Vốn là một đầu bếp nên khi nghe đến hải sản thì trong đầu Yến Thu Xu đã nghĩ ra vô số công thức làm món ngon.

Nhưng mà lúc này sắc trời cũng đã hơi tối rồi, nàng chỉ có thể đánh cược vào vận may của mình thôi. Bước ra khỏi cửa phòng, Yến Thu Xu báo một tiếng với quân lính đang trông coi, thế là hắn ta chủ động cùng nàng ra đường tìm xem còn hàng quán nào bán đồ ăn không.

Cũng may trời không phụ lòng người, vừa đi đến chợ Yến Thu Xu đã nhìn thấy thứ mà mình muốn tìm.

Nàng mua một ít cua lông, thêm mấy con cá, tôm sông cũng phải mua một chút, cuối cùng còn tìm được thêm một ít nghêu, tuy không được nhiều lắm nhưng có còn hơn không.

Mua xong các nguyên liệu chính nàng tiện đường ghé vào một tiệm thuốc mua thêm chút quế, hương diệp các loại, sau đó nàng hào hứng trở về dùng bạc thuê phòng bếp của dịch trạm dùng một chút.

Khu vực bếp của dịch trạm được phân thành phòng bếp lớn và phòng bếp nhỏ, khách đến nơi này không phú thì quý nên phòng bếp nhỏ cũng thường xuyên được sử dụng, thế nên những loại gia vị cơ bản như dầu, muối, gừng, giấm đều có sẵn.

Kết hợp với những nguyên liệu Yến Thu Xu đã mua khi nãy thì làm ra một đĩa cua xào cay là không thành vấn đề.

Nhưng trước tiên phải sơ chế những thứ hải sản vừa mua đã.

Cua phải được chà rửa sạch sẽ, tôm phải được lấy chỉ đen kỹ càng, nghêu cũng chưa nấu ngay được phải chờ nó nhả hết cát ra nên phải để qua một bên đã, cá cũng không thể để ở đây được, Yến Thu Xu một bên bận sơ chế luôn tay, một bên còn phải suy nghĩ tính toán.

Thời đại hư cấu này không có khoai tây cũng không có khoai lang, mặc dù hai cái đó cũng không phải là nguyên liệu chính nhưng nếu không có thì món ăn có bị cay và mặn quá không?

Nghĩ mãi Yến Thu Xu bỗng nhớ ra món bột mì om thịt của vùng Đông Bắc.

Đã xác định được món muốn làm, nàng lập tức bắt tay vào chuẩn bị.

Sơ chế xong tôm cua, nàng rửa sạch tay rồi chuyển sang nhào bột.

Trộn bột thành một khối tròn rồi bọc kín lại đợi bột lên men, trong lúc đợi bột nàng bắt tay vào nấu các nguyên liệu khác, đầu tiên phải nhóm bếp làm nóng dầu.

Cũng may kiếp trước nàng từng sống ở vùng nông thôn, nên cũng biết cách dùng lò đất chứ nếu không bây giờ đã phải bó tay rồi. Nhóm lửa xong phải chờ nồi nóng mới đổ dầu vào, khi cho dầu vào lòng nồi phải sạch sẽ, đổ dầu nhẹ nhàng từ mép nồi để dầu tự chảy xuống, làm như vậy dầu trong nồi sẽ mịn mượt nhìn rất thích mắt.

Đến khi dầu đủ nóng đem cua đã chặt thành hai nửa ngắn, tay lăn qua bột mì rồi thả cua trượt từ thành nồi vào dầu nóng, ngay lập tức một tràng tiếng "xèo xèo..." vang lên khắp phòng bếp.

Dầu nóng trong chảo bắn ra bốn phía nhưng Yến Thu Xu đã sớm quen với cảnh này rồi, lúc này khuôn mặt ngây thơ xinh xắn của nàng được phủ thêm một vẻ trầm tĩnh, mỗi một động tác đều toát ra vẻ thành thục, sau khi đã thả hết cua vào chảo dầu, đợi cua chuyển thành màu đỏ lập tức vớt ra để ráo rồi thay dầu mới.

Lần này chờ dầu nóng thì thả tôm vào, chuẩn bị sẵn các loại gia vị như thực thù du, hoa tiêu, quế, hương diệp, muối,...

Những loại gia vị này đều có hương thơm nên khi bị ném vào dầu nóng mùi thơm lập tức bùng nổ lan tỏa khắp căn phòng, thân thể này của Yến Thu Xu vẫn còn chưa quen với những thứ mùi gay mũi như vậy nên mặt nàng hơi nhăn lại một chút, cũng may nàng nhanh tay bỏ cua vào xào khiến mùi gia vị khi nãy bị mùi cua đè xuống bớt.

