“Có thể múc ra rồi!" Yến Thu Xu ngửi thấy mùi thơm, mỉm cười hài lòng rồi chuẩn bị múc cháo ra.

Nhưng lần này nàng vừa định làm thì Thủy Miễn đã giành trước một bước cầm lấy cái mui, cười nói: "Cô nương bận rộn lâu rồi, việc này cứ để nô tỳ làm đi.”

Đùa à!

Nàng ấy chính là nha hoàn được phân tới đây để chăm sóc cuộc sống sinh hoạt hằng ngày của Yến Thu Xu mà còn để nàng tự làm như vậy, nếu bị quản gia biết được chắc chắn sẽ bị trừ tiền công.

Yến Thu Xu im lặng, nàng vẫn chưa quen với việc được người khác phục vụ trong bếp nhưng thấy nụ cười lo lắng trên mặt Thuỷ Miễn, nàng vẫn lui về phía sau hai bước: "Ừm, được, phiền ngươi rồi."

“Cô nương quá khách sáo rồi, đây là việc nô tỳ làm." Thủy Miễn vội vàng trả lời, nụ cười trên mặt cũng rạng rỡ hơn, giọng nói cũng thân thiết hơn một chút.

Nàng ấy lấy từ trong tủ ra một cái bát to bằng lòng bàn tay.

Hoa văn rất đẹp, hoạ tiết nhẹ nhàng tinh xảo, chỉ là...... quá nhỏ.

Ở thời đại này, tiểu thư của những gia đình giàu có đều dùng những bát nhỏ như vậy, bởi vì khẩu phần ăn của họ không quá lớn.

Nhưng Yến Thu Xu không giống vậy, sức ăn của nguyên chủ không lớn nhưng từ khi nàng đến đây cũng đã tăng thêm một chút, hơn nữa bây giờ đang đói bụng, với một bát nhỏ như vậy thì nàng cảm thấy mình có thể ăn liên tục mấy bát!

Nhưng dù sao cũng mới đến đây, Yến Thu Xu suy nghĩ một chút, buổi tối không nên ăn quá nhiều nên giảm bớt một chút thì hơn: "Múc cho ta ba chén.”

Thủy Miễn hỏi: "Có khách đến sao?"

Yến Thu Xu im lặng một lát rồi nói: "Ta tự ăn.”

Thủy Miễn: "...?”

Nàng ấy ngẩn người, nhìn chằm chằm cô nương trước mặt.

Quý nữ nhà ai mà ăn nhiều như vậy?!

Hơn nữa vóc dáng của cô nương này rất mảnh mai yếu ớt, nhìn qua thì cùng lắm chỉ ăn một bát thêm hai miếng là no!

Nhưng sự kinh ngạc của nàng ấy chỉ thoáng qua trong nháy mắt sau đó lập tức cúi đầu tiếp tục làm việc.

Yến Thu Xu giả vờ không nhận ra, bình tĩnh đi ra ngoài, ăn nhiều thì có gì kỳ lạ, nấu cơm là một công việc tốn rất nhiều sức lực, nếu ăn không no thì làm sao có đủ sức làm được chứ!

Cho nên nàng không cảm thấy ngượng ngùng chút nào!

Yến Thu Xu nghĩ như vậy nhưng sau khi đi ra ngoài nàng vẫn lén xoa mặt, ở hiện đại sức ăn của nàng cũng xem như là bình thường, sao đến cổ đại lại thành nhiều rồi? Nhiêu đó đã là gì đâu chứ? Chẳng qua là do dạ dày nguyên chủ nhỏ thôi, nàng chỉ ăn nhiều hơn nguyên chủ một chút thôi mà!

Thủy Miễn nhìn theo, không nhịn được cười trộm một chút.

Xem ra vị cô nương này dễ gần hơn so với những quý nữ trong ấn tượng của nàng ấy.

Phòng ăn nằm ở gian nhà phụ, Tiêu gia hào phóng thật đấy cho một vị khách bình thường như Yến Thu Xu một cái viện thật lớn, sân cũng đều đặc biệt lớn, phòng ăn cũng không nhỏ, còn có hẳn một cái bàn tròn rộng rãi.

