đánh người bị đốc sát bắt đi, đội trưởng không chỉ giúp y lấy lại ý chí còn ngầm ra tay giúp đỡ. Càng lúc càng gần gũi với Đường Đại Đầu, đôi khi cảm thấy chuyện phát triển thuận lợi tới mức không ngờ, cứ như có người ở đằng sau thúc đẩy, thêm chuyện hôm nay nữa khiến Giản Phàm càng nghĩ càng thấy lưng lạnh toát.
Không muốn nghĩ đội trưởng là người xấu có mưu đồ gì, nhưng Dương Hồng Hạnh nói càng không sai, nếu là nhiệm vụ thì lại chẳng có nhiệm vụ nào phù hợp với mình.
Hai người lặng lẽ bước đi, một trước một sau, Dương Hồng Hạnh đi trước cố ý bước chậm lại, muốn cùng Giản Phàm thảo luận, nhưng tâm trí Giản Phàm rõ ràng bay đi tới tận đâu rồi, mấy lần kiếm đề tài lại không có hồi âm, ngẩng đầu lên thì đã tới cửa sân huấn luyện, kéo Giản Phàm tránh khỏi cái cột trước mặt: “Giản Phàm, có chơi nữa không?”
“Đi thôi, không chơi nữa, anh không có tâm trạng.” Giản Phàm lắc đầu, không tìm ra bất kỳ lời giải thích hợp lý nào cho vấn đề trong đó, đúng là người trong cuộc hồ đồ, không phủ nhận y có chút sùng bái đội trưởng, suy nghĩ mọi chuyện quá đương nhiên, nếu không có Dương Hồng Hạnh nhắc nhở, thực sự không bao giờ nghĩ tới.
Hai người lên xe, Dương Hồng Hạnh khuyên nhủ: “Đừng nghĩ nữa, về hỏi đội trưởng không phải là rõ sao?”
“Em nói đơn giản quá.” Giản Phàm thở dài, người ngoài không hiểu hết quan hệ lắt léo giữa y và đội trưởng: “Đội trưởng âm thầm làm chuyện này lâu như thế, em nghĩ anh hỏi một cái người ta sẽ trả lời ngày à? Hồng Hạnh, anh phải làm sao đây?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT