Ngày hôm sau
Ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ.
Yến Thu Xu tỉnh dậy sau khi ngủ đủ giấc, nàng hài lòng mở mắt, lười biếng vươn vai.
Chỉ vài ngày ngắn ngủi, thời gian làm việc và nghỉ ngơi của con cú đêm như nàng đã được thay đổi.
Nhưng so với người sinh ra và lớn lên ở đây, nàng vẫn lười hơn rất nhiều, có lẽ bây giờ là giờ Thìn (7 giờ) nhưng từ giờ Mão (5 giờ) xung quanh đã rất náo nhiệt rồi.
Ai bảo mọi người không có cuộc sống về đêm đều đi ngủ sớm chứ.
Sau khi đứng lên, Yến Thu Xu gọi người đưa nước nóng lên, người kia đưa lên, còn nhắc nhở một tiếng: "Quản sự bảo tiểu nhân nói với cô nương, mấy con cá sông hôm qua đã nhả cát ra, bây giờ đã thay nước rồi, vẫn còn sạch.”
“Cảm ơn, lát nữa ta sẽ đi xử lý ngay." Yến Thu Xu nhớ ra, xoa mắt rồi nói.
Người kia rời đi, Yến Thu Xu bắt đầu rửa mặt rồi từ từ chải tóc.
Nàng vẫn còn hơi vụng về, mặc dù có ký ức của nguyên chủ nhưng nàng vẫn chưa điều khiển tay tốt, vì vậy chỉ chải tóc đơn giản nhất.
Làm xong kiểu tóc, Yến Thu Xu nhìn vào gương đồng ngắm nhìn bản thân một chút, gương mặt của nguyên chủ và nàng nhìn rất giống nhau, nhưng vì sinh ra ở thời cổ đại lại còn là thế gia, cho dù có là thứ nữ thì cũng được dạy các loại lễ nghi nên nhìn cũng thanh thoát và có tư thái hơn nàng của lúc trước.
Nhưng cơ thể này mới mười sáu tuổi, còn rất trẻ, hai bên má còn có chút thịt, nhìn tổng thể thì trông rất ngây thơ.
Yến Thu Xu nhéo khuôn mặt trắng nõn mềm mại này.
Có lẽ đây là điểm tốt nhất, trẻ ra vài tuổi.
Nàng mỉm cười rồi lấy lại tinh thần đi ra ngoài.
Đến giờ ăn sáng rồi!
Nàng nhanh chóng lấy lại tinh thần, nở nụ cười dịu dàng, giọng nói cũng trở nên ấm áp hơn nhiều so với hôm qua: "A Xu cô nương, Tướng quân bảo cô nương ăn sáng xong đi lên lầu ba gặp Tướng quân.”
Yến Thu Xu mỉm cười theo bản năng, nhẹ giọng nói: "Được, dân nữ đang muốn đi làm đồ ăn sáng, không biết đại nhân đã ăn chưa? Nguyên liệu nấu ăn mua hôm qua còn dư lại một ít, nếu chưa ăn thì có thể ăn cùng.”
“Chưa ăn! Ta cảm thấy đói lắm!” Diêm Hưởng lập tức lên tiếng, hoàn toàn bỏ qua bữa khuya hôm qua và mấy cái bánh bao sáng nay, giọng điệu rất nhiệt tình xen lẫn chút nịnh nọt nói: "Vậy để ta đi nhóm lửa cho cô nương.”
Ngày hôm qua hắn ta còn hoài nghi cô nương này có vấn đề nhưng sau khi ăn xong một bữa ăn ngon, sự nghi ngờ đã giảm đi hơn nửa, bây giờ nghe nàng muốn làm đồ ăn sáng thì phản ứng đầu tiên của hắn ta chính là… hôm nay lại được ăn món ngon gì đây?!
Sự chờ mong ở trên mặt Diêm Hưởng rất rõ ràng, Yến Thu Xu bật cười, nàng cũng mong chờ vào buổi sáng hôm nay.
Hôm nay ăn mì hải sản, không đúng, là mì hải sản sông mới đúng!
