Yến Thu Xu bưng đĩa cua xào cay trực tiếp đi lên tầng ba của dịch trạm.
Trước khi bắt đầu nấu cơm nàng đã sớm hỏi rõ vị trí phòng ở của mục tiêu, vậy nên bây giờ có thể trực tiếp đem lên.
Có điều bây giờ sắc trời đã tối lắm rồi.
Lúc nàng vừa mua xong nguyên liệu nấu ăn thì mặt trời cũng đã lặn, cộng thêm khoảng thời gian suy tính cách nấu rồi sơ chế cua, thêm thời gian nấu nướng, đến tận bây giờ thì trăng đã lên cao tới đỉnh đầu rồi.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì lúc này cũng vừa vặn đến giờ ăn đêm.
Nếu đem đến sớm hơn thì sẽ gặp lúc người ta vừa mới ăn xong bữa chính, lúc đó hẳn bụng sẽ còn no nên có lẽ sẽ không muốn ăn món này của nàng.
Rất nhanh Yến Thu Xu đã lên đến lầu ba, nàng đi đến trước cửa phòng, hít sâu một hơi, sau một hồi chuẩn bị tinh thần kỹ càng, nàng cuối cùng cũng gõ được cửa phòng của vị tướng quân Tiêu Hoài Đình kia.
Nhân vật Tiêu Hoài Đình này vốn cũng được miêu tả ít nhiều trong nguyên tác.
Mặc dù những chi tiết liên quan đến Tiêu gia không được nhắc đến nhiều lắm, chỉ có một phần nhỏ thôi nhưng hầu hết đều là những chi tiết mang tính ca ngợi.
Hai mươi năm trước, hoàng đế hiện tại còn chưa đăng cơ, trị vì lúc đó là một tên hôn quân, khiến cho dân chúng trăm họ khắp nơi lầm than, nhưng hôn quân chỉ biết hưởng lạc.
Lúc đó quân man di liên tục xâm phạm biên quan nhưng binh lực quốc gia gặp lúc đang suy yếu.
Bấy giờ Tiêu gia là chính là chủ lực dẫn quân xuất chinh.
Nhưng đánh giặc trong tình trạng thiếu thốn lương thảo rất khó khăn, khi Tiêu gia thống lĩnh quân đội lần lượt từng người ngã xuống trên chiến trường, thế mà người này lại tiếp nối người kia tiếp tục xung phong ra tiền tuyến.
Cho đến mấy năm gần đây, biên quan mới ổn định được đôi chút.
Tiêu Hoài Đình là con thứ sáu của Tiêu gia, phụ thân hắn đã tử trận, đại ca thì bị tàn phế cả hai chân, sống chỉ như một thây ma biết cử động, nhị ca chỉ còn lại một tấm bia mộ, tam tỷ và tứ tỷ vẫn còn sống nhưng phu quân của các nàng cũng đã hy sinh ở sa trường, ngũ tỷ vì trả thù cho phụ thân mà bị hủy dung, phải hứng chịu sự giễu cợt của người đời nên từ chối thành thân.
Chỉ còn mỗi Tiêu Hoài Đình bởi vì khi ấy tuổi còn nhỏ nên phải ở lại phủ, cũng nhờ vậy mà an toàn trưởng thành.
Tuy nhiên cốt truyện chính vẫn không đem lại cho Tiêu gia một cái kết có hậu, bởi vì sau này Tiêu Hoài Đình cũng sẽ bị cuốn vào trong chiến loạn. Tình hình lúc đó sẽ là các hoàng tử tranh nhau ngôi vị thái tử khiến cho lương thảo không kịp thời đến được chiến tuyến, các tướng sĩ bị đói lâu ngày nào có thể địch lại bọn giặc được ăn uống no đủ, kết cục là Tiêu Hoài Đình đã tử thủ để bảo vệ thành.
Bởi vì tranh nhau ngồi lên vị trí trữ quân mà khiến một vị đại tướng quân vì nước vì dân cũng như vô số thanh niên trai tráng phải mất mạng, điều đó đã khiến cho tình hình đất nước càng thêm hỗn loạn, cũng khiến lòng dân căm phẫn.
