Kinh thành tháng ba, lẽ ra là mùa xuân ấm áp, ấy vậy mà mưa phùn kéo dài suốt mấy ngày không dứt, từng giọt lạnh buốt như cào vào xương cốt người ta.

Ngày Liễu Nhược Yên được gả vào Hầu phủ, trời vẫn mưa.

Kiệu hoa lặng lẽ tiến vào cổng phụ sau phủ mà không một hồi trống, không một khúc nhạc cưới. Cũng không hề có hỉ trướng đỏ rực người người ca tụng, càng không có phu quân rước nàng vào cửa.

Chỉ là một chiếc kiệu đơn sơ, che hờ tấm vải đỏ đã bạc màu, rung nhẹ theo từng bước chân khiêng

“Đi cửa sau à?”

Một người đàn bà vừa ở phía chợ Đông thấy bên này huyên náo liền chạy tới, không hiểu sự tình nhìn sang người bên cạnh hỏi một câu.

Người đàn ông trên tay cầm ô giấy, chỉ gật đầu như ngầm thừa nhận. Lại một người ở bên cạnh, hóng được chút việc tình, quay sang tìm người bàn tán, “Nghe nói Uy Vũ Hầu Tần Dạ Mặc vừa trấn ải biên cương trở về, lập công lớn lại đến tuổi lập gia thất, Hoàng thượng ban cho hắn ta một người, xem như có người sáng tối bầu bạn.”

“Thế mà lại chỉ là một thiếp thất?”

“Ngươi chưa nghe nói rồi. Quan gia phía trên họ Liễu, ngay khi nhận tin Hầu gia trở về thì đem con gái đến, nói cũng đã ở ngưỡng tuổi gả đi, lại muốn nịnh nọt người trên, không tiếc mà dâng con gái mình như món vật đem tặng.”

“Cái nhà họ Liễu ấy à?” Người đàn bà lúc trước chen lời, giọng hạ thấp, ánh mắt vẫn không rời chiếc kiệu hoa đang chậm rãi tiến vào Hầu phủ, “Ta nghe đâu cũng chẳng phải đích nữ gì, chỉ là một thứ nữ không được coi trọng. Gả đi như vậy còn hơn bị nuôi như không ở trong phủ.”

“Chậc, đáng thương cũng đáng trách. Cứ như vậy gả vào phủ Uy Vũ Hầu, chẳng khác nào cá rơi vào chảo sôi.”

Cơn gió đầu xuân lướt qua, mang theo mùi bùn ẩm, lá rụng xào xạc, như gợn lên một tiếng thở dài lặng lẽ từ đáy lòng những người đang đứng xem. Có chút thương tiếc, cũng có chút cảm thấy cô gái này gả được vào Hầu phủ, xem như cũng phúc nửa đời.

Trong kiệu, Liễu Nhược Yên vẫn im lặng. Lớp mạng che mặt mỏng tang không đủ để ngăn tiếng ồn ào bên ngoài lọt vào tai nàng.

Mỗi lời bàn tán đều như một mũi kim nhỏ, đâm vào da, không sâu nhưng tê tái.

Từ nhỏ, nàng đã học cách không biểu lộ cảm xúc. Bị mẫu thân kế hắt hủi, bị tỷ muội cùng cha khác mẹ cười nhạo, bị phụ thân lợi dụng không chút thương xót. Trái tim nàng đã sớm chai đá từ lâu. Liễu Nhược Yên không có quá nhiều biểu cảm trên mặt, chỉ đơn thuần mím miệng như ngầm chấp nhận những lời bàn tán này.

Cho đến khi nữ nhân khoác trên mình hỉ phục đơn sơ và mộc mác một chân bước qua cánh cửa Hầu phủ, cánh cửa lớn đóng lại giống như cánh cửa lớn đóng lại, giống như ngàn vạn thanh kiếm vô hình, cắt đứt đoạn quá khứ phía sau lưng nàng.

Liễu Nhược Yên, nữ nhân khoác hỉ phục đỏ không lộng lẫy, nhưng từ bóng lưng lại toát ra vẻ uy nghiêm yên lặng như một vị thần ngủ quên trong vách đá, từng bước đi vào hậu phủ Hầu gia.

Cửa phủ đóng lại sau lưng nàng. 

Từ nay về sau, sống hay chết, là vinh hoa hay mồ lạnh đều phải xem bản lĩnh nàng cao thấp ra sao.

Liễu Nhược Yên được hai nha hoàn dẫn đường đi tới viện phủ phía Tây ở tạm, nơi này nằm cách xa nội viện chính, đường đi quanh co, cỏ mọc rì rào dưới chân, mùi ẩm mốc len qua cả những khe ngói. Nàng sớm đã bị che mất tầm nhìn bơi tấm khăn voan mỏng trên đầu, nhưng lại có thể cảm nhận được một mùi không mấy dễ chịu, càng đi đến gần, càng khiến người ta không nhịn được cảm thấy buồn nôn.

Liễu Nhược Yên không hỏi gì. Cũng không kêu ca.

Cho đến khi nàng ngồi ngoan ngoãn trên giường, lưng thẳng tắp, hai tay chắp phía trước, giống hệt một con búp bê tùy vào sự điều khiển của người mà làm theo. Bóng lưng gầy yếu, chính là dáng vẻ của một nữ nhân yểu điệu, có chút yếu đuối, nhõng nhẽo.

“Cung cẩn Trắc phu nhân.”, hai nha hoàn ngoan ngoãn lên tiếng, cung kính ôm quyền cúi đầu.

Liễu Nhược Yên không thể nhìn thấy, nàng chỉ gật đầu nhẹ như đáp lại. Cả không gian lặng im như thể thời gian đã ngừng lại, chỉ còn tiếng thở nhẹ nhàng của Liễu Nhược Yên vang vọng trong căn phòng tĩnh mịch. Mặc dù không có lời nói nào, nhưng sự hiện diện của nàng như một sự khẳng định về vai trò của mình trong cái thế giới xa lạ này.

Hai nha hoàn vẫn đứng đó, có lẽ cũng không biết phải làm gì tiếp theo, chỉ đứng yên như những bóng hình mờ nhạt trong căn phòng tối. Hai người họ liếc mắt nhìn nhau, lại một người mạnh dạn lên tiếng, “Trắc phu nhân, Uy Vũ Hầu gia vừa từ nơi biên cương trở về, một tay áp đảo đem về công lớn, vừa về thì nhận được tin ban hôn, người trong phủ cũng chưa kịp dọn dẹp, Hầu gia nói đêm nay người chịu thiệt thòi ở tạm trong gian phòng này, ngày mai sẽ cho người dọn dẹp hậu viện của người.”

Liễu Nhược Yên không phản ứng ngay lập tức. Những lời của nha hoàn như một làn sóng nhẹ vỗ về tâm trí nàng, nhưng không đủ mạnh để làm xao động lòng nàng. Mắt nàng vẫn nhắm, đôi tay đặt yên lặng trên đùi, như thể tất cả mọi thứ xung quanh không thể chạm vào nàng.

Nghe đến đó, nàng chỉ gật nhẹ, một động tác đơn giản, như thể chấp nhận số phận, nhưng trong lòng lại không thể tránh khỏi cảm giác bị áp bức. Liễu Nhược Yên vẫn giữ im lặng không lên tiếng từ lúc bước qua cánh cổng kia, ai nói, ai hỏi, nàng cũng chỉ gật đầu hoặc lắc đầu xem như lời đáp.

Nha hoàn kia thấy câu trả lời, nhưng không dám nói thêm lời nào. Họ đứng đó một lúc, chờ đợi sự ra lệnh tiếp theo từ Liễu Nhược Yên. Cảm giác trống vắng và căng thẳng lấp đầy không khí, nhưng không ai dám phá vỡ. Một lúc lâu sau, người nha hoàn còn lại lên tiếng một cách dè dặt: “Vậy Trắc phu nhân nghỉ ngơi, chúng tôi sẽ không làm phiền thêm nữa.”

Liễu Nhược Yên không trả lời, chỉ nhẹ nhàng xua tay. Cử chỉ ấy đủ để cho họ biết rằng nàng muốn được yên tĩnh.

Hai nha hoàn như hiểu được ý của người, cũng vội ôm quyền rồi lui ra ngoài. Tiếng cửa phòng kêu lên một tiếng rồi im lặng hoàn toàn. Không gian trong phòng ngột ngạt, lại lặng như tờ, Liễu Nhược Yên cảm thấy trong lòng vừa bồn chồn, vừa tự thấy thương cho chính bản thân mình. 

