Tô tổng quản vừa thấy rõ gương mặt khuất sau tán cây thì suýt chút nữa hồn phi phách tán, lập tức lao đến trước mặt Tần Mặc Dạ, cúi người, giọng cuống quít.
Hầu gia, Hầu gia! Là Trắc phu nhân.”
Lời ông vừa dứt, bầu không khí như bị kéo căng đến cực điểm đột nhiên chùng xuống, nhưng không phải là sự ấm áp mà là một loại tĩnh lặng khiến người ta khó lòng đoán được điều gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Tần Mặc Dạ vẫn giữ nguyên vẻ mặt, chút dao động trên mặt cũng không thấy, lặng lẽ thu kiếm. Hắn chậm rãi xoay người về phía Liễu Nhược Yên, từ trong bóng tối dưới tán cây bước ra. Một thân xiêm y nhạt màu, dáng người mảnh mai, khuôn mặt chưa kịp che giấu nét hoảng hốt lẫn bối rối.
Ánh mắt của hắn dừng lại nơi nàng không mang phẫn nộ, cũng chẳng hẳn là nghi hoặc, mà là một sự đánh giá, lạnh lẽo, xa cách, và đầy cân nhắc.
Liễu Nhược Yên hít sâu một hơi, tay áo trong tay đã sớm bị nàng nắm đến nhăn nhúm. Nàng biết bản thân mình thất lễ, cũng biết hành động “nhìn trộm” này là điều không nên có, vốn nàng chỉ muốn đi dạo cho khuây khỏa lại vô tình nghe được tiếng kiếm trong lòng nổi lên tò mò không kiềm chế được.
Nàng khẽ cúi đầu, giọng nhỏ nhưng rõ ràng. “Thần thiếp... thất lễ.”
Không ngụy biện. Không chống chế. Chỉ là một lời nhận lỗi, đơn giản, thành khẩn. Vì nàng biết, trước mặt người như Tần Mặc Dạ, bất cứ lời giải thích dư thừa nào cũng là tự chuốc họa.
Hắn lặng im một thoáng, gió chiều nhẹ lướt qua, khiến vạt áo đen của hắn khẽ bay. Trong ánh sáng hoàng hôn hắt xuống, bóng dáng cao lớn của hắn phủ trùm lên nền đá dưới chân, tựa như một ngọn núi không thể lay chuyển.
Liễu Nhược Yên sợ hắn nghĩ bản thân là phản, vội vàng điền tiếp, “Ta, ta chỉ cảm thấy trong phòng bí bách muốn ra ngoài hít thở.. Không nghĩ lại làm phiền đến Hầu gia đang luyện binh pháp.”
Tần Dạ Mặc truy xét cả người nàng, cuối cùng, hắn chỉ nhàn nhạt mở miệng.
“Lần sau muốn đi, nên nhớ hỏi đường. Nơi này không phải ai cũng có thể tùy tiện đặt chân.”
Lời nói không quá lạnh, nhưng ngữ khí lại rõ ràng mang theo ranh giới. Không hề chừa lại đường thân thiết. Không như người ta tưởng tượng về một tân lang sẽ đối đãi dịu dàng với tân nương mới cưới.
Liễu Nhược Yên gật đầu, bàn tay nắm chặt bên người. Dù hắn không quát mắng, nhưng từng lời từng chữ đều là cảnh cáo rõ ràng. Mà nàng cũng chẳng thể trách được ai, bởi chính nàng đã bước vào nơi linh thiêng như vậy, một người như nàng vốn không có tư cách.
Tần Mặc Dạ thu lại thanh đao vào vỏ, không nói thêm một lời, cũng không liếc nàng lấy một lần nữa. Hắn xoay người, bóng dáng cao lớn sải bước rời khỏi sân viện, để lại sau lưng chỉ còn sự tĩnh lặng đến ngột ngạt.
Tô tổng quản nhẹ nhàng thở phào, quay sang nhìn nàng, khổ tâm nói, “Trắc phu nhân, nơi này thật sự không nên đến bừa bãi Hầu gia trước giờ vốn không thích người khác quấy rầy lúc luyện võ.”
Liễu Nhược Yên mím môi, gật đầu, nhưng trong lòng lại dấy lên một cảm xúc phức tạp không tên. Là sợ hãi, là ngượng ngùng…
“Tô tổng quản, Hầu gia, không phải trong miệng người đời đều là máu lạnh, xấu xí.. hay sao?”, càng nói về cuối giọng nàng càng nhỏ dần, dường như chỉ mình nàng nghe thấy.
