Sau một tuần trải qua nhiều chuyện, Sương Ánh Nguyệt không thích ứng kịp, trong đầu cô vẫn văng vẳng tiếng chuông báo động, hình ảnh tên tội phạm nằm trên giường bệnh, ánh mắt lạnh lùng và đầy toan tính của hắn khiến cô không thể xóa nhòa. Mỗi khi cô nhắm mắt lại, hình ảnh đó lại hiện lên rõ mồn một, khiến cô cảm thấy bất an và lo lắng. Dù đã cố gắng trấn an bản thân, nhưng những lo lắng ấy vẫn không buông tha cô, cứ như một cơn ác mộng dai dẳng.

Sương Ánh Nguyệt ngồi trong phòng trực, đôi tay mảnh khảnh nắm chặt lấy chiếc bút, lòng thẫn thờ. Những ngày qua, cô không chỉ phải đối diện với áp lực công việc mà còn là nỗi sợ hãi không thể nói thành lời. Hình ảnh Cố Nghiên đứng lặng lẽ bên cạnh, đôi mắt như thấu suốt mọi sự bất an của cô, đã khắc sâu trong tâm trí cô, cả những cử chỉ lo lắng, sự tức giận khi nhìn tên tội phạm.

Sương Ánh Nguyệt không muốn dẫm vào vết xe đổ, cô đã mất rất lâu không thể quên được anh, đến khi cuộc sống của cô tốt hơn một tí, anh lại vô cớ xuất hiện rồi cứ thế một lần nữa xen vào cuộc đời của cô, đem đến cho cô những mộng mà cô chưa từng nghĩ đến.

Cô day day thái dương, một tuần vừa rồi trôi qua đã khiến cô rất mệt, năng suất làm việc cũng giảm hơn.

"Chị Nguyệt, hay là chị xin nghỉ phép đi?", Lưu Chi đứng ở bên cạnh thấy cô lúc thì nhíu mày, lúc thì nhăn mặt, không nhịn được nói.

Sương Ánh Nguyệt cũng nghĩ đến việc này, sắp cuối năm, cô định dành thời gian nghỉ phép để đến thăm bà ngoại.

Nhà thím cô ở trong trung tâm, nơi đó thuận tiện cho việc chăm sóc bà hơn. Ở dưới tòa chung cư còn có khu đi bộ, khu tập thể dục dưỡng sinh cho người già, đỡ hơn ở khu ổ chuột như cô.

"Tuần sau rồi tính.", Ánh Nguyệt nhàn nhạt đáp.

"Chị định tranh thưởng cuối năm nữa sao?", Lưu Chi tính toán, tuần này bọn họ bắt đầu thi đua trong công việc để tranh thưởng cuối năm. Công viên chức nhà nước mà, mấy đồng lương ít ỏi hàng tháng thì sao đủ sống, phải cố gắng, nỗ lực trong mấy đợt bệnh viện có phúc lợi, như thế tháng sau sẽ dễ sống hơn nhiều.

Lưu Chi thầm ngưỡng mộ cô, nhìn cách Sương Ánh Nguyệt cống hiến hết mình cho bệnh viện, cho nghề nghiệp, cô hận không thể cống hiến toàn bộ lương mình cho Sương Ánh Nguyệt.

Ánh Nguyệt nhìn Lưu Chi đang tính toán thì bật cười, cô cầm quyển sổ gõ nhẹ vào đầu Lưu Chi, "Thế nào gọi là tranh thưởng?"

Lời này nói ra có chút kiêu ngạo.

Lưu Chi bật cười, "Đúng rồi. Làm gì có ai dám tranh thưởng với chị chứ, nếu có chắc chắn là không lượng sức mình."

Sương Ánh Nguyệt cười khẽ, ánh mắt lấp lánh sự tự tin và hài hước. Cô để quyển sổ xuống, rồi nhẹ nhàng vỗ vào vai Lưu Chi, như thể đang trêu đùa một người em gái.

