Hoàng Lan Uyển.

“Túc nhi, chuyện Hầu gia ăn phải thứ gì lạ, con có tra được cái gì chưa?”, một nữ nhân vận xiêm y màu khói nhạt, vạt áo thêu những đóa mẫu đơn ẩn hiện trong từng bước chuyển mình. Thân hình thướt tha như liễu rủ, song mỗi cử chỉ đều toát lên sự đoan chính, quy củ đã ăn sâu vào máu thịt. Nàng ngồi ngay ngắn trên ghế gỗ tử đàn, phía sau là bức bình phong vẽ cảnh chim loan ngự giữa trời mây—như thể cả gian phòng cũng vì sự hiện diện của nàng mà trở nên trầm mặc.

Dù dáng người có vẻ rất lạnh nhạt, chẳng màng sự đời, nhưng từ trong lời nói có thể thấy rõ được sự lo lắng khôn nguôi.

Lục Cần Túc khi ở trên triều đình giúp Hầu gia đối phó với hoàng đế, chỉ không nghĩ rằng cũng liên lụy đến Phàm phu nhân, hại người một phen lo lắng cả ngày lẫn đêm. Hắn nhìn người, mím môi như tìm đại một lý do đối phó, “Mẫu thân, chuyện của huynh trưởng con vẫn luôn cho người điều tra, hôm trước Từ thái ý đến thăm khám, nói Hầu gia chỉ cần nghỉ ngơi dăm bữa là có thể tiếp tục ra chiến trận.”

Phàm phu nhân vẫn không ngừng được sự bất an trong người, nhưng nhìn nhi tử của mình lời nói ra chắc như đinh đóng cột, muốn nói nhưng lại dừng. Bà chầm chậm thưởng thức một ngụm trà, tiện miệng hỏi, “Nếu con đến Hầu phủ cũng đến rồi, Dạ nhi cùng thê thiếp của hắn ta có hòa thuận không?”

Lục Cần Túc nghe đến đây thì khẽ rũ mắt, lòng khẽ gợn sóng. Từ sau ngày đại ca nhập phủ trở về kinh, bao nhiêu biến chuyển xảy ra trong bóng tối, đâu dễ để một câu “hòa thuận” là có thể nói cho tròn vẹn. Lại nói đêm hắn đến đúng hôm động phòng tân chúc, nhưng Hầu gia hoàn toàn chẳng để ý đến tân nương, nghe Tô tổng quản nói qua, hắn còn không thèm liếc lấy Trắc phu nhân dù là một giây.

Nhưng đứng trước Phàm phu nhân, vẫn là nên kiếm lời hợp lý mà nói. Hắn khẽ thở ra, rồi đáp:
“Trắc phu nhân trong phủ Hầu gia nghe đồn tính tình hiền dịu, đoan trang, lại chỉ là một thần thiếp không hơn không kém, để nói có hòa thuận hay không, còn phải xem huynh ấy có để ý tới nàng hay không.”

Phàm phu nhân nghe vậy thì khẽ gật đầu, thần sắc vẫn không đổi, chỉ có ánh mắt là hơi nhíu lại. Bà đặt tay lên đùi, vuốt nhẹ lớp lụa mỏng trên váy, như đang nghiền ngẫm điều gì đó. “Chỉ sợ người thật sự coi nữ nhân như một quân cờ.”

Giọng bà vẫn đều đều, nhưng ẩn trong đó là một tầng lạnh lẽo. “Cờ thì có thể bỏ, nhưng cũng có thể dùng.”

Hắn cúi đầu, vai áo rung nhẹ theo từng nhịp thở. Một lát sau, mới chậm rãi mở miệng: “Con chỉ sợ nếu Trắc phu nhân họ Liễu thực sự chỉ là một quân cờ mà Liễu gia cài cắm, thì khi bị bỏ lại, sẽ không còn đường lui.”

Ý của hắn, là thương hoa tiếc ngọc. Dù có là thế nào, thân nữ nhi gả đi, cũng nên đáng được trân trọng.