Trong cảnh nhiễu nhương ấy, Tấn vương thế tử cũng tức là nam chính đã quyết định dấy binh khởi nghĩa đoạt vị, trở thành niềm tin mới cho dân chúng bấu víu.
Sau khi đoạt vị Tấn vương thế tử lại còn ra lệnh lập bia mộ cho các tướng sĩ đã tử trận, Tiêu gia khi ấy đã không còn ai sống sót được hắn ta trao tặng tất cả những danh dự mà họ đáng được hưởng. Hành động đó của hắn ta được văn võ bá quan ca tụng, chuyện mưu phản cũng không bị xem là hành vi sai trái, mà ngược lại Tấn vương thế tử còn đăng cơ thành vị Hoàng đế mà dân chúng mong đợi.
Trong sách không miêu tả quá chi tiết về chuyện của Tiêu gia, chỉ nói sơ qua về kết cục của Tiêu Hoài Đình thông qua những lời nói của Tấn vương thế tử khi đang thu phục các võ tướng.
Những chuyện khác đều là Yến Thu Xu căn cứ từ ký ức của nguyên chủ mà suy luận ra.
Tiêu gia cũng được xem là một danh môn vọng tộc ở Kinh thành, nhưng vì sự khác biệt giữa quan văn và quan võ nên không mấy giao hảo với Yến gia.Truyện được Te am The Calantha e dit và được đăng tải miễn phí duy nh ất trên ứng dụng T Y T và web t y tnovel.
Lý do mà Tiêu gia tồn tại trong sách chỉ đơn giản là một cái cớ để hợp lý hóa việc tạo phản của thế tử Tấn vương, nhưng từ khi chuyển kiếp đến thời đại này Yến Thu Xu mới hiểu rõ Tiêu gia hy sinh là vì muốn bảo vệ con dân triều Chu này, nghĩ đến đây Yến Thu Xu không thể không kính nể họ.
Thế là theo bản năng, độ hảo cảm mà nàng dành cho những người thuộc Tiêu gia luôn ở mức cao nhất.
Nó giống như sự kính nể mà nàng dành cho những người quân nhân và cảnh sát ở kiếp trước vậy.
Vậy nên đối tượng đầu tiên mà Yến Thu Xu muốn nhờ giúp đỡ dĩ nhiên là vị tiểu tướng quân Tiêu Hoài Đình này.
"Cộc cộc cộc..." Những tiếng gõ cửa không nhanh không chậm vang lên giữa đêm khuya thanh vắng.
Tiêu Hoài Đình mới vừa nằm xuống đang sắp xếp công việc ngày mai, đến cả quần áo vẫn còn giữ nguyên chưa kịp thay thì đã bị tiếng gõ cửa dựng dậy, hắn nhíu mày, trong đầu nghĩ rằng có vẻ đám thổ phỉ lại gây ra chuyện gì giữa đêm nên mới quấy rầy việc nghỉ ngơi của mình như thế này.
Ngay sau đó bỗng một giọng thiếu nữ nhu mì nhẹ nhàng vang lên ngoài cửa: "Xin hỏi đây có phải phòng của Tiêu tướng quân không?"
Tiêu Hoài Đình giật mình một cái, khuôn mặt lập tức tối lại.
Lại là một cô nương sao!
Lần diệt trừ thổ phỉ này Tiêu Hoài Đình có ngoại lệ dẫn về năm cô nương bị bọn chúng bắt cóc, chứ dưới trướng của hắn không hề có một nữ nhân nào, chiều hôm nay đã có bốn cô nương được người nhà đón về, chỉ còn lại một cô nương tự xưng là người ở Kinh thành vẫn còn lưu lại.
Nửa đêm nửa hôm, một cô nương khuê tú lại đi gõ cửa phòng hắn, là có ý gì?
Tiêu Hoài Đình không thể không nghĩ nhiều, bởi vì những chuyện như thế này hắn đã trải qua nhiều lần rồi.