Nhưng mùi thơm nồng của gia vị bay ra cũng khiến ngoài cửa phòng bếp vang lên mấy tiếng nhảy mũi dồn dập.

"Hắt xì hắt xì..."

Tiếng hắt hơi vang lên liên tục, có vẻ người đứng ngoài cửa rất là không quen với loại mùi này.

Yến Thu Xu kinh ngạc nhìn về phía phát ra tiếng động.

Biết mình bị lộ, khuôn mặt thanh tú của Diêm Hưởng hiện lên vẻ lúng túng, hắn ta cười nói: "Yến cô nương, ta tình cờ đi ngang nên dừng lại nhìn chút thôi, sao thơm quá vậy? Ngươi đang nấu món gì thế?"Truyện được Te am The Calantha e dit và được đăng tải miễn phí duy nh ất trên ứng dụng  T Y T và web t y tnovel.

Yến Thu Xu đáp: "Nấu món ngon, đợi khi nấu xong mời Yến đại nhân nếm thử một chút nhé?"

"Được, đa tạ, hay là ta giúp ngươi làm gì đó nhé?" Diêm Hưởng lập tức bước vào phòng bếp, nhiệt tình hỏi.

Yến Thu Xu cũng không từ chối, nàng chỉ vào cái lò trước mặt: "Ngươi có biết thổi lửa không?"

"Ta biết! Ngươi nói đi, muốn lửa to hay lửa nhỏ, ta sẽ thổi cho ngươi!" Diêm Hưởng lớn tiếng đáp rồi ngồi xuống.

Yến Thu Xu cũng thực sự chỉ đạo hắn ta thổi lửa.

Diêm Hưởng cũng không ỷ bản thân là quan binh mà kênh kiệu, ngược lại còn tỏ ra là một người khá nhiệt tình, nhưng trong lúc Yến Thu Xu không để ý hắn ta luôn quan sát từng động tác của nàng, trong mắt hắn ta không chỉ có sự tò mò mà còn có cả... cảnh giác.

Rõ ràng không phải hắn ta tình cờ đi ngang qua phòng bếp nhỏ này, chỗ này có gì đáng để một quan binh như hắn ta phải đi ngang qua cơ chứ.

Diêm Hưởng vốn nghĩ rằng thân phận của cô nương này có chút đặc biệt nên mới tò mò đến xem một chút, lúc nãy nàng ấy có nói là muốn ăn hải sản nhưng hắn ta không nghĩ Yến Thu Xu lại dám chơi lớn đến thế. Từ xa hắn ta đã ngửi thấy mùi lạ nên đành chạy đến kiểm tra xem sao, ai ngờ khi tới gần một chút lại bị mùi hương liệu xộc đến khiến hắn ta không kiềm chế được mà phải hắt hơi mấy cái liền, cũng vì thế mà bị lộ vị trí.

Nhưng cũng may Yến Thu Xu không biết mục đích thật sự của hắn ta.

Diêm Hưởng chăm chú quan sát nàng, trong lòng thì tràn đầy kinh ngạc, rốt cuộc cô nương này đang làm gì vậy nhỉ? Hải sản đáng lẽ phải hấp lên chứ? Nhìn qua có vẻ thứ ở trong chảo là cua, đó là món mà bệ hạ rất thích ăn, còn rất tươi nữa chứ!

Nhưng Yến Thu Xu lại làm ngược lại, dùng nhiều gia vị tạo mùi nồng như vậy không phải sẽ khiến mỹ vị của cua bị át mất hay sao?

Trong lúc Diêm Hưởng còn đang bối rối và ngạc nhiên thì thứ mùi gay mũi kia lại dần dần thay đổi.

Từ một mùi chỉ đơn thuần là cay đến gay mũi nó đã bắt đầu chuyển thành một mùi thơm hấp dẫn, càng nấu lâu thì mùi thơm đó càng nồng đậm hơn còn kèm theo một mùi tanh nhàn nhạt.

Nhưng Yến Thu Xu đã ngay lập tức đổ một muỗng nước vào chảo rồi lấy nắp đậy lại, mùi thơm kia cũng theo đó mà biến mất nhanh chóng, khiến cho Diêm Hưởng cảm thấy có chút mất mát trong lòng.

Sao mùi thơm đó lại biến mất rồi?

Thứ mùi đó ngửi thật thơm quá!