"Đừng quá tự tin như vậy. Sự kiêu ngạo không phải lúc nào cũng có lợi đâu. Mình phải khiêm tốn với tất cả mọi người, kể cả với chính bản thân mình." Cô nói, giọng nói vẫn nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa một sự nghiêm túc mà chỉ những người đã trải qua nhiều sóng gió trong nghề mới có thể cảm nhận được.

Lưu Chi không thể không thán phục sự bình tĩnh của Ánh Nguyệt, dù trong mắt cô ấy, Sương Ánh Nguyệt luôn là người mà cô muốn vươn tới. Cô biết rằng, trong công việc này, không phải chỉ có tài năng mà còn cần sự kiên nhẫn, tận tâm và, quan trọng nhất, sự khiêm tốn để học hỏi từ những người xung quanh.

Hai người nhìn nhau rồi bật cười khanh khách, từ bên ngoài không biết khi nào đã có người. Cô ta cao ráo, trên người khoác một bộ blouse trắng, trên cổ còn đeo dây nghe phổi.

Đĩnh Lan Y trời sinh cao ngạo không đặt ai vào mắt, vừa nãy vô tình đi ngang qua lại nghe được lời của Lưu Chi, có chút tức tối mới dừng lại.

Cô ta tựa người vào cửa lớn, vẻ tự tin, kiêu căng vốn có hiện rõ trên gương mặt đang trang điểm khá đậm, "Đừng vội đắc thắng. Cuối năm này chưa biết ai sẽ được thưởng đâu."

Lưu Chi nhìn Đĩnh Lan Y, không khỏi có chút khó chịu trước thái độ kiêu ngạo của cô ta. Tuy nhiên, cô vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh, không muốn bị lôi kéo vào một cuộc tranh cãi vô nghĩa. Sương Ánh Nguyệt, dù không tỏ ra bực bội, nhưng ánh mắt cô lạnh lùng nhìn Đĩnh Lan Y, như thể đã quen với những trò chơi quyền lực kiểu này.

Ánh Nguyệt nhếch môi, không vội đáp lại mà chỉ nhẹ nhàng lấy lại quyển sổ, làm như không để tâm đến lời khiêu khích của Đĩnh Lan Y.

"Mỗi người có một cách để định giá thành quả của mình," cô nói, giọng điềm tĩnh nhưng không thiếu sự sắc bén, “Còn việc ai được thưởng hay không, cuối năm mới biết được.”

Đĩnh Lan Y không lấy làm tức, chỉ cười khẩy một cái rồi tiến đến gần hơn, ánh mắt cô ta nhìn thẳng vào Ánh Nguyệt, đầy thách thức. "Chắc chắn là như vậy, nhưng không phải ai cũng có thể tự cho mình cái quyền nhận thưởng. Đôi khi, không phải chỉ có tài năng là đủ."

Lưu Chi cảm thấy không khí trở nên căng thẳng. Cô nhìn qua Ánh Nguyệt, chờ đợi phản ứng của cô, nhưng Sương Ánh Nguyệt vẫn chỉ mỉm cười, như thể không hề có một lời khiêu khích nào. Cô hiểu rằng, đối với những người như Đĩnh Lan Y, sự im lặng đôi khi là cách trả lời tốt nhất.

"Vậy cứ cạnh tranh công bằng.", cô đáp.

Đĩnh Lan Y hít một hơi thật sâu, nhưng không thể không cảm thấy có chút khó chịu khi đối diện với thái độ kiên định và điềm tĩnh của Ánh Nguyệt. Cô ta nhìn qua Lưu Chi, ánh mắt chứa đầy sự khinh bỉ, rồi nhanh chóng quay người bước ra khỏi phòng, không quên để lại một câu cuối cùng đầy vẻ mỉa mai: "Đợi xem, đến cuối năm rồi sẽ biết ai thực sự xứng đáng."

Lưu Chi nhìn thấy người khuất xa mới âm thầm thở dài, "Lần sau nói xấu nhất định sẽ đóng cửa."