Tô tổng quản thoáng khựng lại khi nghe câu hỏi ấy, ánh mắt già nua chợt xao động, như thể trong thoáng chốc vừa có một lớp sương mù dày phủ lên đôi mắt từng trải.
Ông nhìn nàng , ánh mắt vừa ngây thơ vừa phức tạp, giống như đang cố giấu đi những cảm xúc cuộn trào trong lồng ngực. Dù giọng nàng rất nhỏ, nhưng ông vẫn nghe thấy.
“Trắc phu nhân a, thần đã nói người đừng nghe những lời đồn đoàn bên ngoài mà. Hầu gia chúng ta xuất chúng hơn người, bao nhiêu nữ tử nhìn thấy đều gục ngã, thế nào là xấu xí, là máu lạnh chứ?”, Tô tổng quan khổ tâm than thở.
Ông vừa nói vừa thở dài, ánh mắt liếc qua hướng Tần Mặc Dạ đã rời đi, có một tia gì đó khó gọi thành lời – như ngưỡng mộ, như thương xót.
“Người ta hay nói: ‘Hồng nhan bạc mệnh’, nhưng thần thấy anh tài cũng chẳng khá hơn là bao. Hầu gia không phải không có tình, chỉ là người đời không hiểu được tâm can của ngài ấy thôi.”
Ông quay sang nhìn nàng, giọng nói chậm lại, thấp hơn, mang theo mấy phần chân thành:
“Có những vết thương, không nằm trên thân thể. Người ngoài chỉ thấy một tướng quân giết địch không chớp mắt, một Hầu gia quyền khuynh triều dã nhưng đâu ai thấy được, đằng sau chiến giáp là bao nhiêu lần sống sót trong địa ngục.”
Liễu Nhược Yên chỉ nghe, không đưa ra bất kì lời nhận xét nào. Nàng vẫn chưa thích nghi được sự thật, người vừa rồi thế nào lại là Uy Vũ Hầu gia Tần Dạ Mặc?
Cho đến khi nàng thất thần rời khỏi tiểu viện, Tần Dạ Mặc lại từ phía sau cây cổ thụ lớn bước ra, ánh mắt dán chặt lên dáng vẻ mảnh khảnh của nữ nhân, rồi liếc nhìn Tô tổng quản, “Sau này ông nói nhiều hơn một chữ, theo đầu chữ mà cắt cơm.”
Tô Thận thật sự sợ hãi rồi, ông ngay lập tức bịt miệng, không nói thêm lời nào.
-------
Đêm nay trăng sáng vằng vặc.
Ánh trăng như tấm lụa mỏng dát bạc trải dài khắp hậu viện, nhẹ nhàng rơi xuống mái ngói cong cong, vòm cây rậm rạp, và cả mặt đất lát đá xanh lạnh lẽo. Trời đêm mát mẻ, gió khẽ lướt qua khe cửa sổ, mang theo hương cỏ cây thoảng nhẹ như thì thầm của đất trời.
Trong tiểu viện yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ tiếng côn trùng rỉ rả nơi góc vườn, ánh đèn lồng treo cao lay động theo nhịp gió, in bóng lờ mờ của những cành cây in xuống đất như tranh thủy mặc.
Liễu Nhược Yên ngồi bên cửa sổ, khoác một chiếc áo mỏng, tay ôm chén trà đã nguội, ánh mắt mông lung nhìn về khoảng sân lặng yên trước mặt. Gió trăng giao hòa, nhưng trong lòng nàng lại chẳng hề yên ả như thế.
Nàng không ngừng nghĩ đến ánh mắt của Tần Mặc Dạ lúc chiều — lạnh lùng, sắc bén, nhưng cũng mang theo một thứ gì đó phức tạp khó gọi thành tên. Không hẳn là tức giận. Không hoàn toàn là khinh thường. Lại càng không giống sự ghét bỏ mà nàng từng lo sợ.
Như một sự cảnh giác đến từ một người đã quá quen với việc bị phản bội.
Nàng khẽ nhắm mắt, hít sâu một hơi. Hôm nay là lần đầu tiên nàng được thấy hắn thật sự, không phải qua lời đồn, không phải qua những ánh mắt người khác dành cho hắn, mà là qua một khoảnh khắc giữa ánh tà dương, đao kiếm vung lên, và hơi thở mạnh mẽ của một tướng quân từng chinh chiến sa trường.