Hai người một trước một sau đi vào phòng bếp nhỏ.
Cửa phòng bếp nhỏ khép hờ, nồi bát đều được dọn dẹp sạch sẽ, trong vại nước cũng đầy nước.
Đêm qua nàng đi đưa đồ, lúc về Diêm Hưởng vẫn còn đang ăn, thấy nàng quay lại để dọn đẹp, hắn ta đã đuổi nàng đi, nói sẽ dọn dẹp mọi thứ sạch sẽ.
Nàng cũng mệt mỏi nên không ép buộc gì nữa.
Bây giờ nhìn lại Yến Thu Xu cảm thấy rất hài lòng.Truyện được Te am The Calantha e dit và được đăng tải miễn phí duy nh ất trên ứng dụng T Y T và web t y tnovel.
Nàng đi dạo một vòng trong phòng bếp lớn, lấy một nắm mì sau đó bắt đầu sơ chế nguyên liệu nấu ăn.
Hôm qua còn dư lại mấy con cá nhỏ, mấy con tôm cùng một ít nghêu nước ngọt, cá nhỏ được chiên vàng hai mặt rồi vớt ra, sau đó cho tôm và nghêu vào rồi thêm hành gừng tỏi, muối, xì dầu và một ít rượu để khử mùi tanh, xào cho đến khi dậy mùi thơm rồi cho cá vào, cuối cùng cho nước vào đun sôi rồi thả mì vào.
Cách làm đơn giản, nguyên liệu nấu ăn tươi ngon, gia vị phong phú, khi nước sôi mang theo mùi thơm ngào ngạt lan tỏa khắp nơi đây.
Thời gian dần trôi qua, hương vị càng thêm đậm đà.
Tuy thiếu đi vị cay nồng của ớt nhưng món ăn này vẫn rất hấp dẫn, giống như một tách trà đậm làm cho người ta muốn uống một ngụm rồi lại uống thêm ngụm nữa...
Cũng may đây là mì sợi nên rất nhanh có thể ăn được.
Yến Thu Xu lấy cho Diêm Hưởng một phần, còn mình thì ăn một chén nhỏ.
Cơ thể của nguyên chủ ăn rất ít.
“Cảm ơn cảm ơn!" Diêm Hưởng vội vàng nhận lấy, đầu tiên ngửi mùi hương đậm đà thơm ngát của bát mì, đến khi thỏa mãn rồi nói: "Tay nghề của cô nương, quá lợi hại!”
Nước canh màu vàng nhạt, bên trong là những sợi mì dày, ở phía trên có tôm sông, nghêu và một con cá vàng nhỏ cùng một quả trứng chiên được đặt ngay ngắn.
Cuối cùng rắc thêm hành lá, nước canh vàng nhạt hơi rung rinh theo động tác của hắn ta , nhìn cứ như sắp ngất đi!
Yến Thu Xu cũng rất vui vẻ, nhưng khi nghe lời khen này nàng vẫn cảm thấy ngượng ngùng: "Đại nhân thích là tốt rồi, mau ăn đi.”
Nàng cũng bưng phần của mình lên.
Mì sợi dài nhỏ mềm dẻo thấm đẫm nước dùng thơm ngon, nàng vừa ăn một miếng thì có cảm giác giống như nước dùng đang nổ tung trong miệng, cuối cùng hợp thành ba chữ – Tươi! Mặn! Thơm!
Thử một miếng nghêu, thịt mềm ngọt, tôm cũng không nấu quá lâu bởi vậy thịt tôm vẫn còn rất chắc, vị ngọt nhẹ như thưởng thức món ngon nhất trên trần đời..
Lưỡi nàng cũng run lên vì hương vị tuyệt vời này!
Ánh mắt của Yến Thu Xu hiện lên sự kinh ngạc sau đó lại thổi vào bát mì, nước canh rung lên, nàng nhấp một ngụm nước canh nhỏ, hương vị đậm đà tràn ngập trong đầu nàng!
Nàng càng chắc chắn một điều.
Đồ ăn ở đây ngon hơn hiện đại!
Không biết có phải vì lúc này chưa ô nhiễm công nghiệp hay không?