Sương Ánh Nguyệt bật cười lớn, "Em đó. Lời nào nên nói, lời nào không nên nói phải biết rõ. Đồn vào Đĩnh Lan Y là không xong với cô ta đâu."


_________

Sở cảnh sát Thành phố.

Cố Nghiên cùng đội của mình hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ được giao, tất nhiên được cấp trên niềm nở chúc mừng. Thậm chí còn mở tiệc cho bọn họ, không có chút khiêm tốn nào mà khoe khoang công trạng của bọn họ.

Lý Thành Hiêu ngồi ở bàn làm việc, có chút lười biếng ngã người ra ghế, "Dương Hoắc, sang đầu năm sau chúng ta phải đi huấn luyện, là thật sao?"

Khi nãy vừa có công văn chuyển xuống, đầu xuân năm sau, sau khi nghỉ Tết nguyên đán xong bọn họ sẽ phải lên đường đi tập huấn.

Dương Hoắc gật gù, nhanh hơn Cố Nghiên một bước, "Bố tôi cũng bảo vậy. Nói tổ đội mình được đặc cách, đi cả đội."

Lý Thành Hiêu nhướng mày, mắt nhìn Dương Hoắc với vẻ hoài nghi. "Huấn luyện? Sao lại là huấn luyện, chẳng phải chúng ta đã đủ 'lão luyện' rồi sao? Có phải lên đó để làm bài kiểm tra về mấy chiêu thức và chiến thuật mới không?"

Dương Hoắc nhún vai, vẻ mặt vẫn điềm tĩnh như thường lệ. "Bố tôi nói, những buổi huấn luyện kiểu này không chỉ để nâng cao kỹ năng cá nhân, mà còn để các đội cải thiện sự phối hợp nhóm. Cái quan trọng nhất là phải chuẩn bị cho những tình huống không thể lường trước được."

Lý Thành Hiêu không nói gì, nhưng có vẻ vẫn không hoàn toàn thỏa mãn với lý do đó. "Cứ như thể chúng ta còn thiếu cái gì đó mà không thể tự giải quyết được. Cái này nghe có vẻ không phải chuyện đơn giản."

Ngay lúc đó, Cố Nghiên bước vào phòng, tay cầm theo vài tài liệu, ánh mắt anh lạnh lùng và sắc bén như mọi khi. Dương Hoắc và Lý Thành Hiêu đều quay sang nhìn anh, đợi anh lên tiếng.

Cố Nghiên chỉ liếc qua Dương Hoắc, rồi đặt những tài liệu xuống bàn. "Huấn luyện không phải chỉ để trau dồi kỹ năng, mà là để tạo sự đồng đều trong đội, tránh tình trạng cá nhân nổi bật mà thiếu sự phối hợp," Cố Nghiên nói, giọng anh thẳng thắn nhưng không thiếu sự khuyến khích. "Những tình huống có thể rất khác biệt, và chúng ta phải luôn sẵn sàng."

Lý Thành Hiêu hơi nhăn mặt, nhưng rồi lại buông một câu bông đùa: "Vậy là chúng ta phải chờ đợi mấy buổi huấn luyện ‘kịch tính’ đó sao?"

Cố Nghiên không trả lời ngay, chỉ nhìn Lý Thành Hiêu bằng ánh mắt không đổi,"Đây là cơ hội tốt cho hai người."

Dương Hoắc gật đầu, rồi quay sang Lý Thành Hiêu: "Bố tôi bảo cũng không khắt khe lắm đâu."

Lý Thành Hiêu cười khẽ, vẻ lười biếng vẫn chưa rời đi. "Thôi, ai mà thích huấn luyện chứ. Phiền phức chết mất. Lão đại, anh tham gia huấn luyện bên nước ngoài chưa đủ à?"

"Không đủ.", Cố Nghiên lạnh giọng đáp. "Hiếm mới được đề cử, trân trọng đi."