Phàm phu nhân nhếch môi, nụ cười nhàn nhạt như sương phủ đầu thu. “Con thật giống phụ thân con năm xưa. Cũng hay nghĩ thay người khác. Nhưng trên đời này, có ai quan tâm một con tốt thí nghĩ gì không?”

Người lại nói, “Dù là cờ, cũng phải là cờ biết cắn ngược chủ.”

Lục Cần Túc im lặng, Uy Vũ Hầu luôn không muốn bên cạnh hắn có nhiều hơn một người, hắn cảm thấy chỉ một mình hắn là đủ. Càng sa vào, thì càng có nhiều điểm yếu. Nếu thật sự để kẻ thù nắm bắt được trọng điểm, xem như ván cờ này thua không thể lật bàn.

Bà đặt chén trà xuống, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt miệng chén, ánh mắt hơi nghiêng về phía Cần Túc, hỏi như thử: “Chuyện dâng tấu chương phản đối kế sách tấn công biên ải phía tây là chủ ý của con, hay của đại ca con?”

Lục Cần Túc không trả lời ngay. Hắn khẽ nhíu mày, lưng thẳng tắp như đang đứng chốn điện vàng, từng lời nói ra đều mang theo sự cẩn trọng, “Là ý của con. Đại ca dù thân mang trọng bệnh, nhưng vẫn không muốn cản trở triều chính. Con nghĩ hiện giờ không phải lúc để mạo hiểm.”

Hắn cảm thấy, càng ngày trình độ nói dối không chớp mắt tim không đập nhanh càng lên cao rồi.

“Lại nói, con cùng với phu nhân của mình thì thế nào? Hai đứa thành thân đến nay cũng được hơn ba tháng rồi.”, lời này là lo cho hôn sự của con mình. Phàm phu nhân là người sống rất tình nghĩa, dù bất kể là kẻ nào, thần thiếp hay chính thất, chỉ cần không phải một con cờ gây hại, cũng đều được bà quan tâm rất tận tình.

Lục Cần Túc đúng là đã thành thân, nhưng mối hôn sự này chính là liên hôn giữa Tân Xuyên và trong triều đình. Hắn cúi đầu, giọng vẫn đều đều, như thể không có gì đáng nói: “Thê tử con là người trầm lặng, tính nết không nhiều lời. Nàng cũng biết thân phận liên hôn, nên mọi sự đều nhẫn nhịn, không gây phiền lòng.”

Phàm phu nhân khẽ gật đầu, sắc mặt hơi hòa hoãn. “Chỉ cần con không bạc đãi người ta. Nàng ta, bất luận xuất thân ra sao, đã gả vào phủ, thì là người một nhà.”

Ánh mắt Lục Cần Túc thoáng trầm xuống, nhưng không để lộ ra nét gì. Trong đầu hắn chợt hiện lên dáng người yểu điệu trong bộ xiêm y xanh lục nhạt, nàng thường ngồi lặng dưới hành lang, tay đặt nhẹ lên gối, ánh mắt xa xăm như chẳng bao giờ thực sự đặt trên hắn.

Nàng không oán trách, cũng không thân cận. Cứ như một bóng hình mờ nhạt, chạm vào thì tan, không chạm lại khiến người ta áy náy.

Có lẽ chính sự điềm đạm đó mới khiến hắn càng thấy khó mở lòng.

Hắn hơi siết tay lại, nhưng vẫn mỉm cười: “Nàng là người hiểu chuyện, nhi tử cũng chẳng có gì phàn nàn.”

“Chung sống hòa thuận là tốt. Có thời gian, để nàng ta tới Hầu phủ, dạy dỗ Trắc phu nhân bên kia chút lễ nghi. Gả vào Hầu phủ, nửa phần phúc diễm, nửa phần thiệt thòi.”, Phàm phu nhân lời này nói ra, giống như muốn giúp Uyển Khanh – thê tử của Lục Cần Túc tìm một người bầu bạn.

“Nhi tử sẽ làm theo lời mẫu thân dặn.”

