Triều đại nhà Chu.

Ngoại ô Vụ thành.

Một đội quân lớn đang đóng trại tại đây nhưng chỉ có một vài người được phép vào thành.

Trong đám binh lính còn có một chiếc xe ngựa lớn, giữa một rừng các binh sĩ đã quen dãi nắng dầm mưa thì chiếc xe ngựa được che chắn kỹ lưỡng kia lại càng trở nên bắt mắt, khiến không ít người tò mò nhìn ngang ngó dọc.

Chiếc xe ngựa đi thẳng đến dịch trạm mới dừng lại, một vài cô nương đeo khăn che mặt bước xuống khỏi xe!

Những người tiếp đón ở dịch trạm được một phen kinh ngạc, bọn họ lén lút quan sát vị tướng quân trẻ tuổi phong thái điềm đạm đang dẫn đầu đoàn xe. Ngược lại với sự bình thản của đoàn khách thì thần sắc của viên quản sự dịch trạm lại có phần quái dị, ông ta cố gắng trấn tĩnh rồi mời các vị cô nương vào.

Nhưng khi ba cô nương phía trước bước vào dịch trạm thì không hiểu sao cô nương đi cuối cùng lại cố tình chậm lại một nhịp, cô nương đi ở giữa thấy vậy đành quay lại kéo nhẹ tay nàng ấy, lúc này cô nương đi cuối mới ngại ngùng xua tay với người đàn ông phía sau, người nọ mới đành dừng lại để hai cô nương kia bước vào trong dịch trạm.

Khi người dắt ngựa tiến đến chỗ cỗ xe để dắt chúng về chỗ nghỉ thì phát hiện rất nhiều vỏ hạt dưa rớt xuống từ xe ngựa.

Bên trong dịch trạm.

Cửa phòng vừa đóng lại, cô nương có vẻ lớn tuổi hơn lập tức quay đầu nhìn cô nương đi chậm vừa rồi, tức giận nói: "Muội đấy, muội đấy, lúc này còn tâm trạng ăn hạt dưa sao?"

Cô nương bị trách mắng kia có ngũ quan rất tinh xảo, khuôn mặt hình trái xoan xinh xắn cộng thêm đôi mắt ướt át long lanh đưa tình, làm toát lên vẻ ngây thơ vô tội. Nàng nghe vậy đành cười lên một tiếng, đôi mắt cong lên theo điệu cười, khiến ai nhìn vào cũng phải mềm lòng, đã vậy nụ cười ấy còn mang theo mấy phần trong sáng ngây ngô khiến người ta phải thương yêu.

Nàng ta bước đến nắm lấy tay áo của cô nương kia rồi lắc lắc, ngoan ngoãn nhận lỗi: "Muội biết sai rồi mà, chẳng qua muội sợ đến dịch trạm không có gì để giết thời gian thôi."

"Đó là chuyện quan trọng lúc này sao?" Triệu Thục Hồng cố gắng giữ vẻ mặt nghiêm túc, quyết tâm phải dạy cho nàng một bài học. Nhưng cô nương trước mặt không chỉ có mỗi vẻ ngoài đáng yêu mà giọng nói cũng vô cùng quyến rũ. Không phải là loại giọng nói cố ra vẻ õng ẹo khi nói chuyện với nam tử, như đang nói chuyện với người thân yêu nhất của nàng, giọng nói mang theo sự thân mật khiến cho Triệu Thư Hồng suýt nữa không chống cự lại được mà bỏ qua việc giáo huấn nàng.

Mà Yến Thu Xu bị trách mắng chỉ biết len lén cười khổ, rồi đưa mắt nhìn Triệu Thục Hồng chứ không lên tiếng đáp trả.

Triệu Thục Hồng không còn cách nào khác chỉ đành bỏ qua, rót một ly trà cho nàng: "Đã ăn nhiều hạt dưa như vậy thì cũng nên uống nhiều nước đi, cẩn thận tối đến lại khiến cổ họng không thoải mái, khi nào trở về nhà thì tìm phụ thân, mẫu thân của muội mà khóc lóc kể lể sau, nhưng đừng để lỡ miệng..."

Nàng ta không ngừng càm ràm, Yến Thu Xu ngồi một bên bưng ly trà uống, nhìn qua thì có vẻ nàng đang nghe rất nghiêm túc nhưng thực chất trong đầu lại đang tính toán chuyện khác.

Nàng phải sống tiếp kiểu gì đây!

Thật ra năm người các nàng đều vừa được vị thiếu niên tướng quân kia cứu ra từ hang ổ bọn cướp cách đây hai ngày, ngoại ô Vụ thành vốn là nơi bọn thổ phỉ hoành hành bấy lâu, người nào đi ngang qua ít nhiều cũng phải mất tiền mất bạc mới may mắn thoát nạn, còn những người xui xẻo hơn, ví như các nàng, thì trực tiếp bị bọn chúng bắt đi.