Lý Thành Hiêu nghe vậy, không khỏi bật cười, nhưng trong giọng nói của anh vẫn có chút phàn nàn. "Nói như anh, chắc huấn luyện lần này sẽ là một cuộc 'tắm máu' kiểu mới đây." Anh lười biếng ngả người ra ghế, vẻ mặt vẫn không thay đổi.

Cố Nghiên không mấy bận tâm đến sự bông đùa của Lý Thành Hiêu, ánh mắt anh lạnh lùng và sắc bén như thường lệ.

"Cái gì gọi là 'tắm máu'? Đó là cơ hội để thử thách giới hạn của bản thân, nếu không muốn tụt lại phía sau." Hoắc Dương bật cười nói.

Dương Hoắc lại bồi thêm, "Không phải lúc nào chúng ta cũng có cơ hội huấn luyện chuyên sâu như vậy. Mọi chuyện đều có lý do của nó."

Lý Thành Hiêu quay đầu nhìn Dương Hoắc, khuôn mặt vẫn có chút buồn cười, nhưng không thể không thừa nhận sự thật. "Mấy cái lý do ấy đều nghe giống như mấy ông già hay nói," anh nói, nhưng giọng điệu không hề gay gắt, chỉ là mang chút hài hước.

Cố Nghiên vẫn một mực nhìn đống hồ sơ trên tay, anh lười tham gia nói chuyện phiếm cũng những người này. Lại nói, mấy hôm nay tâm trạng anh không tốt, trong đầu anh cứ quanh quẩn một suy nghĩ, Sương Ánh Nguyệt là có người mới rồi??

Cố Nghiên tự biết bản thân không có tư cách để chất vấn cô như vậy. Anh khẽ siết tập hồ sơ trong tay, ngón tay vô thức bấu chặt vào mép giấy như thể muốn kìm nén một thứ gì đó đang gợn lên trong lòng. Cảm xúc này không phải là tức giận, cũng không phải ghen tuông mù quáng, mà là một loại hụt hẫng, bất lực đến anh cũng chẳng rõ là gì.

Anh và cô, vốn chẳng có ràng buộc gì.

Trong đầu, hình ảnh Sương Ánh Nguyệt hiện lên từng khung: cô trong chiếc áo blouse trắng, nghiêm túc cúi đầu ghi chép bệnh án; cô ngẩng đầu cười nhẹ với bệnh nhân; cô buổi chiều muộn, đứng trước cửa bệnh viện, ánh nắng rọi vào khiến đường nét càng thêm rõ nét và cả cô hôm đó, lạnh nhạt quay lưng bỏ đi, không ngoái lại.

Anh biết, mình không có tư cách. Không có danh phận, không có lý do. Tất cả những gì từng có, đều là mập mờ, là giữ khoảng cách, là không dám bước thêm một bước, bởi vì anh luôn cho rằng, chỉ cần đứng ở xa nhìn cô bình an là đủ.

Nhưng giờ đây nếu cô thật sự có người khác rồi thì sao?  

Người ấy có thể bước vào cuộc đời cô một cách quang minh chính đại, có thể nắm tay cô đi dạo mà không cần lén lút, có thể đường hoàng đến bệnh viện đón cô tan ca, có thể ở bên khi cô mệt mỏi tất cả những điều đó, đều không phải là anh.

Cố Nghiên nhắm mắt lại trong một giây, rồi thở khẽ ra một hơi. Anh mở hồ sơ, ép bản thân tập trung vào những dòng chữ trước mặt. Anh không được phép để cảm xúc cá nhân chi phối.  Nhưng trái tim anh, vẫn chậm một nhịp khi nhớ đến cô.

Chuyện anh năm đó rời bỏ cô, không phải là chuyện bản thân anh muốn.

Bố mẹ anh không can ngăn.

Là mẹ của cô đã tìm gặp riêng anh, nói với anh bằng một giọng rất nhẹ, nhưng từng chữ như đóng đinh vào tim.