------

Viện ở phía Đông rất nhanh đã được dọn dẹp xong, vừa hay cũng là lúc xế chiều. Ánh tà dương bức rèm trúc ngoài tiểu viện phía đông. Trong gió thoảng nhẹ hương trầm hồng quế, hòa cùng sắc trời ráng đỏ, vẽ nên một khung cảnh yên ả đến lạ thường.

Trong viện, một nữ tử khoác xiêm y mỏng, tay cầm quyển sách cổ, đầu hơi nghiêng, ánh mắt chăm chú như thể đang đọc. Nhưng thực ra đã bao lâu rồi, một chữ nàng cũng chẳng lọt vào lòng.

Liễu Nhược Yên đang đọc sách, là quyển sách bên Viên ma ma bên Cung học đưa tới, bà ta dặn nàng học thuộc sau đó ghi chép thật đẹp, ngày mai đem đến nộp cho bà ta. Nếu không hoàn thành, phạt nàng hai ngày chỉ được ăn một bữa, treo tóc lên cột không được ngủ. Nàng nắm chặt quyển sách “Nữ Giới” trong tay, từng con chữ trên trang giấy mờ mịt, tựa như mấy khối đá nặng nề đang đè lên lòng nàng. Mỗi câu trong sách đều như một chiếc xích sắt, bắt nàng phải nhớ, phải ghi, phải sống theo những gì người khác đã định sẵn.

Những lời dạy từ xưa cũ về công, dung, ngôn, hạnh, từng quy tắc về tôn kính, khiêm nhường, lễ nghi đều được đúc kết trong cuốn sách này, nhưng với nàng, đó chỉ là những từ ngữ trống rỗng. Từ nhỏ nàng đã quen với những công việc dân gian, thêu thùa, may vá, chăm sóc vườn tược, những điều đơn giản mà thoải mái, không gò bó, không cần phải nhớ từng chi tiết nghi thức phiền phức như thế này. Làm sao nàng có thể hiểu nổi những lời dạy về nữ công và đức hạnh khi cuộc sống của nàng chưa bao giờ được xây dựng trên những nền tảng đó. Mẫu thân của nàng khi đó cũng một mực thúc ép nàng, nhưng bất quá vẫn là chiều theo nàng, dạy nàng thêu thùa, lại phân tích giống cây, phân bón cho nàng.

Liễu Nhược Yên thật muốn đào phủ bỏ trốn.

Ánh hoàng hôn phía ngoài hắt lên cửa sổ, từng tia sáng yếu ớt vương trên tấm rèm mỏng, nhuộm vàng cả không gian. Bí bách quá, Liễu Nhược Yên gấp cuốn sách để đó, muốn ra ngoài đi dạo cho khuây khỏa, tiện thể ngắm nơi này nhiều hơn một lần.

Đám Thược Dược nói nơi này từ trước đến nay chưa được đặt tên, cũng nói ý của Hầu gia là muốn nàng tìm một cái tên để gọi, tùy tiện như vậy, giống như nói bây giờ nàng chuyển vào, nơi đó là của nàng, tùy nàng sử dụng.

Nhưng Liễu Nhược Yên đoán, dù sao cũng từng là chốn mẫu thân hắn ẩn náu, muốn đặt tên, đợi tìm thời cơ thích hợp sẽ bàn chuyện với hắn. Nhưng là, nỗi lo sợ trong lòng nàng vẫn không thể tan biến. Liễu Nhược Yên không suy đoán dung mạo của người kia như thế nào, nàng cũng không phải người quá trọng sắc, nhưng nghe những lời đồn ngoài kia rất nhiều, có lẽ trong nàng cũng tự sinh ra sự bài xích nhẹ đối với người này.

Liễu Nhược Yên nghe Lục Bình nói qua, ở phía đằng sau của hậu viện có một sân nhỏ thường dùng để thưởng trà chiều, nơi đây hồi trước được trồng rất nhiều loại cây, bây giờ vẫn tốt như vậy, thậm chí có chút to lớn đủ để che nắng, che mưa. Phía bên đó còn có xích đu nhỏ, là mẫu thân của Tần Mặc Dạ sắp xếp ở đó. Nghĩ đến được ngắm nhìn thiên nhiên để bài trừ đi những ngổn ngang trong lòng, Liễu Nhược Yên không kìm được muốn đến đó một chuyến.