Nhưng may là các nàng đã được cứu, vị tiểu tướng quân kia đã liên lạc với người nhà của các nàng, bốn người kia sẽ nhanh chóng được người nhà đến đón ở dịch trạm này.

Về phần nàng...

Yến Thu Xu không khỏi thở dài một tiếng.

Đây cũng là lý do khiến nàng luôn tìm cách để ăn, bởi vì nếu bây giờ không ăn thì sau này sẽ không còn gì để ăn nữa!

Bởi vì Yến Thu Xu nàng là một người xuyên sách!Truyện được Te am The Calantha e dit và được đăng tải miễn phí duy nh ất trên ứng dụng  T Y T và web t y tnovel.

Nguyên chủ cũng tên là Yến Thu Xu, thân phận là Ngũ tiểu thư của An Quốc công phủ, nhưng mẫu thân của nàng có thủ đoạn cao thâm nên địa vị của nàng trong phủ cũng không tính là thấp.

Theo lý thuyết, với thân phận như vậy thì tương lai Yến Thu Xu chắc chắn sẽ được gả cho một vị cử nhân nào đó, yên tâm làm một phu nhân phú quý, an nhàn sống hết một đời, nhưng rất đáng tiếc quyển sách này lại là thế giới trạch đấu.

Nam nữ chính của truyện là Tấn Vương thế tử và lục thứ muội Yến Thu Uyển của nguyên chủ.

Nội dung của câu chuyện kể về hành trình vượt khó của Yến Thu Uyển, ả vốn là một người con không được cưng chiều, nhưng từ khi được trùng sinh quay lại, vận dụng việc biết trước tương lai, ả đã hết lần này đến lần khác giúp đỡ phụ thân mình thoát nhiều kiếp nạn, thành công lấy lại được sự yêu thương từ cha. 

Sau đó vào thời điểm lên núi lễ Phật nàng ta lại cứu được Tấn Vương thế tử bị thương trong lúc đang bí mật làm vụ, từ đó hai người họ quen biết rồi cảm mến nhau, vượt qua những trở ngại về thân phận, cuối cùng bọn họ đã được ở bên nhau.

Mà nguyên chủ Yến Thu Xu lại chỉ là một nhân vật phụ pháo hôi có thân phận thấp hèn nhưng lại kiêu căng ngạo mạn.

Gia chủ Yến gia một lòng muốn gả những thứ nữ xinh đẹp hơn người nhà mình cho các hoàng tử làm thiếp thất, làm như vậy thì cho dù tương lai ai làm Thái tử thì Yến gia đều sẽ được lợi, nguyên chủ cũng là một trong số những quân cờ đó.

Mà phụ thân của nguyên chủ vốn cũng yêu thương nàng, thế nên đã chọn cho nàng vị Ngũ hoàng tử có danh tiếng tốt nhất.

Thế nhưng người trong lòng của nguyên chủ lại chính là Tấn Vương thế tử, nàng một lòng muốn gả cho đối phương, nhưng tiếc thay hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, người mà Tấn Vương thế tử thích lại là thứ muội Yến Thu Uyển của nàng.

Vì thế nguyên chủ tranh đấu gay gắt với Yến Thu Uyển, gây ra đủ thứ chuyện thị phi, đã vậy còn gặp thêm đích tỷ độc ác muốn đứng giữa đục nước béo cò, nàng ta cũng vì muốn tranh đoạt Tấn Vương thế tử mà dám làm ra chuyện bỏ thuốc để tự hủy hoại thanh danh.

Tiếc là mưu kế của đích tỷ đã thất bại, đối tượng dính thuốc đã bị Yến Thu Uyển tráo đổi, cuối cùng đích tỷ đã thất thân với một tên thư sinh nghèo kiết xác, còn nguyên chủ cũng bị dính chiêu của nàng ta, xui xẻo biến thành kẻ đã hại đích tỷ mất đi sự trong trắng.

Kết cục của nguyên chủ chỉ có con đường chết, nếu chuyện xảy ra ở trong phủ thì có thể xem là tỷ muội tranh cãi một phen rồi thôi, nhưng loại chuyện này lại xảy ra ở phủ của người khác, nên liền biến thành chuyện lớn, nhất là đối với một thế gia như Yến gia thì mất trinh tiết là một việc rất nghiêm trọng.

Ngay vào lúc nguyên chủ sắp bị xử tử, mẫu thân của nàng đã dùng tính mạng của mình để đổi lấy cơ hội sống cho nàng bằng cách uống thuốc độc tự vẫn.

Nhưng Yến gia cũng không dễ dàng bỏ qua cho nguyên chủ, nàng bị đưa về quê để tự sinh tự diệt.

