Yến Thu Xu trở về phòng vẫn còn nản lòng.

Nhưng chỉ một lúc sau đó, nàng đã bắt đầu kiểm kê tài sản.

Bởi vì được Tiêu Hoài Đình cứu, số tài sản bị bọn thổ phỉ cướp đi cũng được lấy lại, nguyên chủ là thứ nữ, tiền tài cũng không nhiều, nhưng ở thời cổ đại nàng, số tiền nàng ấy có không thể gọi là giàu sang nhưng vẫn đủ sống như một người bình thường mà không lo đến việc đói khát.

Nếu Tiêu Hoài Đình từ chối nàng, nàng sẽ ở lại Vụ Thành.

Dù sao nơi này núi non tươi đẹp sông nước trong lành, còn có tôm sông, nghe nói cách biển cũng không xa, thỉnh thoảng vẫn ăn được một chút đồ biển, sau đó lại mua thêm một ngôi nhà thật đẹp để trồng rau, nuôi gà vịt, sống tự cung tự cấp!

Nàng đang tính toán, bỗng nhiên bên tai vang lên tiếng gõ cửa.

Cửa vừa mở ra, ánh mắt Yến Thu Xu trợn tròn lên vì bất ngờ: "Tiêu tướng quân!”

Tiêu Hoài Đình gật đầu: "Ta có thể mang cô nương trở về Tiêu phủ, chỉ là cô không được để lộ thân phận, đến lúc đó cô sẽ lấy thân phận nghĩa muội của ta nhập phủ, được không?"

Rõ ràng đây là muốn tốt cho nàng.

Nếu nàng cứ như vậy mà vào Tiêu phủ, không chỉ thanh danh bị ảnh hưởng mà khi đến Tiêu gia, thân phận và địa vị của nàng cũng rất khó xử.

Nghĩa muội của Tiêu Hoài Đình thì khác.

Nhưng ở thời cổ đại, nếu thật sự muốn nhận nghĩa muội thì phải tổ chức tiệc nhận thân riêng, cho nên nàng cũng không phải là nghĩa muội thật nhưng cho dù có như vậy thì dựa vào những lời này của hắn, việc Yến Thu Xu vào Tiêu gia cũng không giống như người hầu bình thường nữa.

Mặc dù Yến Thu Xu thật sự không muốn đi hầu hạ người khác nhưng được cái này thì mất cái kia, không ngờ Tiêu Hoài Đình lại dễ nói chuyện như vậy, điều này khiến nàng không thể tiếp nhận một cách thoải mái được: "Vậy ta có thể làm gì cho Tướng quân? Không có công thì không nhận thưởng, huống chi Tướng quân còn cứu ta nữa.”

Tiêu Hoài Đình không lảng tránh mà nói thẳng: "Ta cần tài nấu nướng của cô nương.”

Yến Thu Xu cảm thấy nhẹ nhõm, gật đầu dứt khoát: "Được!”

Tiêu Hoài Đình hài lòng, đưa cho nàng một bản thỏa thuận, bảo nàng kí tên và ấn dấu tay lên, lỡ sau này nàng phản bội, Yến gia tìm đến thì hắn sẽ lấy thứ này ra làm bằng chứng.

Yến Thu Xu ký xong, mỗi người giữ một bản, Tiêu Hoài Đình nói:

“Ngày mai sẽ khởi hành, đường đi dã bị thổ phỉ làm trễ vài ngày, từ giờ sẽ tăng tốc, cô nương hãy chuẩn bị cho tốt.”

Yến Thu Xu lập tức cầm bạc ra ngoài mua sắm.

Đêm nay là lần cuối cùng được ăn uống thoải mái, ngoài ra còn phải mua chút đồ dùng hằng ngày, giống như khăn lau mặt và những thứ khác nữa.