Nàng không rõ đường ở đây, nên lúc mò đến lại có chút khó khăn.

Khi từ xa nhìn thấy một cánh cửa, Liễu Nhược Yên lặng lẽ tiến bước, những ngón tay nhẹ nhàng đẩy cánh cửa gỗ thấp của sân nhỏ phía sau hậu viện. Nơi đây vẫn còn giữ nguyên vẻ tĩnh lặng và mát mẻ như trong những câu chuyện nàng nghe được. Những cây cối xanh mướt, bóng râm trải dài trên mặt đất, mang lại một cảm giác dễ chịu, khác hẳn với không khí căng thẳng trong cung điện.

Nàng bước vào, hít một hơi thật sâu, cảm nhận không khí trong lành và hương thơm dịu nhẹ của những cây hoa. Nhưng khi bước chân đi vào một khu vực khuất sau vườn, một âm thanh đột ngột phá vỡ sự tĩnh lặng, khiến nàng giật mình dừng lại. Tiếng sắt va vào nhau, vang lên dứt khoát và mạnh mẽ, là tiếng của một thanh kiếm đang được vung lên, theo từng nhịp đều đặn, như có sức mạnh vô hình kéo theo.

Liễu Nhược Yên không đoán được, là ai ở sân sau của hậu viện, tập binh đao giờ này. Nàng không đoán được đấy là Tần Dạ Mặc, trong lòng có chút thổn thức, trong viện còn có hiện thân của người khác sao? 

Cảm giác tò mò và lo sợ nổi lên trong lòng nàng, nó thôi thúc nàng tiến đến gần hơn để nhìn rõ. Khi tiếng vung kiếm càng lúc càng gần, nàng không thể kiềm chế được bước chân mình. Liễu Nhược Yên rón rén tiến lại gần hơn, tránh để người đó phát hiện. Nàng tìm một góc khuất, đứng trốn sau một cây cảnh, chỉ để mắt nhìn ra mà không để lộ thân hình.

Người kia, hình ảnh hiện lên trước mắt nàng, quả thật khiến nàng một mặt kinh diễm, trên gương mặt khả ái muốn bao nhiêu biểu cảm liền có bấy nhiêu. 

Người này trong lúc luyện kiếm, tựa như một bức tranh sống động, mọi giác quan đều rất đẹp, từ từng đường nét cơ thể đến động tác vung đao, vung kiếm đều rất dứt khoát, mạnh mẽ, nhưng cũng ẩn chứa sự tĩnh lặng bên trong. Hắn giống như một tấm bia đá sắc bén, mỗi nhát kiếm đều mạnh mẽ và đầy sức mạnh, nhưng cũng mang trong mình sự cô đơn, lạnh lùng.

Từng động tác của hắn như trạm trạm, như khắc, như đã được rèn luyện qua hàng nghìn lần. Đôi mắt nàng vô thức dõi theo, không thể rời mắt khỏi dáng vẻ uyển chuyển nhưng dứt khoát ấy. Không chỉ có thế, ngay cả những cử chỉ nhỏ như vung tay, lắc cổ tay đều toát lên vẻ kiên cường và kiên định. Cái khí chất đó khiến nàng không thể không kinh ngạc.

Bên cạnh người, có một người đang đứng, miệng không ngừng khen ngợi. Đó chính là Tô tổng quản, người mà nàng gặp khi đi thỉnh an Hầu gia. Khi nhìn thấy ông, Liễu Nhược Yên trong một khắc sững người, lẽ nào người đang luyện kiếm với thần sắc đanh như thép, còn có ngũ quan rất đẹp kia, chính là Tần Dạ Mặc xấu xí, quỷ dị trong lời đồn. Dù đã nghe nhiều lời đồn về Tần Mặc Dạ, nhưng nàng chưa bao giờ thực sự thấy hắn. Mới chỉ là những câu chuyện mơ hồ về một người đàn ông lạnh lùng và đầy quyền lực, mà thôi. Cho nên ngay lúc này, Liễu Nhược Yên quả thực không phỏng đoán được người trong sân kia là kẻ nào.