"Cố Nghiên, cô biết cháu và Tiểu Nguyệt đang quen nhau. Cô không phủ nhận tình cảm giữa hai đứa, nhưng Cố Nghiên cháu không phải lựa chọn phù hợp với nó. Con bé có tiền đồ, nên là tập trung học, không phải suốt ngày suy nghĩ mơ mộng hão huyền. Cố Nghiên, cậu tha cho con bé, được không?"

Cô ấy không tức giận, không trách móc, chỉ nói như đang đưa ra một sự thật hiển nhiên.

Cố Nghiên vì sợ người nhà làm khó dễ cô, cũng chỉ đành bày ra cách như vậy. Sương Ánh Nguyệt đã khổ đến mức như nào, nếu để cô biết được người mẹ mình vẫn luôn yêu thương, nghe lời, đến gặp anh và nói với anh những lời như vậy, Sương Ánh Nguyệt sẽ còn tệ thế nào.

Lý Thành Hiêu thấy Cố Nghiên cứ nắn rồi nhả, tập hồ sơ khi nãy còn nguyên vẹn bây giờ đã nhàu đi một góc.

"Lão đại, tâm tình anh không tốt à?", cậu quan tâm.

Cố Nghiên ném tập hồ sơ hình sự cho Lý Thành Hiêu, giọng không mặn không nhạt, "Rảnh rỗi thì thu thập thông tin về vụ án này đi. Ngày mai chúng ta lập đội."

Dương Hoắc nhìn anh, khó hiểu hỏi, "Nhanh như vậy lại có thêm án à?"

Cố Nghiên không đáp ngay, anh khẽ rút một điếu thuốc trong túi áo ra, nhưng chỉ xoay xoay giữa hai ngón tay mà không châm lửa. Ánh mắt anh nhìn ra khung cửa sổ mờ bụi, giọng trầm thấp:

"Đường dây buôn bán, trao đổi hàng hoá trái phép. Bọn chúng dùng bệnh viện làm trung gian rửa tiền, thậm chí có thể liên quan đến vận chuyển nội tạng bất hợp pháp.”

Câu nói vừa dứt, không khí trong phòng như trầm xuống vài độ.

Dương Hoắc trợn mắt: “Cái gì cơ? Bệnh viện? Bệnh viện trung tâm?”

Cố Nghiên lắc đầu, tay vẫn xoay điếu thuốc, ánh mắt lạnh lùng, "Không, bệnh viện tư nhân Giang Tề."

Lý Thành Hiêu đọc qua bản hồ sơ vụ án vừa được cấp trên cấp xuống rồi rơi vào trầm mặc.

Bệnh viện tư nhân Giang Tề là một bệnh viện ở ngoài địa phương, gần với bệnh viện của nhà nước, nơi mà Sương Ánh Nguyệt đang làm việc.

"Tôi nói này, cái khu ổ chuột đó cũng lắm vụ thật chứ.", Thành Hiêu bấy giờ mới nhận ra được cái gai trong lòng. Anh đứng dậy vỗ mạnh vào bàn, hào hứng nói.

Dương Hoắc bật cười, "Bây giờ cậu mới nhận ra à? Quá muộn màng. Cho nên gọi đi huấn luyện đâu phải chuyện tự nhiên."

"Tỉnh đó cũng đâu có gì, tại sao lắm người chọn làm nơi gây sự vậy.", Thành Hiêu khó hiểu hỏi. "Tôi thấy có mỗi bệnh viện nhà nước ở đó, là trông có vẻ chính đáng."

"Cậu nói chuyện hài à? Bệnh viện nhà nước còn không đúng mực, thì xã hội này loạn đến mức nào."

Cố Nghiên thả tay vào túi quần, tiến tới lấy lại bản hồ sơ trên bàn. "Đọc rồi, vậy thì tóm tắt đi?"

Anh cảm thấy hai người nói quá nhiều, nhất là Dương Hoắc, miệng thì nhếch cười như không có chuyện gì nghiêm trọng, tay thì gõ nhịp lên bàn như đang đợi trà chiều.