Tiêu Hoài Đình cũng phải ở lại đây vài ngày vì ở lại đây xử lý bọn thổ phỉ, không chỉ xử lý bọn thổ phỉ mà còn phải xử lý ổn thoả những việc mà bọn chúng làm ra, ngoại trừ Yến Thu Xu và bốn nữ nhân khác thì trước đây còn có mấy nữ nhân bị bọn cướp hãm hại.

Tình huống khác nhau nhưng hắn không có đủ thời gian để xử lý hết vì vậy hắn quyết định ở lại thêm một ngày để sắp xếp mọi chuyện ở phủ nha này

Đêm đó, Yến Thu Xu lại nấu một bữa tiệc hải sản thịnh soạn, mời Diêm Hưởng và vài người khác ăn cùng, coi như là một bữa tiệc ăn mừng nhỏ.

Còn Tiêu Hoài Đình thì được nàng làm riêng một phần.

Dù sao bây giờ hắn cũng là ông chủ của mình, phải đối xử thật tốt!

Ngoại trừ cua xào cay, đám người này vẫn chưa ăn no, cuối cùng Yến Thu Xu lại dùng phần nước sốt còn lại để nấu mì, làm cả đám nam nhân cảm thấy cay đến mức mặt đỏ tía tau, không ngừng nói thầm không thể uống rượu, đúng là khó chịu quá đi!

Sau khi làm xong những món này, Yến Thu Xu về phòng nghỉ ngơi.

Mấy ngày trước, đoàn quân lên đường đều khởi hành từ rất sớm.

Quả nhiên, sáng sớm hôm sau khi giờ Dần vừa qua, mọi người đã được gọi dậy để lên đường, vì nghĩ đến việc nữ nhân cần thêm thời gian để chuẩn bị nên họ còn cố ý gọi nàng sớm hơn một khắc đồng hồ. Truyện được Te am The Calantha e dit và được đăng tải miễn phí duy nh ất trên ứng dụng  T Y T và web t y tnovel.

Khi Yến Thu Xu đi ra ngoài, mọi người đã sắp xếp xong xuôi và bắt đầu xuất phát.

Trong những ngày tiếp theo, họ vẫn luôn trên đường đi, ngoài những lúc dừng lại để ăn uống thì đa số thời gian đều đi thật nhanh.

Cứ như vậy, bảy ngày sau, đã đến gần kinh thành.

Có rất nhiều đoàn quân đóng quân ở gần kinh thành, Tiêu Hoài Đình dẫn một nhóm nhỏ của mình đi vào trong kinh thành.

Mặc dù chiến dịch lần này có quy mô không quá lớn nhưng cũng đánh đến nửa năm cho đến khi địch cầu hoà thì mới xong, bởi vậy khi đại thắng về triều, dân chúng đều đi ra đường chào đón nồng nhiệt.

Yến Thu Xu ngồi trong xe ngựa, ở phía xa xa là đoàn quân, nàng dùng ánh mắt của mình để ngắm nhìn nơi mà nguyên chủ vốn quen thuộc.

Nàng chỉ vén một khe nhỏ của rèm để nhìn vì sợ người khác nhìn thấy nàng, mặc dù nguyên chủ không phải người nổi tiếng gì nhưng Yến gia có người quen trong kinh thành.

Chỉ nhìn thoáng qua, nàng đã không muốn rời mắt.

Không giống như trong tưởng tượng của nàng về y phục lạc hậu hay nhà cửa tồi tàn, các kiến trúc cổ kính ở đây đều mang nét đặc trưng riêng, các bảng hiệu câu đối được viết bằng chữ thư pháp đẹp mắt, người dân từ già trẻ lớn bé, cao thấp mập ốm, đều nhìn về phía đoàn quân trở về, chào đón nồng nhiệt.

Không ít tiểu cô nương ăn mặc đẹp đẽ còn ném túi thơm về phía bọn họ.