Tô tổng quản dường như rất hâm mộ Tần Mặc Dạ, vì mỗi lần nhìn hắn luyện kiếm, ông ta đều không tiếc lời khen ngợi.

"Ngài thật là một bậc tài năng hiếm có, một thanh kiếm, một người luyện, đều không thể tìm thấy khuyết điểm." Tô tổng quản nói, vẻ mặt ngưỡng mộ và ngạc nhiên.

Lời của Tô tổng quan không điêu ngoa, càng không giống vẻ nịnh nọn người trên. 

Tần Mặc Dạ đứng giữa sân luyện kiếm, bóng dáng cao lớn và rắn rỏi như một tảng đá lạnh lùng. Hắn có khuôn mặt sắc sảo, từng đường nét như được tạc ra từ đá, không chút uốn éo hay mềm mại. Mái tóc đen nhánh, dài vừa phải, thả tự nhiên sau lưng, nhưng gọn gàng, không một sợi tóc nào lộn xộn. Những lọn tóc mượt mà khẽ bay theo từng chuyển động của hắn, tạo thành một bức tranh hoàn hảo của sự mạnh mẽ và kiên cường.

Đôi mắt của hắn là điểm đặc biệt khiến người ta không thể rời mắt. Chúng đen láy, thâm trầm như vực sâu, ánh lên vẻ lạnh lùng và quyết đoán. Làn da sáng màu, không phải kiểu mịn màng, mà là sự cứng cáp và mạnh mẽ, tựa như được tôi luyện qua những năm tháng gian khổ. Những cơ bắp dưới lớp áo giáp mỏng của hắn thể hiện rõ sự rắn rỏi, từng đường nét cơ thể hắn như được rèn luyện qua năm tháng dài. Dù là chinh chiến bên ngoài, nhưng dường như thân thể hắn ngược lại còn khiến nữ nhân phải ghen tị vài phần.

Liễu Nhược Yên đang chìm đắm trong vẻ đẹp và sức mạnh toát ra từ Tần Mặc Dạ, thì đột nhiên, sự tĩnh lặng xung quanh bị phá vỡ. Tiếng kiếm bên kia bỗng ngừng lại, ánh mắt lạnh lùng, sắc bén như lưỡi kiếm nhìn về phía nàng. Dường như hắn cảm nhận được có người đang lén nhìn, và chỉ trong một thoáng, hắn đã chĩa ngay thanh đao sắc bén về phía Liễu Nhược Yên, như thể một phản ứng tự nhiên. Dường như chỉ cách thêm vài phân, nàng có thể ngay lập tức chết dưới đao kiếm của hắn.

Ánh mắt của Tần Dạ Mặc sắc như dao, “Kẻ nào cả gan nhìn trộm bản Hầu?”, Câu hỏi như sấm sét giữa chiều tà, vang vọng khắp sân viện, không khí như lập tức bị kéo căng đến nghẹt thở. Ánh mắt hắn khóa chặt vào nơi nàng đang ẩn nấp, đôi mắt đen thẳm, thâm trầm như vực sâu, nhưng lúc này bỗng ánh lên ánh sáng lạnh đến rợn người.

Tim Liễu Nhược Yên đập mạnh, cảm giác như bị đột ngột vạch trần, nhưng nàng chỉ có thể đứng yên, không dám thở mạnh. Nàng đứng chết trân, bàn tay đang vịn vào thân cây cảnh khẽ run lên. Lời hắn nói không lớn, nhưng lại như tiếng trống vang trong lòng nàng, từng từ như dao cứa vào da thịt lạnh lẽo, cứng rắn, và không cho phép bất kỳ lời chống chế nào.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play