Gia thế Tiêu gia không phải là thấp, trong tay lại có binh quyền, thế nên người muốn lấy lòng hắn thật là nhiều không kể xiết, chẳng qua hắn không nghĩ đến cô nương này vừa mới thoát khỏi tay bọn cướp lại có thể làm ra loại chuyện như thế này!
Tiêu Hoài Đình không lên tiếng đáp, ngoài cửa lại truyền đến ba tiếng gõ cửa: "Cộc cộc cộc..." Cô nương kia cũng thận trọng hỏi: "Tiêu tướng quân? Dân nữ có chuyện muốn gặp Tiêu tướng quân, có được hay không ạ?"
Có vẻ cô nương này quyết tâm không gặp được hắn thì sẽ không về.
Hắn đành xuống giường, đang định đi qua mở cửa thì nhìn thấy trên giá sách trang trí có một quyển "Chu lễ", hắn nhìn một chút rồi cũng cầm lấy quyển sách sau đó mới ra mở cửa.
Khi Tiêu Hoài Đình đi gần tới cửa thì mơ hồ ngửi được một mùi thơm rất ngon miệng, hắn bỗng cảm thấy có gì đó không đúng lắm nhưng cũng không nghĩ nhiều đã mở cửa ra.
Ngay lập tức một mùi thơm cay nồng xông vào mũi của hắn. ( truyện trên app T•Y•T )
Vẻ mặt vốn dĩ có chút không vui của Tiêu Hoài Đình trong chớp mặt đã bị mùi thơm này đập tan.
Trước khi mặt trời lặn hắn đã ăn xong bữa tối, bận rộn một hồi lâu đến tận bây giờ mới được nghỉ ngơi, thế nên bụng của hắn vốn cũng đã hơi đói.
Khi nãy ở trong phòng yên tĩnh hắn còn chưa cảm nhận được rõ.
Nhưng bây giờ có mùi thơm này dẫn dụ, cảm giác đói bụng bỗng ập tới nhanh chóng!
Tiêu Hoài Đình lén nuốt nước miếng, khó khăn lắm mới rời mắt khỏi dĩa đồ ăn thơm ngon trên tay cô nương kia để nhìn thẳng mặt nàng ấy.
Khi nhìn đến hán mới bất ngờ phát hiện dung mạo của cô nương này thật không tầm thường, áo gai vải thô trên người không những không thể che giấu vẻ đẹp của nàng mà ngược lại còn khiến nàng thêm phần nhu nhược, khiến cho ai nhìn thấy cũng bất giác muốn che chở cho nàng.
Nhất là đôi mắt long lanh ngấn lệ kia, trong bóng đêm lại càng trong suốt sáng ngời.
Những câu từ cứng rắn mà Tiêu Hoài Đình đã chuẩn bị từ trước bỗng nhiên không tài nào nói ra được, hắn chỉ nhạt nhẽo hỏi một câu: "Đây... Cô nương đây là có việc gì?"
Nghe giọng điệu thăm hỏi ân cần vang lên, trái tim thấp thỏm lo âu nãy giờ của Yến Thu Xu lập tức rơi bộp xuống đất.
Người trước mắt nàng rất cao, nàng đưa mắt nhìn thẳng đối phương cũng chỉ có thể thấy được phần ngực, thế là nàng đành phải ngước đầu lên, bỗng nhiên sững sờ trong chốc lát.
Nàng không nghĩ tới chàng thiếu niên tướng quân có số phận bi thảm mà nguyên tác miêu tả lại đẹp trai đến như vậy!
Ánh nến trên hành lang mờ tối, khiến cho những đường nét trên khuôn mặt của Tiêu Hoài Đình trở nên không mấy rõ ràng, làn da cũng có vẻ trở nên đen hơn, nhưng nàng vẫn thấy rõ ngũ quan sắc nét và vẻ anh tuấn toát ra không thể che giấu được, chẳng qua tuổi tác còn nhỏ nên trên khuôn mặt ấy vẫn còn mấy phần ngây thơ. Dưới ánh nến, cặp mắt đào hoa của hắn lại còn lấp lánh như ánh sao.