Nhưng vị trí của Yến Thu Xu ở phía cuối cùng, cũng không khác gì xe ngựa bình thường, bởi vậy chờ nàng đi qua thì dân chúng đã trở nên bình thường rồi đi dạo phố như mọi ngày, nàng còn nhìn thấy một người gánh mía và mơ chua đi ngang qua xe, cán mía đụng nhẹ vào mặt nàng.

Từ lúc đó, nàng không còn vén rèm lên nhìn ra ngoài nữa.

Cùng lúc đó ở phía trên đám người, tại một cửa sổ phía trên của một tửu lầu có tầm nhìn rất tốt, một đôi nam nữ đang cùng nhau nhìn về phía đoàn quân của Tiêu Hoài Đình trở về, khi đoàn quân rời khỏi tầm mắt, đột nhiên nữ nhân kia giống như nhìn thấy được gì đó, ánh mắt dừng lại trên chiếc xe ngựa bình thường ở giữa đoàn quân, đôi mắt hơi nheo lại.

Sao lại cảm thấy góc nghiêng của người vừa vén rèm xe lên để ném trả lại túi thơm trông quen mắt vậy nhỉ?

Dân chúng chủ yếu tập trung ở đoạn đường vào thành.

Khi đã vào trong thành người dân cũng dần thưa thớt, lúc này người đánh xe cho Yến Thu Xu là Diêm Hưởng điều khiển xe đi sang hướng khác, tiến vào ngõ nhỏ rồi qua bảy tám ngã rẽ, đi tới ngõ Lộc Minh ở phía bắc thành.

Phía nam của thành là nơi ở của Quan văn, phía bắc thành là nơi ở của các Tướng võ, không gian cũng rộng rãi mà dân cư cũng thưa thớt hơn, từ lâu triểu Chu đã trọng văn khinh võ.

Mà Tiêu gia ở trong ngõ Lộc Minh ở phía bắc của thành, rất gần với Hoàng thành.

Yến Thu Xu cho rằng, khi đến nơi thì nàng đi vào từ cửa phụ là được.

Ai ngờ vừa xuống xe ngựa, nàng đã thấy có một nữ nhân đứng ở trước cổng lớn Tiêu gia, trông khoảng ba mươi tuổi, dung mạo xinh đẹp, phong thái đoan trang, nụ cười dịu dàng làm cho người ta cảm thấy thân thiết, khi chạm mắt với Yến Thu Xu, người đó mỉm cười rồi tiến lên hai bước: "Đây chính là Yến cô nương trong thư mà lão Lục nói sao? Dáng dấp thật xinh đẹp, lão Lục đã đi gặp bệ hạ rồi, đệ ấy còn đặc biệt viết thư nhờ ta về chăm sóc cô nương, cô nương mau vào đi.”

Yến Thu Xu khẽ cau mày, thật không ngờ Tiêu Hoài Đình lại chu đáo như vậy.

Nữ nhân trước mặt này không phải người nào khác, mà chính là con dâu lớn của Tiêu gia, đích nữ của Thường Châu phủ Tạ Thanh Vận.

Về chi tiết của Tiêu gia như thế nào thì trong sách không đề cập đến, tất cả đều là ký ức của nguyên chủ.

Dù sao nàng ấy cũng là thứ nữ Tạ gia, nên nhớ kỹ những mối quan hệ thông gia của những gia đình quý tộc để sau này gặp sẽ không thất lệ, nếu không người mất mặt là cả Yến gia.

Nhưng thật ra nguyên chủ chưa bao giờ gặp những người này, nàng ấy là thứ nữ, lại còn bị đích mẫu chèn ép nên cho dù có đi ra ngoài thì nàng ấy cũng phải đeo khăn trên mặt, bởi vì mẫu thân của nàng ấy là thiếp.

Ở thời đại này, đích thứ có sự khác biệt rất lớn, đích nữ có thể tự do đi ra ngoài còn thứ nữ trừ khi gả cho gia đình nào đó nếu không trong suốt thời gian ở nhà hay gặp ai đó đều phải che mặt, sau khi thành hôn cũng không thể gặp người ngoài.

Hơn nữa mặc dù nguyên chủ lớn lên rất xinh đẹp nhưng những thứ di nương dạy cho nàng ấy đều là những chiêu trò dụ dỗ nam nhân, nam nhân thích những nữ nhân nhu nhược vì thế nàng ấy phải luôn giữ dáng vẻ thướt tha, đôi mắt đượm buồn, eo nhỏ như cây liễu. ( app truyện TᎽT )

Nhưng Yến Thu Xu không phải người như vậy, nàng đã dùng bút kẻ chỉnh sửa lại lông mày để nhìn sắc sảo hơn, hành vi cử chỉ của nàng cũng khác xa so với nguyên chủ, trừ khi là người thân thiết nếu không cũng khó có thể nhận ra.

Nàng mỉm cười ngượng ngùng thể hiện sự e dè của một nữ nhân bình thường lần đầu gặp phu nhân trong gia đình quý tộc, quỳ gối hành lễ: "Dân nữ bái kiến thiếu phu nhân.”

“Cô nương là nghĩa muội của lão Lục thì đương nhiên cũng là người của Tiêu gia ta, người một nhà, không cần khách sáo như vậy.”

Tạ Thanh Vận trông rất cởi mở nhưng bên trong lại là người rất khôn khéo, nàng ấy cũng lặng lẽ quan sát đối phương, nàng ấy thấy cô nương này là một cô nương ngây thơ đơn thuần, trong mắt cũng có thêm vài phần hảo cảm, nàng ấy đi tới nắm lấy tay nàng rồi dẫn người vào trong phủ: "Viện của cô nương đã sớm chuẩn bị xong nhưng chúng ta không biết thói quen sinh hoạt của cô nương như thế nào, nếu có cái gì không thoải mái thì cứ việc nói với nha hoàn."

"Cảm ơn thiếu phu nhân." Yến Thu Xu gật gật đầu, đi theo nàng ấy.

Tiêu gia có thế lực tốt, phẩm hạnh cũng tốt, huống hồ chi Yến Thu Xu lại là người do Tiêu Hoài Đình mang về, bởi vậy bọn họ còn rất coi trọng nàng mà cho nàng ở riêng một viện, có đầy đủ nha hoàn nhũ mẫu trong viện, những đồ dùng cần thiết nàng cần dùng đến cũng đã được chuẩn bị xong.

Họ còn đặc biệt sắp xếp hai nha hoài là Thủy Miễn, Thủy Lục, nghe nói đây là do Tiêu phu nhân tự mình sắp xếp, họ đều là những nha hoàn hiểu phép tắc chỉ là do Tiêu phu không khỏe nên không tiện đi tiếp khách.

Vì thế Tạ Thanh Vận còn đặc biệt xin lỗi nàng.

Yến Thu Xu lại cảm thấy có chút áy náy, nàng chỉ muốn có một nơi dung thân an toàn cho nên mới nghĩ đến Tiêu Hoài Đình, sau đó hai người ký kết thỏa thuận, đây coi như là hợp đồng lao động đôi bên có lợi nhưng không ngờ thỏa thuận này lại mang đến nhiều lợi ích như vậy, nàng còn chưa làm gì cả!

Bởi vậy Yến Thu Xu chỉ có thể liên tục tỏ vẻ cảm kích hết lần này đến lần khác.

Cả hai bên đều rất khách sáo, cuộc gặp gỡ này cũng sắp kết thúc.

Tạ Thanh Vận là người đang quản lý chi tiêu trong nhà nên khá bận, nhất là Tiêu Hoài Đình vừa đại thắng về triều, tiếp đón không ít người, bởi vậy ngồi một lát nàng ấy liền đi ngay.

Chờ tiễn chủ nhân đi, Yến Thu Xu trở lại viện, nhìn viện như một căn nhà riêng này, nàng hạnh phúc nở nụ cười.

Quả nhiên quyết định của nàng không sai!

Phúc lợi công việc này, thật quá tuyệt vời!

Lúc này đại nha hoàn Thuỷ Miễn tiến lên hai bước, nhẹ giọng nói: "Cô nương đi đường vất vả, nô tỳ đã chuẩn bị xong nước nóng và y phục mới, cô nương có muốn tắm rửa một chút không?"

Yến Thu Xu vui vẻ đồng ý đối phương liền đi chuẩn bị, một lát sau nàng an đã ngồi trong bồn tắm ngâm thư giãn trong làn nước ấm, nếu không phải do nàng không muốn có ai giúp đỡ thì Thuỷ Miễn đã giúp nàng lau lưng rồi.

Tắm rửa xong thì đã đến giờ Dậu, Thủy Miễn vừa giúp nàng lau tóc, vừa hỏi: "Cô nương, đã đến giờ từ buổi tối rồi, chúng ta nên lấy từ phòng bếp lớn hay là phòng bếp nhỏ?"

“Phòng bếp nhỏ?" Yến Thu Xu có hơi kinh ngạc.

Vừa rồi thiếu phu nhân Tiêu gia không nói với nàng còn có phòng bếp nhỏ.

Thủy Miễn cười nói: "Là Lục thiếu gia đặc biệt dặn dò quản gia chuẩn bị cho cô nương một phòng bếp nhỏ, những vật dụng trong đó đều giống như phòng bếp lớn, còn có cả một đầu bếp ở trong đó để nấu ăn nữa."

Cuối cùng, nàng ấy trêu ghẹo: "Nô tỳ còn chưa thấy Lục thiếu gia tận tâm như vậy bao giờ~"

Yến Thu Xu: ?

Chuyện này có liên quan gì đến Tiêu Hoài Đình?

Nhưng thấy Thủy Miễn chớp mắt, bày ra vẻ mặt ngươi hiểu ta hiểu mọi người hiểu, nàng đã hiểu ý đối phương , vội vàng giải thích: "Tiêu tướng quân tốt bụng nhận ta, huynh ấy là người tốt.”

Thủy Miễn nghe không hiểu ý nàng, liên tục gật đầu, giống như một người hâm mộ nhỏ: "Đúng vậy! Lục thiếu gia là người tốt, nghe nói lần này trên đường về còn tiêu diệt thổ phỉ, được rất nhiều người khen đấy!"

Yến Thu Xu: ...

Nàng không muốn nghĩ nữa mà nhanh chóng đi đến phòng bếp nhỏ, trời đất bao la, ăn cơm là chuyện quan trọng nhất!

Trước khi đi, Yến Thu Xu còn nghĩ, chắc chỉ là một phòng bếp đơn sơ nhưng khi đến bếp nàng mới nhìn thoáng qua thôi đã cảm thấy hài lòng.

Tuy phòng bếp này không lớn nhưng có đầy đủ những dụng cụ cần thiết, bên cạnh có một cái kệ lớn sạch sẽ, ở trên đó có những cái rổ đặt một ít đồ khô cùng một phần nguyên liệu tươi mới, trên bàn có đầy đủ gia vị cơ bản như dầu, muối, giấm, xì dầu và một số gia vị như hạt đinh hương, quế hồi dùng làm thuốc thì vẫn chưa có .

Đến bây giờ, những nguyên liệu nấu ăn vẫn chưa được đưa lên.

Nhưng cũng không sao, vì bây giờ nàng không muốn ăn món gì quá đậm vì.

Sau khi Yến Thu Xu quan sát phòng bếp xong thì cũng nghĩ ra mình muốn ăn món gì, vì nàng vừa tới nên trong bếp không có nhiều nguyên liệu nấu ăn, chỉ có chút cải trắng và một chút thịt đã được ướp đơn giản với xì dầu.

Những miếng thịt đã được ướp xì đầu này có thể để thêm hai ngày mà cũng không bị khô cứng như thịt ướp muối.