Phía ngoài, người ta tôn xưng hắn là chiến thần – Uy Vũ Hầu, lẫy lừng khói lửa, cứng rắn hơn thép, lạnh hơn băng tuyết, chiến công lừng lẫy, trấn an bách tính, một lòng vì sự an nguy của dân nhà. Nhưng dường như khi lại nhắc đến gả con gái cho người, bọn họ lại một lần lảng tránh đi, nói rằng Hầu gia liên tục phải đi làm chiến sự, tham gia chiến trường, sớm không què chân thì người cũng toàn vết thương dữ tợn. Hơn nữa, bọn họ chưa từng được nhìn thấy Uy Vũ Hầu, ai mà biết được hắn rốt cuộc là quỷ hay người,  chỉ sợ dù có đẹp trai ưa nhìn nhưng sớm cũng bị phá hoại bởi những vết đao kiếm trên chiến trường. Nói như vậy, gả con gái họ vào, còn không phải là đem cả đời một nữ nhi đặt cược vào một canh bạc không rõ thắng thua.

Không phải nàng chưa từng nghe những lời đồn đại ấy. Trước khi về Hầu phủ, nàng đã nghe không biết bao nhiêu lời xì xào bàn tán, cũng được người đời ghé tai nhau mà nói:

"Nghe nói Uy Vũ Hầu có một con mắt bị mù, vết sẹo dài từ trán xuống cằm, nhìn như ác quỷ từ trong tranh vẽ bước ra."


"Cũng phải thôi, hắn ở nơi binh lửa, giết người không chớp mắt, ai mà còn giữ được hình dạng người chứ!"

"Người bình thường cưới vợ về thương yêu, hắn cưới về chẳng biết để làm gì... hay chỉ để làm bức bình phong che cho những âm mưu chính trị?"

Không quản nhiều như vậy, nhưng trong lòng nàng vẫn có một sự lo lắng nhất định. Chẳng may, chỉ là chẳng may, người mà nàng gả cho, lại là một tên quỷ đội lốt người, sắc mặt dữ tợn, tàn nhẫn vô tình, lòng dạ hiểm độc thì nàng phải làm sao?

Liễu Nhược Yên không sợ cực, không sợ nghèo, cũng không sợ làm dâu nhà quyền thế. Nhưng nàng sợ nhất là mất đi quyền được làm người. Nếu người kia thật sự như lời đồn—thích đánh giết, không nói lý lẽ, xem nữ nhân chỉ như món đồ mua vui hoặc công cụ để sinh con nối dõi—thì cả đời nàng có lẽ sẽ bị chôn vùi trong cái nhà phủ to lớn lạnh lẽo này, không khác gì một chiếc bóng, sống không bằng chết.

Bàn tay nàng vô thức siết lại, ngón tay khẽ run. Đây không phải nỗi sợ hãi của một thiếu nữ yếu đuối, mà là sự lo âu của một người đã quá rõ thế gian hiểm ác. Nàng từng tận mắt chứng kiến mẫu thân mình vì một câu hứa hẹn mà chôn vùi tuổi xuân, bản thân bị lợi dụng, bị ruồng rẫy, bị ép gả như món hàng đổi chác. Nàng không còn ngây thơ để mơ mộng, nhưng vẫn chưa thể hoàn toàn lạnh lẽo đến vô tri.

Ánh mắt Liễu Nhược Yên khẽ dao động, nhìn về phía cánh cửa đóng chặt. Nơi đó, nơi xa xăm ngoài phủ, là người mà nàng chưa từng gặp mặt. Người ấy có thật sự mang gương mặt của loài quỷ? Hay chỉ là một kẻ cô độc, bị thế gian hiểu lầm giống như nàng?

------

Uy Vũ Hầu gia Tần Mặc Dạ vừa trở về từ trong kinh thành, thân mặc một nho bào tối màu, đứng lặng trong hành lang đá dài lạnh buốt. Áo choàng nhuốm chút bùn đất, chưa kịp thay, nhưng vẻ kiêu bạc vẫn không che giấu nổi. Thật ra, một cảnh nữ nhân với dáng vóc gầy gạc chầm chậm tiến vào phủ cũng sớm được hắn thu vào tầm mắt, nhưng đến một tia dao động cũng không thấy. Nói là không nhìn, nhưng hắn vẫn là đứng từ trên cao gieo ánh mắt xuống, giống như một chủ nhân đang dõi theo con chim hoàng yến của mình.

“Hầu gia, Trắc phu nhân đã được đưa tới viện phía Tây ở tạm.”, một tên hạ nhân cúi thấp người, truyền tin tức từ phía viện Tây đến.

Tần Mặc Dạ sau khi trở về lập chiến công lừng lẫy, vừa được hoàng đế ban cho nhiều hơn hai ngày để nghỉ ngơi, hắn ta liền nhốt mình trong thư phòng, cả ngày chỉ đọc sách, khi nào bí bách lại ra sân sau để luyện võ. Chuyện triều chính, hắn không có hứng thú.