Yến Thu Xu chỉ có thể suy đoán như vậy, cũng không thể do xuyên không mà tay nghề nấu nướng của nàng tốt lên được đâu nhỉ?
Kiếp trước nàng cũng thường xuyên làm mì hải sản, thậm chí có một lần vì quay video mà nàng còn chạy đến bờ biển vớt tôm cá lên làm ngay, độ tươi ngon của món ăn lúc đó cũng làm nàng ngạc nhiên.
Nhưng bây giờ những nguyên liệu nàng nấu đều vớt từ sông, so với hải sản ở trong biển thì thiếu đi vị mặn tự nhiên, nhưng đầu lưỡi của nàng đã nói cho nàng biết, hương vị này không kém lần đó chút nào, thậm chí còn ngon hơn một chút.
Ngon quá!
Yến Thu Xu cứ ăn mãi không dứt, Diêm Hưởng ở bên cạnh thì ăn "Sùn sụt! Sùn sụt..." không ngừng.
Hai người đều không nói lời nào, cả phòng bếp nhỏ yên tĩnh chỉ còn lại tiếng ăn mì.
Cho đến khi Diêm Hưởng ăn xong trước.
Hắn ta cảm thấy thỏa mãn mà ợ một cái, ngập tràn hương vị tươi ngon.
Diêm Hưởng còn muốn ăn thêm nhưng thật ra hắn ta đã ăn sáng trước rồi, bây giờ lại ăn thêm một bát mì lớn đã vậy còn húp sạch nước dùng, giờ ăn không nổi nữa nên chỉ có thể tiếc nuối nhìn những thứ còn lại.
Phần còn lại trong nồi cũng chỉ đủ một bát nhỏ.
Yến Thu Xu cho rằng hắn ta còn muốn ăn thêm, có chút áy náy lên tiếng: "Xin lỗi, những thứ còn lại, ta muốn tặng cho Tiêu tướng quân.”
Diêm Hưởng ngượng ngùng lắc đầu: "Ta ăn no rồi, cảm ơn cô nương đã chiêu đãi, để ta múc cho, cô nương cứ để ta xử lý phần còn lại."
“Vậy phiền đại nhân rồi." Yến Thu Xu dịu dàng nói.
Tuy rằng nàng thích nấu ăn nhưng nàng không thích rửa chén!
Kiếp trước khi có tiền, việc đầu tiên nàng làm là đến siêu thị mua một cái máy rửa chén nhưng cho dù vậy mỗi lần rửa bồn bếp nàng vẫn cảm thấy khó chịu, nếu có người rửa giúp thì nàng cũng không từ chối.
Thấy nàng như vậy, Diêm Hưởng có chút ngượng ngùng, ăn của người ta nhiều như vậy, một chuyện nhỏ như rửa chén thôi mà đối phương còn khách sáo như thế, hắn ta vắt hết óc suy nghĩ một chút, nói: "Yến cô nương, cô nương đến chỗ Tướng quân cũng đừng sợ, hình như ta nghe nói Tướng quân đã cho người đến kinh thành liên lạc với người nhà của cô nương, đây là chuyện tốt."
Ngay từ lúc nghe được tin tức, hắn ta đã viết được một chút, nhờ vậy mà hắn ta càng yên tâm hơn khi lại gần Yến Thu Xu xin ăn, thân phận của nàng đã được xác nhận vì thế nàng không phải là gián điệp.
Nhưng hắn ta cũng chỉ biết có nhiêu đó.
Yến Thu Xu nghe xong lời này tim cũng đập nhanh hơn một nhịp, nàng còn tưởng rằng chuyện ngày hôm qua đã có kết quả, thì ra là chuyện này nhưng cũng đúng hình như mấy ngày gần đây nguyên chủ mới nhận được tin tức, bởi vì bị kích thích quá mức nên sau khi lấy được bằng chứng mình đã bị "tuyên chết", liền tự sát ngay. ( truyện trên app t.y.t )
Nàng nhanh chóng ăn xong mì rồi nói với Diêm Hưởng một tiếng, sau đó bưng chén cuối cùng, đi lên lầu ba của tiền viện.