Yến Thu Xu vẫn chưa rảnh tay, cục bột mì để lên men khi nãy đã có thể lấy ra làm hoa bột mì được rồi, hai miếng bột dài được phết thêm chút hành lá và dầu, đôi tay nhỏ bé mảnh khảnh của nàng vừa lướt qua một cái đã khiến chúng biến thành những đóa hoa xinh đẹp.

Nàng cũng không làm nhiều hoa bột mì lắm, chỉ có khoảng mười hai cái thôi.

Sau đó Yến Thu Xu mở nắp chảo ra, khi đó Diêm Hưởng vẫn đang cặm cụi thổi lửa lập tức ngửi được một mùi thơm đậm đà hơn cả khi nãy, còn có thêm chút mùi cay nồng, theo bản năng Diêm Hưởng hít vào một hơi, thêm một hơi nữa... rồi nuốt nước miếng.

Tại sao lại có cảm giác ngon như vậy?

Hắn ta nhìn chăm chăm cái chảo khiến Yến Thu Xu cũng phải chú ý tới, nàng cảm thấy có chút vui vẻ, nàng vừa làm luôn tay vừa nói: "Yến đại nhân, ngươi cố đợi thêm một chút, ta sắp nấu xong rồi."

Yến Thu Xu rất hiểu cái cảm giác không thể đợi nổi đó của Diêm Hưởng, bởi vì bản thân cô cũng chảy biết bao nhiêu là nước miếng rồi, nhưng mấy con cua này bắt buộc phải nấu chín kỹ, nếu không sẽ dễ xảy ra vấn đề khi ăn, chuyện này không thể qua loa được.

Diêm Hưởng cười mỉm: "Không gấp, không gấp..."

Hắn ta lén gãi mặt, tự thấy bực bản thân vì đã bị thức ăn ngon dụ dỗ!

Sau khi Yến Thu Xu xào qua một lượt, đảm bảo cua cũng đã đủ chín mới đổ thêm một ít bột hồ vào xào tiếp, để lửa lớn xào thêm một lúc cho đến khi nước rút bớt thì bỏ hoa bột mì lên phía trên rồi lại đậy nắp lại.

Lần này chỉ cần đợi một lúc bằng thời gian uống một chén trà.

Nắp chảo vừa mở ra, mùi thơm đậm đà nứt mũi xông thẳng lên tới đỉnh đầu!

Diêm Hưởng cũng không khỏi chấn động, không tự chủ mà đứng dậy nhìn món ăn trong chảo, nào ngờ vừa nhìn qua đã phải trợn to cả hai mắt.

Trong cái nồi sắt đen lớn là nước sốt đỏ rực vừa đẹp mắt lại tỏa ra mùi thơm ngon, những con cua được cắt thành hai nửa, chúng nằm chồng lên nhau như những thỏi vàng, một số ít cua có vẻ là do lúc lăn bột có chút không kỹ nên khiến cho gạch cua bị vỡ, chảy ra khỏi mai cua, nhìn đặc biệt hấp dẫn.

Phía trên cùng còn có những cuốn hoa bột mì nở to, mùi thơm cay nồng của gia vị và mùi vị ngọt ngào của bột mì hòa quyện với nhau, khiến cho cái bụng vốn không đói lắm của Diêm Hưởng cũng phải sôi lên sùng sục, hắn ta cảm thấy mình có thể hết cả cái nồi đó!

Món ăn này nhìn ngon miệng quá!

Yến Thu Xu trước hết múc đồ ăn ra hai chén nhỏ rồi đưa một phần cho Diêm Hưởng.

"Cho ta hả?" Diêm Hưởng không nghĩ bản thân thật sự sẽ có phần, nên cứ bưng cái chén đứng đó không biết phải làm sao.

Món này có vấn đề gì không nhỉ?

Mấy năm nay tướng quân luôn âm thầm điều tra gián điệp lẩn trốn, không buông tha bất cứ kẻ khả nghi nào, cô nương họ Yến này trông cũng khá là đáng nghi, vậy đồ ăn ngon mà nàng ấy làm ra có nên ăn thật không đây?

Đang lúc Diêm Hưởng còn phân vân, Yến Thu Xu vì bị nóng mà hít hà: "Xuỵt! Nóng quá!"

Nàng liên tục lấy hơi để thổi hơi nóng trong miệng, nhưng vẫn không chịu được mà phải nhả đồ ăn trong miệng ra, đôi mắt to tròn của nàng cũng vì nóng mà ầng ậc nước mắt.

