Tương Địch Giai loáng thoáng vẫn nghe thấy tiếng cháy, tiếng đổ vỡ, không khỏi sợ hãi: “Thế lỡ lửa cháy tới đây thì sao?”
“Này, chị quá thiếu lòng tin vào Đảng và chính phủ đấy, nếu để một khách sạn lớn thế này cháy thành tro, đừng nói thành phố, ở tỉnh cũng có quan lớn phải treo ấn về nhà làm ruộng. Chúng ta có thể chẳng là gì, nhưng mũ ô sa của lãnh đạo đáng tiền lắm, họ phải tới cứu cái mũ của mình chứ.” Giản Phàm cảm khái lầm bẩm: “Ôi thiên tai quá nửa là nhân họa, hoảng loạn sợ hãi, dọa lẫn nhau, lửa chưa cháy tới đã bị khói làm ngất hết rồi.”
“Không nhìn ra cậu còn có khứu giác chính trị.” Tương Địch Giai đùa một câu, chợt hỏi: “Giản Phàm, sao tôi chẳng thấy cậu sợ chút nào?”
“Sợ chứ, nhưng càng sợ càng muốn sống, muốn sống thì phải bình tĩnh, chẳng lẽ ôm chị khóc? A .. Nhớ rồi, lúc nãy chị nhân lúc khóc lóc tát tôi một cái, món nợ này tính sao?” Giản Phàm quay đầu sang, trong bóng tối không nhìn thấy vẻ đẹp hoa nhường nguyệt thẹn của Tương Địch Giai, nhưng không trêu vài câu không được. Kỳ thực bây giờ y mới hoàn hồn, suốt cả dọc đường hết ôm lại kéo giai nhân mà chẳng có cảm giác gì, chỉ thấy sống lưng toát mồ hôi lạnh.
Tương Địch Giai có vài phần xấu hổ: “Xin lỗi được chưa?”
“Không được, đưa mặt đây, tôi phải trả lại.” Giản Phàm làm bộ hùng hổ.
“Không hẹp hòi như vậy chứ, với tôi mà cậu cũng ra tay được à?”
“Thời buổi này không phải hô hào nam nữ bình đẳng à? Tát mạnh như vậy, giờ má tôi vẫn còn rát,”
“Được, cho cậu bù đắp mất cân bằng tâm lý.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT