Đúng là quái, Tần Cao Phong cố tình thể hiện để khơi lên hứng thú của Giản Phàm, vậy mà kết quả như thế, thực là khóc không nổi cười không xong: “Giản Phàm, tôi hứa với chú cậu là sẽ chăm sóc cậu, nhưng cậu ngay cả súng không nắm chắc, năm sau bị đảo thải thì làm sao? Tôi không hi vọng cậu trở thành thiện xạ, nhưng phải hợp cách chứ? Nào bắn thử đi, để tôi xem tệ tới mức nào.”
“Đội trưởng, anh không biết mắt tôi có vấn đề không thể nhắm được ... Thành tích tốt nhất chỉ năm điểm.” Giản Phàm hơi đỏ mặt.
“Vừa rồi cậu có thấy tôi nhắm bắn không?” Tần Cao Phong hỏi.
Ừ nhỉ! Lời này làm Giản Phàm ngây ra, động tác của Tần Cao Phong cực nhanh, căn bản không có thời gian nhắm bắn: “Đúng rồi, anh không hề nhắm bắn.”
“Nào, cầm súng.” Tần Cao Phong lần nữa ra lệnh không cho Giản Phàm ý kiến, lắp đạn nhét vào tay y, đứng sau lưng chỉ bia: “Đây không phải cự ky tầm trung hay xa, có 20 mét thôi, nên bắn không cần nhắm, bắn dựa vào tốc độ và cảm giác, không cần nhìn bia, chỉ cần định vị vị trí của nó trong lòng ... Bắn đi, dựa vào cảm giác ở tay mà bắn. Bắn!”
Đoàng! Bị Tần Cao Phong quát thình lình, Giản Phàm vô thức nổ súng, tay bị lực giật nâng lên một chút, đạn sớm bay đi đâu rồi.
Tần Cao Phong không chê cười hay trách móc, hai tay nắm vai y, giọng đều đều chậm rãi: “Đừng khẩn trương, súng là con ngựa dữ, cậu càng sợ nó, nó càng bắt nạt cậu, chế nhạo cậu, chỉ người có dũng khí mới xứng cưỡi nó. Bây giờ chú ý sức giật, đừng để nó ảnh hưởng tới cậu, hạ súng xuống, sau đó giơ lên thật nhanh, bằng cảm giác bóp cò.”
Giản Phàm nổi hứng, không nhắm xuống, hạ súng xuống, thả lỏng vai thở ra một hơi, giơ tay bắn luôn.
Đoàng!

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play