Chỉ tiếc khoảng cách giữa họ, không phải một tiểu viện, mà là cả một tầng trời đầy nghi kỵ và thân phận chồng chất.
Nàng đặt chén trà xuống bàn, tay nhẹ vuốt ve mép áo, Uy Vũ Hầu gia là thân phận cao quý, lập công lừng lẫy, hoàng đế ban ơn, một tay không phải che trời thì cũng là làm mưa làm gió trong kinh thành. Còn Liễu Nhược Yên nàng lại chỉ là con quan hèn mọn, không sánh được với người.
“Trắc phu nhân, đã không còn sớm nữa, ngày mai người còn phải tới Cung học.”, Thược Dược lo lắng nàng bị lạnh, tiện tay khoác chiếc áo choàng mềm mỏng lên vai nàng, nhẹ tựa lông vũ như sợ hoa không chịu được sẽ tàn.
Liễu Nhược Yên đưa ánh mắt nhìn xa xăm, nàng vào phủ, đã được hơn một tuần rồi.
Mỗi ngày đều như bước đi trong sương mù, trầm lặng và mơ hồ. Phủ Uy Vũ Hầu lộng lẫy như hoàng cung thu nhỏ, kẻ hầu người hạ nối đuôi nhau, từng bước đều quy củ, từng ánh mắt đều rập khuôn. Nhưng nàng biết, sự im lặng ấy chính là tầng tầng lớp lớp sóng ngầm, nơi mà mỗi bước đi sai lạc có thể cuốn trôi cả đời người.
Hôm nàng bước chân vào cánh cổng son lớn kia, lễ cưới không pháo, không rượu, không cười. Hầu gia không xuất hiện, lễ thành thân như cái bóng mờ trong một ngày gió nổi.
Nàng là trắc phu nhân. Không phải chính thê. Không phải được cưới hỏi đàng hoàng. Chỉ là một danh phận mỏng như sợi chỉ, đặt vào cũng không nặng thêm được chút nào cho phủ này.
“Một Trắc phu nhân cũng phải học những chuyện như thế sao?”, theo hiểu biết của nàng, mẫu thân ở trong Liễu gia cũng làm thê thiếp, nhưng không phải học những điều như này, chỉ đơn thuần giống chim hoàng yến bị giam giữ trong lồng, với ham muốn đọc sách mà thôi.
Thược Dược nghe vậy cũng không đoán được trong lòng người đang nghĩ gì, chỉ nhẹ nhàng đáp, “Hầu phủ không có phu nhân, mọi việc trong phủ không thể giao cho Hầu gia một tay phân phó, bây giờ ngài ấy lại lấy được Trắc phu nhân, người đương nhiên có trách nhiệm san sẻ với chủ nhân.”
Liễu Nhược Yên im lặng, ánh mắt nhìn xuống tay mình, nơi từng nếp gấp trên chiếc áo lụa mềm mại như những ký ức cũ. Những lời Thược Dược nói không phải không đúng, nhưng lại làm lòng nàng càng thêm lặng lẽ.
Nàng không phải không hiểu, nhưng trong lòng lại tràn ngập một sự mơ hồ khó tả. Là Trắc phu nhân thì sao? Phải gánh vác những việc trong Hầu phủ, nàng vốn không có chút khao khát quyền lực hay vinh hoa. Nàng chỉ muốn một cuộc sống bình yên, không ồn ào, không gió bão, nhưng không ngờ lại bị cuốn vào những cơn sóng ngầm không thể tránh khỏi.
“Mẫu thân ta...” Nàng bỗng cất lên, giọng nói nhẹ tênh như gió xuân. “Mẫu thân ta ở Liễu gia, ngày ngày chỉ lo đọc sách, viết chữ, suốt đời không dám bước ra ngoài, nhưng người có thể sống cả đời trong tĩnh lặng đó mà không lo nghĩ nhiều.”
Lục Bình bên cạnh dường như hiểu được tâm tình của nàng, chỉ khẽ an ủi, “Liễu gia không giống Hầu phủ, Uy Vũ Hầu gia mẫu thân mất sớm, được Phàm phu nhân trong cung nhận là nhi tử, cũng được coi là thân nhân trong hoàng tộc. Nên những quy tắc trong cung cũng được áp đặt lên các phủ.”