Kiếp trước Yến Thu Xu chỉ có thể ngắm trai đẹp trên mạng mà thôi, nay được đứng giáp mặt với người ta nên hai con mắt của nàng trợn to lên, tim đập nhanh hơn bình thường, gò má cũng nóng lên.
Cũng may nàng còn nhớ mục đích bản thân muốn đến đây làm gì, nhanh chóng lấy lại phản ứng, nở một nụ cười, đôi mắt nàng cũng hấp háy cười theo càng thêm phần chân thành, giọng nói lại càng thêm mềm mại: "Dân nữ ngưỡng mộ Tiêu tướng quân, nên đã nấu đĩa cua xào cay này muốn tặng..."
Gương mặt của Tiêu Hoài Đình càng lúc càng đỏ lên, như là vừa xấu hổ vừa tức giận.
Yến Thu Xu thấy có vẻ không ổn lắm, vội vàng nghiêm mặt lại nói: "Dân nữ muốn trở thành đầu bếp cho tướng quân, muốn nấu cơm cho tướng quân cả đời!"
Tiêu Hoài Đình: "?"
Yến Thu Xu biết yêu cầu của mình thật khó hiểu nhưng đối với khó khăn trước mắt nàng cũng chỉ có thể thử một lần, nàng lập tức đem đĩa thức ăn trong tay đưa lên.
Tiêu Hoài Đình theo bản năng đưa tay nhận lấy.
Hơi nóng tỏa ra từ đáy đĩa nói rõ món này hẳn là vừa mới làm xong, mùi vị thơm ngát cũng khiến hắn cảm thấy cái này có vẻ ăn sẽ rất ngon?
"Tướng quân hãy nếm thử một chút, nếu ngài thích thì xin tướng quân hãy để dân nữ ở lại bên cạnh để nấu cơm cho ngài." Yến Thu Xu thấy hắn đã nhận đồ ăn, nên cười càng thêm vui vẻ, nàng cũng không nấn ná lâu, nói rồi xoay người đi thẳng.
Một lát sau, bóng lưng của nàng đã biến mất ở khúc quanh.
Từ đầu tới cuối, Tiêu Hoài Đình đều là một bộ dạng ngơ ngác.
Sao lại...
Thật sự là chỉ muốn đem đồ ăn cho hắn nếm thử?
Tiêu Hoài Đình khó tin nhìn đĩa thức ăn trong tay, lại nhìn về phía bóng người đã đi khuất kia, lỗ tai hắn mơ hồ nóng lên.
Đến khi hắn đem đĩa thức ăn đầy ắp kia về lại phòng nhìn kỹ lại có chút sững sờ.
Một đĩa cua xào cay lớn, cua sao?
Thứ đồ này Tiêu Hoài Đình đã từng ăn qua lúc dự quốc yến trong hoàng cung rồi, vừa tanh lại vừa khó ăn, vị giác của hắn nhạy bén hơn hẳn người thường, nên khi ăn vào chỉ cảm thấy như bị tra tấn, thế nên hắn chỉ nếm qua một chút mang tính tượng trưng mà thôi.
Thế nhưng đĩa cua này sao lại có vẻ hoàn toàn khác so với trong trí nhớ của hắn vậy?
Màu sắc này khiến cho sự thèm ăn của hắn bị kích thích!
Từ nãy đến giờ hắn cũng đã phải nuốt nước miếng mấy lần rồi.
Dựa theo ánh nến trong phòng Tiêu Hoài Đình có thể thấy rõ nước sốt màu đỏ kia còn đang bốc hơi nóng, những con tôm đỏ cam ngoan ngoãn nằm một bên cũng những con cua đã được cắt thành hai nửa, gạch cua vàng ruộm lộ ra ngoài nhiều đến nỗi như sắp tràn ra.
Tiêu Hoài Đình nhìn một chút rồi cũng không nhịn được mà đưa tay cầm lên nửa con cua.
Nước sốt thấm dẫn trên thân cua, lúc cầm lên nước sốt đặc sệt thuận thế nhỏ xuống kêu "tách" một tiếng nhỏ, tiếng động vang lên giữa đêm vắng khiến cho người tai tinh mắt sáng như hắn có thể nghe được rõ ràng.