Trên đường bị đưa về quê, nguyên chủ bị bọn thổ phỉ bắt gặp, bọn chúng nhìn trúng tướng mạo của nàng nên mới bắt nàng về.

Nguyên chủ cũng chẳng phải là một vai phụ lợi hại gì, chẳng qua chỉ là một nhân vật pháo hôi, nên chi tiết viết về nàng cũng không nhiều.

Sau khi bị bắt cóc, nguyên chủ vì đã bị bọn cướp đụng chạm nên mất đi sự trong sạch, may mắn được tiểu tướng quân Tiêu Hoài Đình tương lai sẽ chết trẻ cứu giúp.

Thực tế Yến gia đã sớm biết chuyện nguyên chủ bị thổ phỉ bắt cóc trên đường về quê, bọn họ vì muốn giữ danh tiếng cho gia tộc nên đã sớm tuyên bố với bên ngoài rằng nguyên chủ trên đường đi đã đột nhiên phát bệnh rồi qua đời. ( app TYT - tytnovel )

Nguyên chủ vốn không biết chuyện đó, nên sau khi bốn cô nương kia đều được người nhà đón về, Tiêu Hoài Đình vốn đã tra rõ thân phận của nàng nên đã nói chuyện Yến gia đã gạch tên nguyên chủ ra khỏi gia phả cho nàng biết.

Nàng chính thức trở thành người không có hộ khẩu.

Ở thời đại này, không có hộ khẩu chính là sẽ bị bắt vào đại lao!

Mặc dù nguyên chủ không có tội gì nhưng thân là nữ nhân, một khi bị giam vào ngục thì thứ chờ đợi nàng cơ bản cũng chỉ có bị đưa tới cho những lão già không cưới được vợ, hoặc là bị một tên quan lại nào đó nhìn trúng thì sẽ trở thành thiếp thất để tùy ý bọn hắn giao dịch.

Nguyên chủ biết rõ bản thân đã không có tương lai nữa, vào lúc bi phẫn nhất đã đập đầu vào tường mà chết.

Lúc Yến Thu Xu xuyên tới vẫn còn sớm, đúng lúc vừa bị thổ phỉ bắt cóc, nàng biết trước chuyện sắp tới nên trước tiên để không bị bọn cướp bán đi, nàng tỏ ra vô cùng thuận theo bọn chúng, sau đó vì muốn sống sót, nàng phô bày khả năng nấu nướng của mình, tạm thời thuận theo hoàn cảnh trong vài ngày.

Nguyên chủ vốn có diện mạo của một ‘tiểu bạch hoa’ nay lại gặp nạn, hơn nữa mấy ngày nay bọn thổ phỉ đã bắt đi nhiều người nên phải an phận một thời gian, ngoài ra tài nấu nướng của nàng cũng không tệ, thỏa mãn được dạ dày của bọn chúng nên bọn chúng mới tạm thời không đụng đến nàng.

Kéo dài được hai ngày, Yến Thu Xu đã đợi được cứu binh đến.

Nhưng mà ...

Nhà của nguyên chủ, nàng cũng không thể trở về được nữa.

Trong xã hội phong kiến này, nữ nhân sống phụ thuộc, thời đại mà nguyên chủ ở cũng xem như đã cởi mở hơn một chút, nữ giới có thể đứng ra tự làm chủ hộ, nhưng một cô nương tay trói gà không chặt lại ôm một đống vàng bạc sống một mình ở thời đại này, thì chắc chắn là thử thách khó nhất.

Yến Thu Xu thật sự không biết phải làm sao, nàng thật sự không biết chút võ vẽ gì, ở thời hiện đại một cô gái sống một mình cũng đã rất nguy hiểm rồi chứ nói chi đến một cô nương có địa vị thấp hèn ở thời cổ đại như thế này, ông trời đày nàng tới nơi này, là do thấy nàng sống quá dễ dàng hay sao?

Nhắc tới kiếp trước của nàng đúng là quá hạnh phúc.

Lúc đầu bởi vì không thể chịu nổi chế độ làm việc 007 tại đơn vị thực tập nên cô đã lựa chọn từ chức về quê mở quán bán đồ ăn ngon, sau đó cô ngày càng có danh tiếng nên bắt đầu thuê đất rồi tự nuôi gà vịt heo dê và nhiều loài động vật khác, đồng thời tự trồng thêm một ít rau cỏ, thế mà cô càng ngày càng "hot", mỗi ngày chỉ cần chụp vài bức ảnh cuộc sống đời thường rồi nấu những món ăn ngon đăng lên mạng xã hội đã khiến một đám người phải hâm mộ.

*Chế độ làm việc 007: Làm việc toàn thời gian từ 0-24 giờ trong suốt 7 ngày.