Liễu Nhược Yên hơi cúi đầu, đôi mắt ánh lên sự trầm tư, như thể đang nghiền ngẫm từng lời Lục Bình nói. Nàng không phải không hiểu những lời an ủi ấy, nhưng chúng lại càng làm nàng cảm thấy lạc lõng hơn bao giờ hết. Phàm phu nhân, Uy Vũ Hầu gia, những quy tắc trong cung, tất cả đều là những thứ quá xa lạ với nàng. Nàng chỉ là một nữ tử xuất thân từ một gia đình không quá quyền quý, vào Hầu phủ này, chẳng qua là một sự sắp xếp của cuộc đời, và giờ đây nàng chẳng biết phải đứng ở đâu trong thế giới rộng lớn này.
“Liễu gia của ta,” nàng tiếp tục, giọng vẫn dịu dàng nhưng có gì đó u uất, “Chẳng qua chỉ là một gia đình nhỏ, không có sự vinh hoa phú quý, cũng không có quyền lực. Mẫu thân chỉ biết mỗi ngày chăm chút sách vở, đọc thư từ, tựa như đó là thế giới duy nhất của người.”
Thược Dược cùng Lục Bình đều im ắng, ánh đèn tỏa ra từ chiếc đèn trên tay giống như một ngọn lửa ấm áp đang an ủi sự ngổn ngang trong lòng.
------
Bạch Tùng viện.
Tần Mặc Dạ hôm nay không có nhiều hứng thú để đọc sách, ngược lại là ngồi trong gian phòng chính, trầm mặc thưởng thức trà nóng.
Hắn trầm ngâm, nhớ lại tình cảnh chiều nay, dáng vẻ mảnh khảnh, yểu điệu của thiếu nữ ẩn nấp sau chậu cây lớn, lén lút giương đôi mắt đầy ngây thơ nhìn hắn.
Tần Mặc Dạ nhấp một ngụm trà, hương vị thanh mát lan tỏa, làm dịu đi những suy nghĩ vẩn vơ trong đầu hắn. Hắn không phải người dễ bị những điều nhỏ nhặt lay động, nhưng hình ảnh thiếu nữ kia, vẫn luôn cứ quẩn quanh trong đầu hắn không thể buông.
Trong giây phút tĩnh lặng, tiếng lá cây xào xạc ngoài sân như tiếng thì thầm của thiên nhiên, và Bạch Tùng viện vẫn giữ vững vẻ yên tĩnh, lạnh lẽo vốn có của nó.
Tô tổng quản từ bên ngoài bước vào, trên tay còn bưng một khay đồ ăn nhẹ vào ban đêm, “Hầu gia, uống trà phải có bánh.”
Tần Dạ Mặc nhìn chiếc bánh nếp đủ màu sắc trong dĩa, nhíu mày, “Trong phủ có quy tắc không ăn đêm?”
“Đúng vậy a,”, Tô tổng quan giả như đã quên rồi chợt nhớ lại, tay vô thức đập lên trán, lại nói, “Nhưng Trắc phu nhân vừa rồi kêu bữa tối không đủ no, muốn ăn thêm bữa ăn đêm.”
Hắn nhướng mày, nữ tử này trông dáng vẻ rất gầy gộc, lại ăn đêm?
Nhưng đó không phải hắn để ý, “Bữa tối không đủ no?”
Nói đến đây, Tô tổng quản như đạt được ý nguyện liền giở trò khóc lóc thương tiếc, “Ây da, Hầu gia a, người bận trăm công nghìn việc nên không có thời gian để ý tới. Trắc phu nhân đến nay vào phủ đã được hơn một tuần, nhưng không lần nào ngài qua đó, đám hạ nhân đương nhiên cũng có lời đồn đoán. Nói Trắc phu nhân cùng lắm chỉ là một….”
Tô tổng quản dừng lại, đôi mắt giả vờ rưng rưng, giọng nghẹn lại không thể nói thành lời. Gần như là đang thay nàng uất ức oán trách lên hắn.
Tần Mặc Dạ khẽ nhíu mày, người này thập phần ồn ào, nhưng vẫn là kiên nhẫn nghe tiếp. “Một gì?”
“Một.. một, là một nữ nhân được gả vào Hầu phủ như một quân cờ, không được Hầu gia xem trọng nên chi bằng chia cho ít đi một phần cơm, sẽ đỡ tốn hơn.”, Tô Thận như chạm vào nỗi đau, lập tức rống lên kêu oan.
Tần Mặc Dạ im lặng, ánh mắt lạnh lẽo như mặt hồ không gợn sóng. Hắn nhìn Tô tổng quản, người vẫn giả vờ thương tiếc, mặt mày nhăn nhúm như thể hắn vừa phạm phải một tội lỗi lớn. Những lời đồn đoán này, dù không phải là điều gì mới mẻ trong cung cấm này, nhưng hôm nay lại được lôi ra một cách công khai, không kịp che giấu.