Yết hầu của hắn trượt lên xuống một vòng, thế rồi hắn lập tức nhét con cua vào trong miệng.
Vị mặn và cay nồng lập tức xông tới khiến hắn phải trợn to mắt, nhưng rất nhanh sau đó khi hắn dùng răng cắn một cái, gạch cua mềm mại đậm đà mang theo vị ngọt đặc trưng túa ra trung hòa ngay với hương vị thơm nồng của nước sốt.
"Xuỵt!" Vừa ăn một miếng đã cảm nhận được gạch cua đặc quánh và mềm mại lan khắp đầu lưỡi, Tiêu Hoài Đình thỏa mãn nhưng cũng bị cay đến mức phải hít hơi.
Đợi một lát, hắn cắn thêm một miếng nữa, lần này thịt cua được cắn ra, đi chung với độ ấm nóng vừa đủ, thịt cua dai mềm và mịn, mặc dù nước sốt đi kèm vừa cay, vừa mặn và hơi tê tê nhưng hương vị ngọt ngào của thịt cua vẫn bùng nổ trong khoang miệng!
Tuyệt vời!
Tuyệt hơn nữa chính là hương vị của món ăn này quá độc đáo, khiến cho mùi tanh của cua trong trí nhớ của hắn đã bị xóa mờ!
Tiêu Hoài Đình ăn xong con cua, cả người và trong mắt đều có chút ngẩn ngơ.
Đây thực sự là cua à?
Là món cua khó ăn đến muốn ói trong trí nhớ của hắn sao?
Chẳng trách tiểu cô nương kia lại dám tự tay đem tặng.
Đúng là cũng có chút tay nghề!
Sự nghi ngờ của Tiêu Hoài Đình về cô nương nửa đêm gõ cửa phòng tặng đồ ăn đã vơi đi không ít, khi hắn nhìn qua mấy cái chân cua còn đang nằm trong đĩa, ánh mắt đã không còn giống như lúc đầu nữa.
Khi dự quốc yến, hắn cũng có nghe qua rằng chân cua cũng có thể ăn, nhưng lúc ấy hắn không hề quan tâm nên không đụng đến, bây giờ lại cảm thấy không thể lãng phí được.
"Rắc! Rắc!" Tiếng vỏ cua khi bị cắn bể xuất hiện, hắn cảm thấy vị có chút nhạt, thế là hắn mở thêm một cái chân cua khác chấm vào nước sốt rồi mới ăn vào, ừm mùi vị như vậy mới đúng.
Ăn xong nửa con cua, Tiêu Hoài Đình cảm thấy hơi mặn, lúc này ánh mắt của hắn mới chú ý đến một thứ giống như bánh bao ở một góc đĩa.
Hắn cầm một cái lên, dưới đáy của cục bánh bao này có dính chút nước sốt, hắn cắn một miếng, cảm giác thật mềm mại, khi vào miệng mùi bột mì thoang thoảng hòa quyện với vị cay nồng của nước sốt đã hóa giải phần nào vị mặn ở đầu lưỡi, khiến hắn cảm thấy vô cùng thỏa mãn!
Cục bột mì này không lớn, hắn ăn hai miếng đã hết rồi, cảm giác vẫn chưa đã thèm, hắn nhanh chóng tóm lấy con cua thứ hai, tay còn lại thì nhanh chóng lấy đũa gắp thêm một khối hoa bột mì.
Ngay sau đó "sụpppp..." một tiếng, gạch cua và nước sốt được người nào đó ăn đến đầy miệng.
Lặp lại các bước trước đó một lần nữa.
Chẳng qua là so với lần đầu thì bây giờ cách ăn của hắn đã trở nên phóng khoáng và thoải mái hơn rất nhiều.
Cách một cánh cửa, quân lính phụ trách gác đêm nghe mà không ngừng chảy nước miếng.
Ôi trời ơi!
Cô nương kia rốt cuộc đã đem đến món ngon gì thế? Mà lại có thể khiến Tiêu tướng quân ăn thành như vậy?