Nàng ngồi xuống trước, Thủy Miễn bưng cháo tới trước mặt nàng: "Cô nương từ từ dùng.”

Yến Thu Xu gật đầu, dặn dò: "Đúng rồi, ta ăn ba bát, còn phần còn lại các ngươi chia nhau ra ăn đi"

“Đa tạ cô nương ban thưởng.” Thuỷ Miễn đáp lại ngay.

Yến Thu Xu có chút ngượng ngùng: "Cái này thì tính là ban thưởng gì chứ.”

“Đương nhiên phải tính chứ, cháo thịt nạc cô nương nấu rất thơm, chắc chắn ăn rất ngon." Thủy Miễn nhanh miệng khen ngợi, ngoại trừ những món ăn chung dành cho người hầu thì thỉnh thoảng cũng được ban thưởng điểm tâm, nàng ấy còn chưa ăn qua cơm do chính tay quý tộc tự tay làm.

Khó trách Lục thiếu gia lại cho người làm phòng bếp nhỏ.Truyện được Te am The Calantha e dit và được đăng tải miễn phí duy nh ất trên ứng dụng  T Y T và web t y tnovel.

“Ngươi đi ăn đi, không cần hầu hạ ta đâu." Yến Thu Xu nhắc nhở, thấy Thủy Miễn rời đi, nàng mới cầm thìa lên.

Khi múc ra cháo thịt nạc không có màu trắng như gạo mà có màu đậm hơn rồi lại có thêm vài sắc xanh, đựng trong chiếc bát sứ trắng mỏng manh, món cháo đơn giản cũng toát lên vài phần cao quý.

Mới để nguội một lúc nên lớp bề mặt của cháo thịt nạc đã hơi nguội tạo thành một lớp váng mỏng, dùng thìa đụng một cái lớp màng đó vỡ ra, hơi nóng theo đó bốc lên mùi thơm lại càng đậm hơn.

Nàng ấy múc một muỗng nhỏ rồi thổi thổi, sau khi xác nhận đã nguội thì không kiềm chế được mà ăn ngay.

Hương vị của cháo hòa quyện cùng rau xanh và thịt băm vừa ngọt dịu vừa có chút mằn mặn kích thích vị giác khiến người ta thèm ăn, hạt gạo được nấu đến mức nở bung mềm mịn, chỉ cần chạm nhẹ một cái là đã tan ra.

Thỉnh thoảng lại cảm nhận được những miếng thịt băm hơi dai, theo bản năng nàng ấy nhai kỹ hơn, mùi gạo thơm nồng cùng chút mằn mặn tan dần trong miệng, để lại dư vị khó quên~

Yến Thu Xu ăn đến mức hai mắt sáng rực lên, quả nhiên còn ngon hơn cả trong trí nhớ của nàng!

Thức ăn cổ đại thật sự thần kỳ như vậy sao?!

Nàng vừa ngạc nhiên vừa say mê thưởng thức hương vị của món cháo đơn giản này mà không hay biết mình đã ăn hết ba bát cháo, một chút cũng không thừa, thậm chí còn muốn ăn thêm một chút.

Nhưng...

Nàng vừa ngó đầu vào, bây giờ trong phòng bếp đã có mấy người hầu đứng ăn vui vẻ, nàng cũng không muốn làm họ mất vui, buổi tối ăn no nê rồi đi tản bộ một chút, sau đó tắm rửa và đi ngủ, sáng mai chính thức bắt đầu công việc thôi!

Phòng ăn yên tĩnh nhưng trong bếp lại liên tục vang lên tiếng ăn cháo.

Cháo không phải món gì đặc biệt, Tiêu gia có đãi ngộ rất tốt, hạ nhân cũng thường xuyên ăn thịt nhưng bọn họ chưa bao giờ ăn món ăn quý tộc tự tay làm bao giờ.

Huống chi món cháo này lại rất ngon!

Không nhạt nhẽo lại vẫn giữ được sự nhẹ nhàng thanh thái của cháo, hạt gạo mềm mịn, thỉnh thoảng còn nhai được vài miếng thịt băm.

