Từ dưới đi lên hoảng loạn, từ trên đi xuống ung dung.
Đèn pha soi qua đâu, nơi đó bóng người nháo nhác, tiếng bước chân lộn xộn, qua tầng nào cũng nghe thấy tiếng báo cáo của đội tìm kiếm, lúc báo an, lúc báo nguy. Tương Địch Giai nắm chặt góc áo Giản Phàm, Giản Phàm ôm vai cô, hai người đeo Khấu trang phòng độc, không lo hít phải khói. Mắt nhìn theo ánh đèn, bốn phía đều một màu đen xì xì, tòa nhà lộng lẫy chớp mắt biến thành chốn hoang tàn, đi qua tầng bốn tầng năm, lan can đã bị lửa cháy tới méo mó, cả đống đồ đạc không còn nhìn ra hình dạng ban đầu, thi thoảng có một cái cáng đi ra, lại là thi thể cháy đen.
Cảnh tượng Tương Địch Giai sợ hãi nép sát vào lòng Giản Phàm, mắt nhắm tịt.
Cuối cùng hai chân chạm được tới mặt đất, kéo Khấu trang ra, tận hưởng không khí lạnh buốt đáng ghét của mùa đông, nhìn cả đám đông ồn ào cũng thấy thân thiết.
Tương Địch Giai hứng phấn ôm cổ Giản Phàm làm xích đu, vui sướng reo lên: “Chúng ta thoát rồi, thực sự thoát rồi.”
Từ lãng mạn tới kinh hoàng, từ tuyệt vọng tới hi vọng, rồi hi vọng vỡ òa thành niềm vui sống sót, trong một đêm trải qua nhiều cảm xúc mạnh như thế, Tương Địch Giai vừa hân hoan nhảy nhót vừa bật khóc.
Nhân viên cấp cứu nhìn hai vị này nhức đầu, té ra chẳng sao cả, đội tìm kiếm thì cười, vẫy tay với Giản Phàm, chui qua lan can bị phá, tiếp tục công tác. Đèn pha công suất lớn chiếu tới, như muốn làm nổi bật niềm vui thoát nạn ấy, Tương Địch Giai tóc đen áo trắng dưới ánh đèn đã vô cùng bắt mắt, biến thành bức ảnh đẹp nhất trong ống kính phóng viên.
Giản Phàm bị Tương Địch Giai vui sướng quên hết tất cả ôm cổ xoay một vòng, thấy có người kéo tới, vội nói nhỏ bên tai cô: “Này, mau xuống đi, có phóng viên.”
Cái ôm này từng khao khát vô cùng, có điều lúc này lại không dám hưởng thụ.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play