Chủ yếu là do nàng thèm ăn lâu quá rồi, thế nên lúc có thể ăn được là nàng lập tức cầm ngay con cua đưa lên miệng, nàng muốn ăn ngay một miếng gạch cua được bọc trong lớp bột chiên giòn kia.

Ăn thì đúng là rất ngon nhưng nàng cũng quên mất cua này chỉ vừa mới nấu xong nên đang còn rất nóng, thế là gạch cua cắn vào trong miệng không khác gì đậu hủ nóng phỏng lưỡi.

Nhưng mà món này thật là quá ngon đi nên Yến Thu Xu chỉ có thể nhịn cơn nóng xuống, đợi một lúc lâu hơi nóng trong miệng mới tan biến, nàng thả lỏng người, khẽ mím môi một cái, cuối cùng cũng thưởng thức được vị ngon của gạch cua.

Ngon quá đi!!! ( app truyện TᎽT )

Yến Thu Xu rất thích ăn hải sản, nhưng có những món nhất định phải đúng mùa ăn mới ngon. Trước khi xuyên tới đây, Yến Thu Xu đã nửa năm chưa ăn cua lông rồi, bây giờ nghĩ đến không ngờ lúc được ăn lại cua lông đã là ăn ở một thế giới khác.

Nhưng nói thật mấy con cua ở đây không chỉ vừa to vừa béo mà thịt cua còn rất tươi ngon, đến nỗi những thứ gia vị cay nồng kia cũng không lấn át được vị thịt ấy!

Đúng là hàng chất lượng cao!

Yến Thu Xu tập trung ăn uống, đôi bàn tay trắng nõn đã dính đầy nước sốt màu nâu đỏ, nàng khéo léo bóc vỏ cua giống như là việc đã làm qua hàng ngàn lần, Diêm Hưởng ở một bên nhìn vừa hâm mộ vừa chảy nước miếng.

Hắn ta thấy Yến Thu Xu ăn ngon lành như thế mới yên tâm phần nào, nên cũng ngồi xuống ăn phần của mình.

Diêm Hưởng bị vị cay tê của nước sốt khiến cho chảy nước miếng ròng ròng, nhưng cũng chính cái dư vị ấy khiến hắn ta không tài nào ngừng lại được, hắn ta nén cay ăn tiếp, nhưng mà cua không phải là món muốn ăn là ăn được ngay, còn phải bóc vỏ tách thịt, nhưng hắn ta không biết cách làm sao cho khéo, thế là vỏ cua cùng thịt cua nát bét trộn lẫn vào nhau, đi tong một con cua ngon. Nhưng dù sao Diêm Hưởng cũng đã nếm được một chút rồi, nên tinh thần hắn ta cũng thoải mái hơn, vì vậy hắn ta càng thêm hâm mộ Yến Thu Xu có thể ăn cua ngon lành như vậy!

"Xuỵtttt." Diêm Hưởng vô tình cắn trúng một hạt hoa tiêu, mặt hắn ta hơi biến sắc, đợi một lát sau mới dám ăn tiếp, cắn được một miếng gạch cua đậm đà, lưỡi hắn ta như được chữa khỏi cơn tê, thế là hắn ta lại tiếp tục đắm chìm vào mấy con cua.

Còn Yến Thu Xu sau khi ăn liên tiếp hai con cua đã phải dừng lại.

Mặc dù nàng ăn còn chưa đã thèm, nhưng mà...

Dạ dày của nàng quá nhỏ, không chứa nổi nữa.

Yến Thu Xu lấy bồ kết rửa tay, múc hết cua và nước sốt còn lại trong nồi ra, sau đó đem hoa bột mì để lên trên, bưng ra ngoài: "Đại nhân cứ từ từ mà dùng, dân nữ còn có việc nên xin phép đi trước."

"...Được, ngươi đi thong thả, đi thong thả..." Đầu óc Diêm Hưởng lúc này đã không còn suy nghĩ được gì nữa, cứ hàm hàm hồ hồ đáp cho xong rồi tiếp tục vùi đầu ăn, chỉ mới ăn trong chốc lát mà đầu hắn ta đã chảy đầy mồ hôi.

Thật là ngon quá đi!

Ăn cũng thật đã ghiền!

Diêm Hưởng biết mình đã sai rồi, sao lúc trước hắn ta lại nghĩ mùi gia vị cay nồng sẽ lấn át vị ngon của thịt cua cơ chứ, sao lại thế được! Rõ ràng là nó khiến thịt cua ngon hơn gấp mấy lần luôn!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play