Hứa nhũ mẫu ăn xong trước, thỏa mãn lau lau miệng, cười nói: "Không ngờ cô nương này lại nấu ăn ngon đến vậy, ngày xưa cháo này mà không có chút dưa muối thì ta ăn không nổi, bây giờ nấu thế này rất vừa ăn, không cần thêm dưa muối ăn cũng ngon lại không mặn đến mức phải uống nước!"

Thủy Miễn còn đang ăn từng ngụm nhỏ, vì nàng ấy từng được học qua lễ nghi với gia chủ nên so với những người khác động tác của nàng ấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều, nghe vậy còn cong môi nói: "Đúng vậy, tính tình của cô nương này cũng rất tốt, không hổ danh là người Lục thiếu gia đích thân mang về~"

Câu nói cuối cùng còn mang chút hàm ý mập mờ.

Hứa nhũ mẫu cười theo.

Bên cạnh truyền đến một tiếng hừ nhẹ, một nha hoàn thanh tú có gương mặt trái xoan liếc mắt nhìn Thủy Miễn, giọng điệu chua ngoa nói: "Cũng biết vuốt mông ngựa thật đấy, không phải chỉ là nấu cháo thôi sao? Nói nhiều như vậy làm gì, người ta không nghe thấy đâu.”

“Ta không có!" Thủy Miễn nhíu mày: "Ta nói thật.”

Nha hoàn Thủy Lục cười nhạo, cầm thìa khuấy bát cháo đã ăn một nửa, theo phản xạ liếm môi, nhưng lại giả vờ chê bai rồi đặt bát xuống ghét bỏ nói:

"Ngươi nói cái cũng đúng cả, nhưng ta phải nhắc nhở ngươi một chút tiểu thư nhà ai lại có tài nấu nướng giỏi như vậy cơ chứ? Ta thấy đây cũng chỉ là một cô nương mồ côi đáng thương được Lục Thiếu mang về thôi, đến lúc đó nhiều lắm cũng chỉ là thiếp thất, sau này các ngươi cũng chỉ là nha hoàn của thiếp thất mà thôi!"

“Thủy Lục!" Thủy Miễn trầm giọng gọi.

Thủy Lục không hề sợ hãi chút nào, vì hai người cùng cấp bậc nên Thuỷ Miễn không thể làm gì nàng ta được, vì thế nàng ta cố tình quay lưng rời đi.

Thành công làm cho Thủy Miễn người có tính tình hiền lành tức giận đến mức sắc mặt trắng bệch.

Hứa nhũ mẫu vỗ nàng ấy: "Đừng để ý tới nàng ấy làm gì, Thủy Lục có dã tâm lớn muốn được thiếu gia chú ý chứ không phải muốn nhắm vào ngươi đâu.”

Bà ấy là người đã làm ở Tiêu gia lâu rồi, cũng gả cho người làm tiêu gia và sinh ra lớn lên trong Tiêu gia, vì sinh con nên bà ấy ở nhà nghỉ ngơi hai năm, sau đó lại muốn làm việc nhưng ở trong Tiêu gia cũng không còn nhiều vị trí lắm, chỗ trống để hầu hạ người Tiêu gia cũng không nhiều nên bà ấy rất rảnh rỗi, đến bây giờ mới làm đầu bếp cho Yến Thu Xu.

Vì vậy, hai nha hoàn Thủy Miễn và Thủy Lục cũng xem như là do bà ấy nhìn lớn lên.

Mấy năm nay người trong Tiêu gian dần ít đi, Đại thiếu gia gặp chuyện không may, Nhị thiếu gia và hai cô gia cũng không còn, Ngũ tiểu thư thì nhất quyết không thành hôn, con cái trong nhà cũng không còn nhiều lắm, nhiệm vụ nối dõi tông đường rơi trên đầu Lục thiếu gia, làm cho không ít nha hoàn mơ tưởng cao xa.

Mấy ngày hôm trước nghe nói Lục thiếu gia trở về, một đám nha hoàn len lén đi mua son phấn, muốn ăn diện một chút để được hắn để ý đến.

Chuyện này chẳng phải là bí mật gì.

Thuỷ Miễn thở dài một tiếng, rồi tỉnh táo lại tiếp tục ăn cháo trong bát.