Thành Hiêu khựng lại, hơi nhíu mày, nhưng vẫn mở miệng trả lời theo phản xạ:  

“Ờ thì, có ba vụ mất tích, hai trong số đó có liên hệ với bệnh viện. Dấu vết đều dừng ở cùng một khu hành lang tầng ba. Giám sát bị cắt, không có báo cáo nội bộ.”

“Khá lắm.” Cố Nghiên gật đầu chậm rãi, ánh mắt không rời tập hồ sơ trong tay. “Vượt xa mong đợi của tôi, tôi tưởng cậu sẽ nói là ‘tôi đang đọc dở đến phần phụ lục’.”

“Không có phụ lục thật mà.” Thành Hiêu lẩm bẩm, có phần bối rối.

Dương Hoắc bật cười, đập tay nhẹ lên lưng Thành Hiêu:  

“Không sao, cậu có tiến bộ. Lần trước hỏi cậu một câu, cậu đọc hết mười trang rồi vẫn chưa hiểu mình hỏi gì.”

“Lần đó anh ta hỏi kiểu đánh đố!”

“Ừ, mà cũng không phủ nhận cậu đúng là hơi đần.” Dương Hoắc nheo mắt.

Cố Nghiên khép tập hồ sơ lại, cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn cả hai người, giọng không lạnh cũng chẳng nóng:  

“Đùa xong rồi thì nghe cho kỹ. Chỗ đó không phải chỉ mất tích ba người, là sáu. Ba vụ kia bị ép rút khỏi hệ thống, giờ mới lòi ra nhờ một cái đơn nặc danh.”

Dương Hoắc không cười nữa. Thành Hiêu cũng im bặt.

“Lệnh xuống rồi. Bên bệnh viện tư nhân Giang Tề đó làm ăn cũng kín kẽ lắm, e là phải giả trà trộn thôi.", Dương Hoắc nhìn anh như đợi sự đồng tình.

Cố Nghiên gật nhẹ, không nói gì, chỉ cầm bút gạch một đường dứt khoát vào mép hồ sơ như đánh dấu. Anh không cần xác nhận, ánh mắt đã nói thay.

“Giả dạng bệnh nhân?” Thành Hiêu hỏi, vẻ mặt không giấu được sự nghi ngờ. “Hay... nhân viên y tế?”

Dương Hoắc lắc đầu, “Nhân viên thì khó hơn. Mấy chỗ kiểu đó kiểm tra nội bộ gắt lắm. Bệnh nhân thì có thể nhưng phải có hồ sơ bệnh án tử tế.”

“Vậy chọn cậu là phù hợp rồi.” Cố Nghiên liếc qua Thành Hiêu, giọng lạnh tanh nhưng ánh mắt lóe lên vẻ thích thú. “Vẻ mặt lúc nào cũng như thiếu ngủ, nhìn vào là bác sĩ muốn giữ lại theo dõi ngay.”

Dương Hoắc phì cười. “Chuẩn. Mặt cậu ấy là tấm vé vào cửa luôn đó.”

Thành Hiêu trừng mắt nhìn hai người, không rõ là nên tức hay nên tự ái. “Tôi khỏe mạnh, mấy anh đừng có vẽ chuyện.”

“Không ai khỏe mạnh thật sự nếu chưa đi qua Giang Tề.” Cố Nghiên đứng dậy, kéo ghế vào gọn gàng. “Chuẩn bị tinh thần đi. Ngày mai tôi gửi hồ sơ y tế giả. Nhớ học thuộc, đừng để bị hớ.”

“Vậy còn hai người?”

“Chúng tôi vào sau, qua đường hậu cần. Giả làm người nhà bệnh nhân vào thăm là được.” Dương Hoắc nhún vai, nụ cười nhạt quay lại trên môi. “Thích vai chính còn gì.”

Thành Hiêu thở hắt, rõ ràng là không thích chút nào. Nhưng ánh mắt Cố Nghiên đã lạnh đi, không còn chút đùa cợt, cậu đành chấp nhận việc giả làm bản thân, hi sinh giúp đồng đội kiếm công.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play