“Cốc cốc cốc…" Tiếng gõ cửa vang lên.
Tiêu Hoài Đình nói: "Vào đi.”
Cửa bị đẩy ra kèm theo tiếng "kẽo kẹt..." sau khi tiếng động này ngừng lại điều đầu tiên làm hắn chú ý không phải là người tới mà là mùi thơm hấp dẫn kia.
Hắn ngẩng đầu lên, chỉ thấy một thiếu nữ ăn mặc giản dị tiến lại gần, đem đồ trong tay đặt lên bàn tròn, đôi mắt đen trắng trên gương mặt chỉ nhỏ bằng lòng bàn tay kia nhìn thẳng vào hắn: "Tiêu tướng quân, đây là đồ ăn sáng dân nữ làm cho tướng quân, tuy không nhiều lắm, mong tướng quân dùng bữa sáng xong cũng có thể nếm thử một chút.”
Ánh mắt Tiêu Hoài Đình khẽ lướt qua rồi dừng lại một chút, sau đó nhìn nàng với ánh mắt đầy ẩn ý, chậm rãi nói: "Yến Lục cô nương nấu nướng rất giỏi.”
Yến Thu Xu chớp mắt hai cái, tiếp tục nhìn hắn.
Quả nhiên đã tra ra mọi chuyện.
Nhưng vẻ ngoài nghiêm nghị của Tiểu tướng quân này còn rất dọa người.
Dù sao người ta đã từng ra chiến trường, cũng từng giết người, Yến Thu Xu có chút cười khẽ, mím môi không phủ nhận.
Tiêu Hoài Đình có chút hứng thú: "Cô nương biết bản tướng quân sẽ tra được?”
Yến Thu Xu thành thật nói: "Quân Tiêu gia không gì không làm được, đương nhiên có thể tra ra được.”
Lúc nàng nói chuyện, đôi mắt tròn xoe không có chút ngượng ngùng nào mà nhìn thẳng vào nam nhân đối diện, giọng nói trong trẻo mang theo sự chân thành khó hiểu, giống như không phải đang nịnh nọt mà đang nói thật lòng, khiến Tiêu Hoài Đình nghe xong hai má cũng đỏ lên, vội vàng ho nhẹ một tiếng để bình tĩnh lại, trầm giọng nói: "Vậy bây giờ cô nương muốn làm gì? Tại sao…muốn hối lộ bản tướng quân?”
Yến Thu Xu nhướng mày, thở dài nói: "Bởi vì Lục cô nương của Yến gia đã chết rồi, Yến Thu Xu ta bây giờ cũng chỉ là một người không có thân phận, nếu không tìm đường ra thì e là phải vào ngục giam.”
Tiêu Hoài Đình khựng lại, nhìn nàng với ánh mắt thương cảm: "Cô nương cũng đoán được hết rồi à?”
Yến Thu Xu gật đầu.
Giọng nói của Tiêu Hoài Đình chậm lại: "Thật ra cũng không cần, tuy rằng ta và cô nương cũng không quen biết, nhưng giúp đỡ người khác thì ta có thể làm.”
Yến Thu Xu cười bất đắc dĩ: "Cảm ơn tướng quân, chỉ là tướng quân là nam nhân, từ nhỏ còn tập võ nên đương nhiên không biết sợ là gì nhưng ta thì không được, tiểu nữ lẻ loi một mình, cho dù có Tướng quân sắp xếp ổn thỏa hết mọi chuyện thì không chừng ngày nào đó cũng bị trộm cướp mò vào nơi ở, đến lúc đó không còn cách nào để cầu cứu nữa..."
Đời trước sống trong thời đại an toàn được đất nước quản lý nghiêm ngặt, chuyện nữ nhân độc thân bị giết hại cũng có rất nhiều.
Kiếp trước Yến Thu Xu thuê nhà với đồng nghiệp, trước khi nàng đi còn cố ý tìm cho đồng nghiệp một người bạn thuê chung khác, để hai người có thể chăm sóc lẫn nhau.