Cháo thịt nạc đã nguội đi rất nhiều, khi cho vào miệng cũng mất đi độ nóng ban đầu nhưng lại vừa vặn để cảm nhận được độ ngon của món ăn, nàng ấy thưởng thức rồi lại cảm thấy --

Quả thật rất ngon!

So với cháo trắng nhạt nhẽo hay cơm chung mà nàng ấy từng ăn thì món này ngon hơn rất nhiều!

Thuỷ Lục lại còn lãng phí như vậy!!!

Ngày hôm sau

Tiêu phủ có hơi yên lặng.

Buổi sáng khi Yến Thu Xu thức dậy, lúc rửa mặt còn thở dài một hơi.

Trong trí nhớ của nguyên chủ, mặc dù Yến gia không phải thế gia danh giá hàng đầu nhưng ở đây rất đông đúc nhộn nhịp, một trạch viện cho dù là giọng nói của nha hoàn hay gã sai vặt cũng phải tạo nên một chút động tĩnh.

Đặc biệt là buổi sáng, người đi lại tấp nập, vô cùng náo nhiệt.

Nhưng Tiêu gia lại không như vậy, ở đây im lặng đến mức như bị bao trùm bởi một tầng bóng tối.

Nhưng nghĩ đến tình cảnh của Tiêu gia, nàng cũng không dám gây ồn ào..

Nghĩ thế, Thủy Miễn người đang chải tóc cho nàng hỏi: "Cô nương, cháo thịt nạc đã nấu xong, ở bên phòng bếp lớn còn đưa tới mấy cái bánh bao, cô nương có muốn nếm thử không?"

Yến Thu Xu lập tức gật đầu: "Muốn! Vậy cháo chỉ cần một chén thôi.

“Được..." Thủy Miễn mỉm cười đáp.

Sau đó nàng ấy dùng trâm cố định búi tóc cho nàng: "Xong rồi, cô nương đẹp thật đấy!"

Yến Thu Xu nghe vậy, vốn dĩ đang hơi ngái ngủ liền trừng mắt nhìn vào trông gương, gương đồng trước mắt được mài vô cùng tốt, dù hình ảnh phản chiếu hơi sai màu nhưng dung mạo lại hiện lên rất rõ ràng, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy mái tóc được chải chuốt một cách xinh đẹp kia.

Dưới mái tóc gọn gàng ấy là khuôn mặt nhỏ nhắn rạng rỡ sau một giấc ngủ no nê. So với lúc mới đến, nàng đã tròn trịa hơn một chút, dù đi đường xa mệt mỏi nhưng nàng lại ăn rất nhiều, thường ngày còn ăn thêm đồ ăn vặt, hai má cũng có thêm chút thịt, nụ cười càng thêm rạng rỡ hơn.

Tóc đẹp, dung mạo xinh đẹp, làm sao mà không đẹp được chứ?

Tâm trạng của Yến Thu Xu vẫn rất vui vẻ, bước chân nhẹ nhàng đến phòng ăn dùng bữa sáng, sau đó còn nghĩ xem trưa nay nên làm món gì để chính thức ra mắt các chủ nhân đây.

Nhưng khi cho món ăn vào miệng, ánh mắt nàng lập tức thay đổi.

Sau đó Yến Thu Xu lại nghiêm túc nhìn vào trong chén cháo, vẫn thịt băm, ít muối thêm chút rau xanh, nấu chín mềm, cũng làm theo cách nàng đã làm hôm qua, thành phẩm cũng gần giống.

Nhưng chẳng biết vì sao, nàng cảm thấy ăn... không ngon như hôm qua?

Nàng lại ăn một muỗng để từ từ cảm nhận, cuối cùng xác định, quả thật đúng là như vậy.

Hương vị không khác lắm so với ký ức của nàng, nhưng về độ ngon và thơm, hoàn toàn không bằng món cháo hôm qua nàng tiện tay làm!

Yến Thu Xu hít một hơi thật sâu, ôm trái tim nhỏ đang đập thình thịch, vừa mừng vừa có chút không chắc chắn.

Chẳng lẽ thật sự đúng như nàng nghĩ?!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play