Nghe người phía xa báo tin, hắn ta chẳng mảy may để ý đến, chỉ tùy ý phất tay như báo hiệu đã nhận được, còn ý chỉ người kia lui xuống phía dưới. 

Tên hạ nhân cúi đầu thật sâu, sau đó lặng lẽ lui ra ngoài, không dám nói thêm một lời. Bầu không khí trong thư phòng lập tức trở lại sự yên tĩnh nặng nề vốn có, chỉ còn tiếng lật sách đều đều vang lên, khô khốc như gió lật qua những trang đời không ai muốn đọc lại.

Tần Mặc Dạ ngồi phía sau bàn gỗ trầm, ánh sáng từ chiếc đèn lồng trên cao chiếu xuống, hắt lên nửa gương mặt góc cạnh và lạnh lẽo. Mái tóc đen xõa lỏng, không đội mũ cánh chuồn, thân khoác trường sam đen đơn giản, không hề mang vẻ hào hoa của một vị công thần vừa khải hoàn trở về.

“Hầu gia, đến giờ bôi thuốc rồi.”, căn phòng yên tĩnh bỗng bị phá hỏng bởi tiếng của Tô tổng quản, một người lo lắng cho công việc trong Hầu phủ, chăm lo cho Hầu gia, cũng là người thân cận nhất với hắn.

Tần Mặc Dạ khẽ nghiêng đầu, ánh mắt liếc về phía cửa phòng, nơi giọng nói quen thuộc vang lên.

“Để đó,” hắn đáp, giọng khàn trầm mà nhàn nhạt, tựa như mệnh lệnh nhưng cũng chẳng mang chút ép buộc. “Ta sẽ tự bôi.”

Tô tổng quản đứng ngoài khựng lại một chút, dường như muốn nói gì đó, vốn định im lặng rời đi, nhưng cuối cùng vẫn nói, “Hầu gia, thành thân thì cũng thành thân rồi, người để Trắc phu nhân ở phía viện Tây như vậy, người ngoài ra vào sẽ thành lời đồn.”

Tần Mặc Dạ khựng tay lại trong thoáng chốc.

Hắn không quay đầu, ánh mắt vẫn dừng lại nơi trang sách đã đọc đến lần thứ ba mà vẫn chưa thấm được chữ nào. Im lặng. Trong căn phòng chỉ còn tiếng gió nhẹ rít qua khe cửa, tiếng mưa lách tách trên mái ngói, và tiếng thở dài khe khẽ của Tô tổng quản ở ngoài cửa.

“Tô tổng quản, ông từ khi nào lại nhiều chuyện hơn vậy?”, chất giọng khàn đặc đem theo hoài nghi lên tiếng. “Cảm thấy chuyện trong phủ không đủ để bận?”

“Hầu gia, lão nô không dám.”, Tô tổng quản vội vàng bịt miệng mình, chối.

Tần Mặc Dạ không đáp, chỉ hơi nghiêng đầu, ánh mắt hờ hững liếc ra ngoài. Dáng vẻ buông lơi của hắn ta tưởng trừng như chẳng thể hại tới ai, nhưng Tô Thận nhìn thấy vẻ này trong lòng lại lo sợ nơm nớp. Ông ta đi theo người này cũng ít nhiều trên dưới năm năm, “Ây da, ta chỉ cảm thấy tội cho con gái nhà người ta. Người không biết, thiếu nữ gả đi là chuyện cả đời. Dù có là thánh chỉ, cũng chẳng ai muốn bị đưa đến nơi lạnh lẽo như viện Tây, không người hầu hạ, không cả lò sưởi. Huống hồ nàng ta lại im lặng đến kỳ lạ, không khóc, không nháo, càng không hỏi han gì càng khiến lão nô cảm thấy có chút xót.”

Tô Thận nói đến đây, giọng nhỏ dần, dường như tự biết bản thân đã lỡ lời. Nhưng ánh mắt vẫn không giấu được sự chân thành. Ông biết, Hầu gia của ông không phải người vô tâm chỉ là trái tim ấy bị chiến trường mài mòn đến trơ trụi.

Tần Mặc Dạ không nói, chỉ im lặng đứng đó, bóng lưng cao lớn bất động trong ánh đèn vàng, không đáp lại ông.