Cô vốn đang rất hài lòng với cuộc sống của mình, ai ngờ ngủ một giấc tỉnh dậy đã thấy bản thân đang ở hang ổ của bọn cướp, Yến Thu Xu chỉ biết khóc thảm!

Trang trại lớn kia của nàng không biết bị ai thừa kế mất rồi!

Đang lúc khó chịu trong người, bỗng nhiên một trận khóc rống kinh thiên động địa từ bên ngoài vang lên: "Tướng quân! Con gái ta đâu! Không phải ngài nói nó ở đây sao?"

"Dung Dung con ơi..."

Nghe thấy thanh âm quen thuộc, những cô nương đang bất an thấp thỏm ngồi đợi ai nấy đều kích động đứng dậy, hét lên: "Nhất định là phụ mẫu ta tới!"

"Phụ thân, mẫu thân của ta nữa!"

Bốn cô nương vừa kích động vừa nói, vừa nhìn về phía phát ra tiếng động, hỏi nàng: "A Xu, phụ thân với mẫu thân của muội tới chưa?"

Yến Thu Xu mím môi cười, lắc đầu một cái: "Chúc mừng các tỷ, mọi người mau ra gặp phụ thân mẫu thân đi."

Các cô nương đều thương xót mà nhìn nàng, cũng bởi vì cách làm người của nàng vừa khôn khéo, vừa có tướng mạo tuyệt sắc, nên bọn họ ai cũng an ủi nàng: "Nhất định là người nhà muội chỉ tới trễ thôi, muội đừng lo lắng, khi nào về phủ rồi ta sẽ mời muội đến chơi."

"Đúng, ta cũng vậy, phụ thân ta sẽ sai người đi bắt hải sản, nghe nói các quý nhân ở kinh thành cũng rất thích ăn các loại này. Đến lúc đó ta sẽ mời muội đến nhà ta, rồi nhờ phụ thân nấu hải sản cho muội ăn!"

Triệu Thục Hồng là người có mối quan hệ tốt nhất với Yến Thu Xu trong suốt hai ngày qua, nàng ta tiến lên trìu mến xoa đầu nàng: "Nhà tỷ ở phố Tây của Vụ thành, cũng có chút căn cơ, nếu người nhà muội..." Nàng ta dừng một chút rồi nói tiếp: "Thì hãy nhờ Tướng quân đưa muội đến nhà tìm tỷ, ngày nào tỷ có một miếng thịt thì muội cũng sẽ có một hớp canh."

"Đa tạ Thục Hồng tỷ tỷ!" Yến Thu Xu cười híp mắt nói.

Đúng lúc này cửa phòng của các nàng vang lên tiếng gõ.

Một cô nương không đợi kịp nữa đã đi ra mở cửa, khi cửa phòng mở ra đã thấy một nam nhân trẻ tuổi mặc quân phục, nét mặt thanh tú đứng đó, người này là Diêm Hưởng, binh lính thân cận của tướng quân, mấy ngày nay hắn ta là người phụ trách trông chừng bọn họ.

"Lâm cô nương, Trương cô nương,..." Hắn ta đọc liên tiếp bốn cái tên tương ứng với bốn cô nương kia, sau đó nói: "Tướng quân đã mời người nhà của bốn người đến, các nàng có thể về nhà cùng bọn họ."

Các cô nương này sớm đã nghe tiếng động nên không hề tỏ ra ngạc nhiên thất thố, sau khi tạm biệt xong Yến Thu Xu, ai nấy cũng nóng lòng muốn đi: "Đa ta đại nhân!"

"Xin đại nhân thay chúng tôi gửi lời cảm tạ đến Tiêu tướng quân..."

Bốn người bọn họ nối tiếp nhau đi ra ngoài, rất nhanh bên ngoài đã im ắng trở lại, các nàng đều đã được người nhà đón về, chỉ có mỗi mình Yến Thu Xu ngồi lại trong phòng cắn hạt dưa hết hạt này đến hạt khác.

Cũng phải khen hạt dưa ở đây rất thơm, hạt nào hạt nấy đều đầy đặn, rất ngon.

Cắn rồi lại cắn, Yến Thu Xu bỗng nghĩ đến một thứ, bàn tay đang lấy hạt dưa của nàng đột nhiên dừng lại, hình như có người nói phụ thân nàng ta sẽ sai người đi bắt các loại hải sản?

Vụ thành có rất nhiều hải sản à?

Nói các khác Vụ thành có rất nhiều cua và tôm sông, ở thời đại này còn chưa xuất hiện ô nhiễm công nghiệp, vậy có nghĩa là còn có ngao, tôm và nghêu sông nữa?

Nói tới thức ăn ngon, tinh thần của Yến Thu Xu phấn chấn hẳn lên!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play