Chứ đừng nói đến chi là thời này.
Tiêu Hoài Đình không ngờ Yến Thu Xu sẽ nói thẳng ra như vậy, hắn ta áy náy nói: "Là ta suy nghĩ không thấu đáo, Yến Lục cô nương, cô nương có tính toán gì không?"
Đây chính là những lời mà Yến Thu Xu chờ đợi, nàng thở dài, nghiêm túc nói: "Tướng quân, lời đêm qua ta nói thật, dân nữ ngưỡng mộ tướng quân, ngưỡng mộ Tiêu gia thế đại trung lương, trước đây vẫn không có cơ hội nhưng bây giờ may mắn được Tướng quân cứu giúp, có ơn tất báo, dân nữ chỉ mong có thể làm đầu bếp, vì tướng quân mà nấu cơm cả đời, tuyệt đối không thay lòng!"
Những lời nói chân thành tha thiết cảm động như vậy đã làm cho Tiểu tướng quân thiếu niên im lặng một hồi lâu, đến khi lên tiếng một lần nữa thì giọng nói cũng trở nên dịu dàng hơn: "Ta cứu cô nương chỉ là tiện đường, vốn chúng ta chỉ đi ngang qua, thuận tiện tiêu diệt thổ phỉ, đây là việc chúng ta nên làm, không cần để ở trong lòng, còn những lời cô nương nói cũng không thể quyết định ngay được, cho ta suy nghĩ một chút.”
Yến Thu Xu hiểu rất rõ, dù sao thân phận của nàng cũng không phải là nữ tử bình thường, nếu bị Yến gia nhận ra thì Tiêu gia sẽ gặp rắc rối, dù sao bây giờ cũng có rất nhiều người để mắt đến Tiêu gia.
Nhưng nàng đang ở trong tình thế nguy hiểm, nàng cũng muốn tự bảo vệ mình, vì thế chỉ có thể đáng thương nói: "Vậy... xin Tướng quân hãy suy xét thật kỹ, lời dân nữ nói, những lời dân nữ nói đều là thật lòng cả!"
Nàng cau mày, đôi mắt đen láy ngập nước, mũi đỏ lên, khóe miệng hơi cụp xuống, trông như một chú nai con đang cầu xin chủ nhân đừng bỏ rơi mình.
Tiêu Hoài Đình nhìn nàng mà mềm lòng, thiếu chút nữa đã đồng ý, hắn chỉ nói: "Cô nương yên tâm, bản tướng quân chắc chắn sẽ tìm cho cô nương một nơi thật tốt.”
Việc giữ lại hay không thì còn phải suy nghĩ nhưng đã ăn đồ ăn của nàng rồi cho dù không giữ lại thì cũng sắp xếp mọi chuyện của nàng thật ổn thoả, cố gắng để nàng sống tốt ở thời đại này.
Tâm trạng của Yến Thu Xu chùn xuống, cảm giác hy vọng có chút mong manh, nàng cũng không ép buộc mà chỉ nhắc nhở: "Vậy dân nữ về trước chờ tin tức, mì đã hơi nguội rồi, Tướng quân đừng quên dùng."
“Kẽo kẹt..." Cửa lại đóng lại.
Yến Thu Xu rời đi, trong phòng hoàn toàn yên tĩnh.
Đương nhiên Tiêu Hoài Đình không muốn lãng phí lương thực, người đi rồi, hắn cũng nhanh chóng đi tới cầm bát mì khiến hắn thèm thuồng lên.
Bát mì đã để được một lúc nên hơi nóng cũng giảm đi rất nhiều, nhưng sau khi khuấy đều bát mì đã toả mùi thơm ngào ngạt.
Hắn nhìn bát mì rồi ăn thử một miếng, vì ngâm hơi lâu nên mì đã mất đi độ dai mà mềm hơn một chút, hương vị của hải sản tươi ngon cũng ngấm vào mì làm cho hương vị của bát mì thơm ngon hơn rất nhiều.
Sau đó lại húp thêm một ngụm nước dùng nóng hổi, vị tươi ngon này khiến mắt hắn nheo lại vì thỏa mãn.
Đã ăn xong những sợi mì nóng hổi, trong bát còn có rất nhiều hải sản tươi, hắn ăn từng chút từng một.
Tiêu Hoài Đình có thói quen để lại những món ngon ăn sau cùng.
Lúc ở nhà, hắn còn có thể chia sẻ cho tiểu bối trong nhà, phụ thân bọn họ không ở đây, mẫu thân luôn buồn bã, là nam nhân hoàn hảo duy nhất còn lại trong nhà, hắn phải chăm sóc mọi người.
Bỗng nhiên, từ ngoài cửa vọng vào một âm thanh nhỏ, như thể có ai đó đang nuốt nước miếng??
Suy nghĩ của Tiêu Hoài Đình dừng lại một chút, trầm giọng nói: "Vào đi!”
Một nam nhân trung niên đi vào, trên người mặc quân phục khác với binh lính bình thường, nhìn có chút cấp bậc, đây là một trong những phó tướng của Tiêu Hoài Đình, cũng là trợ thủ đắc lực của hắn- Lôi Sơn.
Lôi Sơn có chút ngượng ngùng nhưng vẫn cố gắng nghiêm túc: "Chuyện ngài phân phó ta đã truyền đạt cho địa phủ nha, khi mọi chuyện giải quyết xong sẽ ngay lập tức truyền tin đến Tiêu gia.
“Ừ." Tiêu Hoài Đình bình tĩnh gật đầu, hắn để ý thấy ánh mắt của Lôi Sơn không kiềm chế được mà nhìn vào bát mì trước mặt hắn, hắn nhướng mày: "Rất muốn ăn?”
"Khụ khụ..." Lôi Sơn ho nhẹ một tiếng, lớn tiếng nói: "Thưa Tướng quân, do mùi quá thơm nên ta mới không nhịn được, chỉ là do thuộc hạ chưa từng ăn món nào ngon như vậy, mong ngài đừng trách."
Chủ yếu là đo sáng sớm hắn ta đã đi chạy việc, bận rộn một hồi lâu nên đồ ăn trong bụng đã sớm tiêu hoá hết, bụng đang trống rỗng, vì thế khi ngửi được mùi thơm này không nhịn được mà nuốt nước miếng.
Tiêu Hoài Đình không lên tiếng trả lời ngay.
Từ vẻ mặt bình tĩnh ban đầu bây giờ gương mặt của Lôi Sơn hơi tái nhợt đi "Bịch!" một tiếng quỳ một gối xuống đất, trầm giọng nói: "Là do thuộc hạ kiềm chế quá kém, xin Tướng quân trách phạt!"
Tiêu Hoài Đình: "...”
Hắn phất tay: "Bổn tướng quân đang suy nghĩ, ngươi đi ra ngoài trước đi.”
Lôi Sơn thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng chạy ra ngoài.
Để lại Tiêu Hoài Đình nhìn chằm chằm một ít thức ăn còn lại trước mặt rồi chậm rãi gắp một con tôm sông lên ăn, thịt tôm tươi ngon không có mùi tanh, khi ăn vào miệng chỉ cảm nhận được vị ngọt tươi ngon của tôm.
Nước dùng đậm đà đã bám vào thân tôm, ngon đến mức làm đầu lưỡi hắn run lên.
Ăn từ từ, càng ăn càng cảm thấy ngon.
Tiêu Hoài Điình thầm nghĩ Lục cô nương Yến gia này đúng là có chút bản lĩnh, hơn nữa từ món cua xào cay tối qua hắn đã biết nàng dùng gia vị rất đậm, dù gia đình hắn cũng đã quen với những món ăn có gia vị đậm nhưng không thể sánh được với món ăn của cô.
Nhưng chính hương vị này lại khiến hắn nhớ mãi không quên.
Cũng làm cho hắn nghĩ đến một nơi cần Yến Thu Xu.
Hay là mang về đi?
Không phải là tiểu thư Yến gia thôi sao? Cho dù sau này có bị phát hiện thì Tiêu gia cũng chẳng sợ ai?!