Tô Thận đánh liều, nhắm mắt nhắm mũi nói tiếp, “Ta cũng không thể nghe những lời đồn đại về Hầu gia một cách vô tình như  thế. Rõ ràng người ra chiến trường đổ máu để bảo vệ bách tính của dân, vậy mà, đám người đó… đám người đó.. Ây da, Hầu gia của ta thật đáng thương..”. Ông ta cứ thế mà gào khóc ai oán, nói đám người ngoài kia chẳng biết gì về Hầu gia nhà ông, chỉ giỏi dựng chuyện, thêu dệt đủ điều: nào là mặt mũi bị hủy, tính khí hung tàn, thích hành hạ thê tử, còn nói hắn là kẻ vô tình vô nghĩa, từng đánh chết ba thị thiếp, nên bây giờ mới bị ép cưới thê tử danh nghĩa để “ràng buộc lương tâm”…

“Bọn họ ăn không ngồi rồi mà nói bậy! Hầu gia nhà ta chỉ là không thích lằng nhằng, chứ tuyệt đối không phải người ác độc như thiên hạ đồn đại!” – Tô Thận càng nói càng kích động, tay áo run lên theo từng nhịp thở gấp, đôi mắt đỏ hoe nhìn về phía bóng lưng bất động kia như trút hết mọi uất ức bao năm tích tụ.

Tần Mặc Dạ vẫn không quay lại.

Một lúc sau, hắn mới hờ hững hỏi, “Vậy ngươi thấy ta có đáng gả một nữ tử đoan chính đến không?”

Giọng hắn vẫn trầm trầm, nhưng lần này mang theo thứ cảm xúc khó gọi thành tên—gần như là mỉa mai chính mình.

Tô Thận sửng sốt.

“Người…” – ông khựng lại, sau đó thấp giọng: “Người đáng có một cuộc sống tử tế. Nhưng nếu đã không thể sống yên, vậy ít nhất cũng nên có một người bên cạnh, không phải để thương hại, mà là để tin.”

Im lặng.

Lâu đến mức chỉ còn tiếng mưa và tiếng gió rít qua mái hiên. Rồi, rất chậm rãi, Tần Mặc Dạ xoay người lại, ánh mắt nhìn thẳng vào Tô Thận. Không có lửa giận, cũng không có khinh thường. Chỉ là một ánh nhìn trầm mặc, sâu như đáy giếng cũ, chứa đựng cả một đời gió bụi.

“Được rồi.” – Hắn nói, ngắn gọn. Rõ ràng là cảm thấy người này thập phần ồn ào, liền miễn cưỡng chấp nhận cho qua chuyện.

Tô Thận chớp mắt. “Hả?”

Tần Mặc Dạ thu lại ánh mắt, khẽ xoa nhẹ chỗ thuốc vừa bôi, như đang cân nhắc một điều gì đó, rồi bình thản nói: “Ngày mai chuyển nàng ấy vào nội viện. Dọn dẹp nội viện phía Đông, phân thêm hai nha hoàn cho đủ. Ngoài ra không cần bày biện gì, mặc nàng ta sử dụng.”

Tô Thận suýt nữa không tin vào tai mình. Ông ngẩng đầu, mắt mở lớn, tim nhảy lên vì mừng, nhưng lại sợ lộ liễu quá khiến người kia đổi ý.

“Hầu gia đúng là thấu tình đạt lý, thương người hơn mình. Tô tổng quản ta chắc chắn sẽ làm theo lời người.” – ông cúi đầu thật thấp, giọng run run. Nhưng lần này là vì vui mừng thật sự.

Tần Mặc Dạ không nói gì nữa. Hắn quay lưng lại, tiếp tục ngồi xuống bàn. Nhưng lần này, bàn tay lật sách đã không còn thô bạo, cũng chẳng hờ hững như trước. Hắn dựa mình vào ghế, cũng chẳng biết người kia, là bỏ gì vào thức ăn hay dùng gì để mua chuộc Tô tổng quản, khiến người phải như thế.

Trong vài phút trầm mặc, hắn nghĩ bản thân vốn không cần một nữ nhân bên cạnh. Phụng chỉ thành thân? Tốt. Hắn không phản đối. Nhưng cũng chẳng thấy có gì đáng để bận tâm. Một người nữ tử, bị ép gả đến vì chính trị—trong mắt hắn chẳng khác gì bao kẻ khác trong phủ này: đều là người của hoàng đế an bài, để giám sát hắn, để thăm dò hắn, hoặc chỉ đơn thuần… là để tiêu hao sinh khí của hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play