Với những nguyên liệu như thế, nàng lập tức nghĩ đến món cháo thịt nạc.

Nghĩ đến là làm ngay, Yến Thu Xu nhanh chóng xắn tay áo, tự mình ra tay, điều này làm cho Thủy Miễn và đầu bếp là Hứa nhũ mẫu hoảng sợ, vội nói: "Cô nương muốn làm gì? Để chúng ta làm cho”

“Không có việc gì, để ta làm là được." Yến Thu Xu phất tay, từ chối sự giúp đỡ của bọn họ.

Chủ yếu là do món này rất đơn giản, nàng nhanh chóng lấy dao cắt một miếng thịt nạc thành từng miếng vừa lòng bàn tay, sau đó băm nhuyễn phần thịt đó ra, làm trong bếp nhanh chóng vang lên âm thanh “cộp cộp cộp” của dao thớt..

Thủy Miễn và Hứa nhũ mẫu đứng ở một bên, tay chân luống cuống.

Cô nương được Lục thiếu gia mang về, vừa bước chân vào phủ là đã ở vị trí chủ nhân rồi, mặc dù là nghĩa muội nhưng bọn họ đều nghĩ đây là cách Lục thiếu che tai mắt ở bên ngoài, đây chắc là Lục thiếu phu nhân tương lai.

Hơn nữa những hành vi cử chỉ của cô nương này cũng không giống như người đến từ một nhà bình thường, chắc nàng là một tiểu thư nghịch ngợm của nhà nào đó rồi.

Cho nên cho dù có phòng bếp nhỏ thì bọn họ cũng không nghĩ nàng sẽ tự tay làm món gì cả!

Nhưng động tác của Yến Thu Xu rất thành thạo, chỉ đứng ở trước bếp thái thịt thôi đã làm cho người ta nghĩ đây chính là địa bàn của nàng, người bên ngoài không thể xen vào được, Hứa nhũ mẫu hoảng hốt nhìn Thủy Miễn xin giúp đỡ.

Thủy Miễn cũng bối rối lắc đầu, quên đi, chủ tử nói như thế nào thì bọn họ làm như thế đó đi, như thế sẽ không sai.

Yến Thu Xu cũng chú ý tới sự căng thẳng của hai người, nàng giật mình, suy nghĩ một chút rồi nói: "Hứa nhũ mẫu, phiền bà nhóm lửa giúp ta, Thủy Miễn, giúp ta vo gạo đi.”

“Được!" Có nhiệm vụ, hai người đồng loạt thở phào nhẹ nhõm rồi bắt tay vào việc ngay.

Chẳng mấy chốc gạo đã được vo xong rồi cho vào trong nồi, lửa cũng cháy lên, chiếu sáng cả căn bếp đỏ rực, Yến Thu Xu băm thịt xong, tạm thời không có việc gì làm, bèn ra ngoài viện đi dạo thư giãn một lúc..

Vì phải đi đường dài nên ngồi trên xe ngựa mấy ngày trời đã làm cả người nàng rã rời.

Đi dạo một lát, Yến Thu Xu tranh thủ thời gian trở về phòng bếp, đúng lúc gạo đã sôi, nồi cháo mịn màng đã xuất hiện lớp dầu cháo, nàng nhanh chóng cho thịt băm vào sau đó thêm muối để tăng thêm hương vị rồi khuấy đều lên để thịt hoà quyện vào với cháo, đợi một khoảng thời gian nửa chén trà, nàng lại thêm rau xanh đã băm nhỏ vào.

Lúc này, trong nồi đã tỏa ra mùi hương thanh ngọt của cháo xen lẫn chút vị mặn nhè nhẹ của gạo, trong hương thơm đậm đà đó còn có cả mùi thơm của thịt, tất cả hòa quyện lại với nhau tạo nên hương vị nhẹ nhàng khoan khoái chứ không béo ngậy, mang đến cảm giác nhẹ nhàng mà quyến rũ khó cưỡng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play