Hắn không vội đáp lời mà chỉ nhìn chằm chằm vào Tô tổng quản. Tô Thận cảm nhận được sự yên lặng đầy đe dọa, nhưng không dám ngừng lại, đôi mắt vẫn giả vờ đượm buồn như muốn khơi dậy sự cảm thông từ hắn.
“Nàng ta biểu hiện thế nào?”, ngược lại là muốn xem người kia thể hiện thế nào. Hắn ta không thích nữ tử yếu đuối, càng không thích kẻ lắm mồm, thật sự rất ồn ào.
Tô Thận khẽ lau nước mắt, “Còn có thể làm gì được chứ? Trắc phu nhân là người hiểu chuyện, cho dù nghe được lời không hay cũng chỉ biết ngậm oan ức cho qua, không kêu một lời.”
Tần Mặc Dạ vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng, ánh mắt sâu thẳm như một vực thẳm vô đáy, không lộ chút cảm xúc. Hắn nghe Tô Thận kể lể mà chỉ cảm thấy sự ồn ào này không đáng để hắn phải bận tâm. Tuy nhiên, câu hỏi cuối cùng lại khiến hắn phải suy nghĩ một chút.
"Không kêu một lời?" Hắn lặp lại, âm điệu không nhanh không chậm, nhưng mỗi từ như đều chứa đựng một tầng ý nghĩa khác.
Tô Thận vội vàng gật đầu, thở dài một hơi như thể đã phải chịu đựng một tấn bi kịch không lời. “Vâng, Trắc phu nhân là người hiền lành, chỉ lặng lẽ chịu đựng, chưa bao giờ nói ra lời oán thán. Thậm chí, người còn luôn tỏ ra vui vẻ, không để lộ một chút gì uất ức ra ngoài. Nhưng mà... nhưng mà, trong lòng ai mà không biết.”
Tần Mặc Dạ không đáp, đôi mắt sắc bén vẫn nhìn chằm chằm vào Tô Thận như thể muốn xuyên thủng hắn. Tô tổng quản cảm thấy hơi bất an dưới cái nhìn đó, nhưng lại vội vàng tiếp tục kể.
“Cô ấy không hề cầu xin gì, thậm chí khi các nô tỳ trong phủ chế nhạo, nàng ấy cũng không thèm đáp lại, chỉ cúi đầu giữ im lặng, như thể không hề quan tâm. Nhưng mà, Hầu gia, thật sự… Ai da, thật đau lòng cho Trắc phu nhân.”
Hắn ta suy nghĩ một lúc, dường như cân nhắc chuyện gì.
Cuối cùng, Tần Mặc Dạ khẽ nhếch môi, giọng nói trầm lạnh vang lên trong căn phòng tĩnh lặng: "Đợi ngày mai ta thượng triều về rồi nói tiếp.”
Tô Thận như được chỉ dẫn rõ ràng, vội vàng cúi đầu cung kính. "Hầu gia chớ lo việc chính mà bỏ bê bản thân. Triều đình vốn là chốn không phải hổ cũng là rắn, lòng người đều thâm sâu khó lường.”
Tần Mặc Dạ không vội dừng lại, đôi mắt vẫn không rời khỏi khay bánh nếp đủ màu sắc trên bàn. Ánh sáng từ ngọn đèn dầu nhẹ nhàng chiếu lên chúng, làm nổi bật màu sắc tươi sáng của từng chiếc bánh, nhưng lại không thể xua tan được cảm giác nặng nề trong lòng hắn.
Hơn nữa, bây giờ Tần Dạ Mặc không có nhiều thời gian đến thế để quản chuyện của nàng, một người ngay cả gặp mặt cũng chỉ là lướt qua.
Ánh mắt Tần Mặc Dạ trở nên sắc lạnh hơn. Càng là người không dễ đoán, càng có giá trị để hắn tìm hiểu.
Tô Thận lặng lẽ rút lui, đóng cửa lại, để lại Tần Mặc Dạ một mình trong căn phòng tĩnh lặng, nơi chỉ có tiếng nhạc của đêm và ánh sáng nhẹ nhàng của đèn dầu. Hắn đứng đó, một mình đối diện với những suy nghĩ trong đầu, một bước nữa lại tiến gần đến con cờ này trong trò chơi không thể nào đoán trước.