Sương Ánh Nguyệt dẫn anh ra khỏi khu y tế cũ kĩ, trên đường đi không ai nói với ai câu nào. Không gian trong bệnh viện lại khá im ắng, ngoài tiếng bác sĩ thăm khám bệnh nhân hoặc nói chuyện phiếm với nhau, thì chỉ còn nghe tiếng máy móc, các bệnh nhân trò chuyện với nhau trong phòng.
Hai người sánh vai trên hành lang, mùi thuốc khử trùng sặc lên mũi cô. Sương Ánh Nguyệt làm nghề lâu như vậy, ngửi mùi sớm cũng quen rồi. Lần đầu tiên cô bị sốc mùi khử trùng là khi vào bệnh viện thực tập, nơi đây quá mức ngột ngạt, như muốn bức chết người. Hôm đó trở về nhà, hơn một tuần liền cô không nuốt nổi cơm, còn liên tục nôn khan.
Sau đó làm nhiều thì quen, cơ thể cô có lẽ cũng tự sinh ra thể kháng miễn mùi sát trùng. Lâu rồi không bị choáng váng bởi nó, nhưng hôm nay có lẽ do làm việc quá độ, Sương Ánh Nguyệt cảm thấy mùi này khó chịu, đầu óc mơ hồ.
Cố Nghiên đi ở sau cô, thấy dáng người thấp hơn mình một cái đầu đang chao đảo, bước chân đi không vững.
Sương Ánh Nguyệt muốn bước nhanh hơn, mau chóng về phòng của mình. Cô không muốn tỏ vẻ yếu đuối trước mặt anh, càng không muốn nghe mấy lời trêu chọc. Sương Ánh Nguyệt biết rõ, anh sẽ trêu cô như thế nào, lời nói ra làm sao.
Nhưng cô chóng mặt đến độ không rõ phía trước, cả người sắp đổ gục xuống sàn thì được bàn tay rắn chắc vội vàng đỡ lấy. Cố Nghiên mặc một chiếc áo phông, quần suông dài, chính là giống một bệnh nhân đi khám hơn là cảnh sát.
Cánh tay anh mát lạnh đỡ gần ngực cô, cả lưng cô áp sát vào ngực anh.
"Sương Ánh Nguyệt!", giọng anh khàn khàn, rõ ràng là lo lắng.
Sương Ánh Nguyệt tuy là mơ hồ nhưng cô biết rõ tư thế của hai người họ bây giờ là loại gì. Cô muốn tránh xa anh, trong vô thức giãy giụa muốn thoát khỏi vòng tay cứng cỏi kia.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT