Sở cảnh sát của tỉnh trông tồi tàn hơn nhiều so với sở trên thành phố chính.
Sương Ánh Nguyệt dè dặt bước vào, bên cạnh là anh bước theo. Cố Nghiên cao hơn cô, nên khi bước đi ở đằng sau, cộng thêm cái thần thái cao ngạo, không sợ trời sợ đất, rất dễ khiến người ta thấy mộng mà sinh tình, liên tưởng đến vô vàn cảnh trong phim.
Cố Nghiên nhìn Lý Thành Hiêu rồi đánh mắt sang Dương Hoắc, thấy hai cậu ta có vẻ rất nhàn rỗi, "Dương Hoắc, cậu đưa cô gái này vào tra thẩm đi."
Cố Nghiên gọi cô là 'cô gái này' một cách rất xa lạ, tưởng chừng như chẳng phải quen biết, cũng chẳng có bất kì mối quan hệ gì. Giọng anh lạnh lại đanh thép, giống hệt một con dao mũi nhọn cứa vào tim cô.
Dương Hoắc nghe chỉ thị của cấp trên, cũng rất nghiêm chỉnh nghe theo. Mặc dù thi thoảng trông rất vô trách nhiệm, nhưng khi làm việc cũng khiến người đời kiêng nể vài phần.
Để cậu ta dẫn Sương Ánh Nguyệt đi, Cố Nghiên ném cho Lý Thành Hiêu cái ví, "Đi mua đồ ăn đi."
"Tuân mệnh lão đại!", Lý Thành Hiêu vội vàng chạy đi mua. Tiền trên trời rơi xuống, tất nhiên phải vội vàng nắm giữ.
Cố Nghiên cảm thấy nhàn rỗi, anh suy ngẫm lại lời của Sương Ánh Nguyệt, trong lòng lại tức giận khôn nguôi.
Đây không phải lần đầu anh hút thuốc, thậm chí còn hút đến những ba điếu.
Khói thuốc lượn lờ quanh căn phòng, hòa quyện với sự tĩnh lặng dày đặc khiến không khí càng thêm ngột ngạt. Cố Nghiên ngồi thừ người, mắt nhìn vào điếu thuốc đang cháy dở, từng làn khói trắng uốn lượn rồi tan biến, giống như những suy nghĩ trong đầu anh mơ hồ, không thể nắm bắt.
Những lời của Sương Ánh Nguyệt vẫn văng vẳng bên tai anh, mỗi câu, mỗi chữ như nhấn chìm anh vào một vực sâu khó thoát. Cô nói không muốn dây dưa, nói rằng họ chỉ là “một bên làm nhiệm vụ, một bên chấp hành luật”. Cô không muốn đối diện với anh, không muốn bị kéo lại vào một quá khứ đầy tổn thương.
Anh đã rời xa cô, bỏ lại cô một mình đối diện với mọi thứ. Để hiện tại, ngay bây giờ, đối với cô, anh lại chẳng khác gì một người xa lạ.
Lần đầu tiên, anh cảm thấy sự kiên định của mình không đủ mạnh mẽ.
Anh có thể lạnh lùng, có thể bất chấp tất cả để đạt được mục tiêu của mình, nhưng với cô tất cả lại trở nên mơ hồ. Anh không thể chiến thắng những vết thương cũ đã hằn sâu trong lòng cô.
Một điếu thuốc đã tắt, nhưng anh lại châm thêm một điếu nữa. Dường như trong khoảnh khắc ấy, điếu thuốc là thứ duy nhất có thể giúp anh thoát khỏi những cảm xúc dày vò trong lòng.
Khói thuốc dày đặc trong không gian, mùi của nó lan tỏa trong căn phòng, giống như một cách anh đang tự dằn vặt mình, để những suy nghĩ không thể nói ra lặng lẽ trôi đi.
———-
Quá trình lấy lời khai kết thúc sớm hơn dự định.
Sương Ánh Nguyệt ra khỏi phòng, dường như tâm thế cũng vơi đi một nửa lo lắng, trên gương mặt khả ái cũng thả lỏng hơn một chút.
Dương Hoắc đi ở phía sau cô, như đang đọc lại bản ghi chép, "Cô Sương, cảm ơn cô vì đã giúp đỡ."
Sương Ánh Nguyệt khách sáo, cô chỉ gật đầu nhẹ như đáp lời.
Cố Nghiên ngồi ở bàn, tàn gạt trên bàn sớm đã đầy ắt những tàn thuốc. Mùi thuốc lá nồng nặc cả phòng, trên người anh cũng có. Dường như nó làm anh trở nên nam tính hơn.
Khi trở ra đến phòng chính, một mùi khói sặc vào mũi hai người. Sương Ánh Nguyệt hơi nhíu mày, bước vào phòng với dáng vẻ không mấy thoải mái, vì cô là bác sĩ, rất có định kiến với việc người nào hút thuốc trước mặt cô.
Dương Hoắc đi sau cô, hơi lùi lại một chút khi nhận thấy không gian trong phòng khá nặng nề. Anh nhìn Cố Nghiên, có chút bất an, nhưng cũng không dám hỏi gì thêm.
Ánh mắt của Sương Ánh Nguyệt lướt qua Cố Nghiên, dừng lại một giây ngắn ngủi trên chiếc bàn đầy tàn thuốc. Cô không nói gì, chỉ khẽ thở dài một tiếng, cảm thấy không gian này sao mà ngột ngạt.
"Anh Cố, tự nhiên hút nhiều thuốc như vậy, anh định cho mọi người chết ngạt à?", Dương Hoắc ai oán nói. Anh không phải lần đầu thấy Cố Nghiên hút thuốc, nhưng hút nhiều như thế này là lần đầu chứng kiến.
Cố Nghiên ngẩng lên, ánh mắt hờ hững lướt qua cô một lần nữa, đôi mắt anh sâu thẳm, ánh lên sự mệt mỏi và một chút phức tạp. Anh khẽ nhún vai, rồi chậm rãi đặt điếu thuốc xuống gạt tàn, giọng anh không nhanh không chậm.
"Tôi đưa em về."
Sương Ánh Nguyệt không muốn đối diện với anh, mùi thuốc trên người sộc vào mũi khiến cô trở nên bài xích anh hơn.
"Không cần. Một người bạn hẹn tôi ra ngoài ăn trưa, chút nữa tới đón tôi.", Sương Ánh Nguyệt không làm ra vẻ ghét bỏ, nhưng chân cô cư nhiên lại đi đến nơi cách xa anh vài mét, nơi mà ít ngửi thấy mùi khói thuốc hơn.
Cố Nghiên quan sát từng cử động của cô, ánh mắt anh khẽ nhíu lại khi thấy cô lặng lẽ bước ra xa, dường như cố gắng tạo một khoảng cách rõ rệt. Anh không hỏi thêm gì, chỉ lặng lẽ nhìn cô với một sự im lặng. Bởi vì còn Dương Hoắc ở đây, ngàn lời muốn nói cũng chỉ đành nuốt ngược vào trong.
Lý Thành Hiêu đi mua đồ ăn về, vui vẻ cầm mấy món đồ bước vào. "Anh Cố, chúng ta ăn cơm thôi."
Lý Thành Hiêu không ngại mùi khói thuốc, khi nhìn thấy gạt tàn anh chỉ hơi hoảng hốt, "Lão đại, anh mà lại hút nhiều thuốc như vậy?"
Cố Nghiên không thích hút thuốc, nhưng hút thuốc là điều anh có thể làm để giết đi những suy nghĩ ngổn ngang trong anh.
"Nhiều lời như vậy làm gì?", Cố Nghiên một tay dọn đồ sang một bên, để trống khoảng giữa cho họ đặt đồ ăn xuống.
Lý Thành Hiêu đưa lại ví cho anh, lại chú ý đến cô đứng ở phía mép cửa, nhoẻn miệng gọi, "Cô gái, lại đây ăn trưa cùng chúng tôi. Tôi mua nhiều đồ lắm, không lo thiếu."
Sương Ánh Nguyệt đứng ở cửa, một chân đã bước ra ngoài nhưng nghe thấy lời mời của Lý Thành Hiêu thì hơi dừng lại. Cô không có ý định tham gia bữa ăn chung, nhưng sự vui vẻ của Lý Thành Hiêu, cộng với sự thoải mái của anh ấy trong không gian này, khiến cô cảm thấy khó từ chối. Cô quay lại nhìn một cái, thấy Cố Nghiên vẫn ngồi đấy, dáng vẻ xa cách nhưng cũng không có vẻ gì quá khó chịu.
Cô lặng lẽ hít một hơi thật sâu rồi đáp lại, "Không cần đâu, bạn tôi tới đón rồi."
Sương Ánh Nguyệt muốn rời nơi này càng sớm càng tốt, cô cũng không muốn phiền bọn họ nghỉ trưa, chỉ đành nói qua loa rồi bước vội ra ngoài cổng chờ.
Lý Thành Hiêu nhìn người vội chạy, cũng không suy nghĩ quá nhiều, "Chỉ là sở cảnh sát thôi mà, tôi thấy cô gái nào đến đây, không phải doạ sợ khiếp vía thì cũng bị tâm lý ám ảnh."
"Người ta sợ cậu đấy.", Dương Hoắc ở bên cạnh trêu chọc.
"Dương Hoắc! Cậu có ngon thì đừng ăn cơm nữa.", Lý Thành Hiêu hét một tiếng. Cậu ta vất vả chạy ngược chạy xuôi mua cơm cho bọn họ, bọn họ còn có thời gian rảnh để trêu chọc.
———
Sương Ánh Nguyệt đứng ở bên đường, khi nãy trước khi ra khỏi phòng thẩm vấn thì một người bạn cũ có gọi điện tới, nói vừa về nước muốn mời cô đi ăn một bữa. Tất nhiên, mọi việc nếu có thể tránh mặt Cố Nghiên, cô đều đồng ý.
Sương Ánh Nguyệt hẹn người bạn ở trước sở cảnh sát khu, đợi hơn mười phút mới thấy một chiếc xe hạng xịn đỗ lại trước mặt, cánh cửa kính từ từ hạ xuống.
"Tiểu Nguyệt.", người ở ghế trái lên tiếng chào hỏi cô.
"Đàn anh.", Ánh Nguyệt rạng rỡ chào hỏi lại. Cô muốn tiến đến mở cửa thì đàn anh đã nhanh chân hơn một bước, trên tay còn cầm một bó hoa hồng được phối nhiều hơn hai màu.
"Khách sáo như vậy.", Ánh Nguyệt nhoẻn miệng, vừa nhìn bó hoa trên tay anh vừa mở miệng nói đùa một câu.
Đàn anh đặt bó hoa lên tay cô, còn rất tinh tế mở cửa lái phụ, "Con gái không phải đều rất thích hoa à. Trên đường đến tiện mua thôi."
Sương Ánh Nguyệt không từ chối, nhưng cô đối với những người đàn ông khác vẫn có nhiều hơn một chút bài xích tiếp xúc. Thấy anh đứng trước cửa xe, Sương Ánh Nguyệt chỉ cẩn thận ngồi vào, làm sao cho hai người có một khoảng cách nhất định.
Đàn anh đương nhiên hiểu cô, trong lòng cũng không suy nghĩ quá nhiều.
Tất nhiên, một màn trao hoa rồi mở cửa xe cho nhau, Cố Nghiên đều rõ như ban ngày thu vào tầm mắt.
Chiếc xe chạy đường dài, ra khỏi tiểu khu bức bách, Sương Ánh Nguyệt mới nhận thức được anh muốn đưa mình vào trong trung tâm thành phố, "Đàn anh, hai giờ chiều em còn công việc."
Đàn anh nghe hiểu, "Em yên tâm, sẽ kịp giờ cho em. Trung tâm thành phố với nơi này gần nhau, chỉ mất hai mươi phút di chuyển."
Thấy anh kiên quyết như thế, Sương Ánh Nguyệt cũng ngại nói thêm. Cô lơ đễnh nhìn ra bên ngoài, trời cuối thu se lạnh, không khí bên ngoài có chút ảm đạm hơn đầu mùa rất nhiều.
"Sao anh lại về nước rồi?", cô kiếm chủ đề nói chuyện.
Đàn anh tập trung lái xe, nghe cô hỏi, gương mặt dịu lại vài phần. "Không thể về sao?"
"Không, em chỉ thắc mắc thôi. Dù sao công việc bên đó rất đặc thù, anh cũng từng nói với em muốn xin nghỉ phép cũng mất nhiều công đoạn."
Nhìn cô luống cuống giải thích, anh nhịn không được bật cười. Sương Ánh Nguyệt vẫn như hồi xưa, mỗi khi anh muốn trêu chọc đều bị cô đập gãy ngay tức khắc bằng điệu bộ vội vàng giải thích, sợ anh hiểu lầm ý kia.
Đinh Ức như có như không, giọng anh nhạt nhoà khiến cô không nghe ra được là tư vị gì, "Anh từ chức rồi."
Sương Ánh Nguyệt sửng sốt, hai mắt to tròn xoe nhìn anh, giọng điệu cao hơn khi nãy, "Anh điên rồi Đinh Ức. Bên đó chính sách đối đãi nhân viên tốt thế nào chứ, anh từ chức rồi, khó mà kiếm được một công ty như vậy nữa."
Tuy bị cô mắng một câu, Đinh Ức cũng không tức giận. Ánh đèn đường phản chiếu lên kính xe, lấp lánh rồi vụt tắt theo từng nhịp bánh xe lăn đều. Anh không trả lời ngay, chỉ chậm rãi đánh tay lái rẽ vào con đường lớn hơn, giọng đều đều:
“Cũng không hẳn là điên. Chỉ là không muốn tiếp tục nữa.”
Sương Ánh Nguyệt mím môi. Cô nhìn nghiêng gương mặt anh, nét cương nghị vẫn như cũ, chỉ là có thêm chút mỏi mệt không giấu nổi.
“Vì lý do gì?”, Cô hỏi, rồi lại thấy câu hỏi ấy quá đường đột, bèn lảng đi, "Nếu anh không tiện nói thì không cần nói cũng được."
Anh phanh xe lại trước đèn đỏ, tay nắm vô-lăng siết khẽ. Một thoáng trầm ngâm lướt qua.
"Sương Ánh Nguyệt, từ bỏ tiền đồ là chuyện không ai có thể chấp nhận. Bố mẹ anh chỉ có anh là con một, hai người cũng già yếu rồi, anh về để tiện chăm sóc."
Cô ngẩn người, không ngờ câu trả lời lại giản dị đến vậy, mà cũng nặng nề đến thế. Sương Ánh Nguyệt mím mím môi, tâm trạng cô trùng xuống phân nửa, cô quên mất Đinh Ức vẫn còn đầy đủ bố mẹ.
Sương Ánh Nguyệt cảm thấy, có lẽ do cô đã không còn ai chăm sóc, không còn bất kì người thân nào ngoài bà ngoại cũng đã gần đi hết đời người.
Thấy cô im lặng không nói, Đinh Ức an ủi, "Anh không muốn nhắc tới hai người vì đó là chuyện nhạy cảm của em. Nhưng vẻ em nhất quyết muốn biết lý do, anh khó mà dối lòng."
Cô cắn nhẹ môi dưới, cảm thấy sống mũi cay cay. Những năm tháng sống một mình khiến cô dần quên mất cảm giác có ai đó đứng sau lưng, lặng lẽ nghĩ cho mình. Cô vẫn tưởng mình đã mạnh mẽ, đã đủ lạnh lùng để không bị bất kỳ ai hay điều gì làm lay động, vậy mà lúc này lại dễ dàng mềm lòng đến thế.
Đinh Ức khẽ nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt anh không giấu nổi chút ấm áp:
“Nếu là người khác, anh đâu cần để tâm. Nhưng là em, Sương Ánh Nguyệt, nên anh mới không muốn thấy em cảm thấy buồn.”
Trái tim cô run lên khe khẽ.
Cô nghiêng đầu ra cửa sổ, né tránh đi câu nói đầy tư vị của anh, nhàn nhạt đáp, "Anh vẫn biết cách khiến người ta khó xử như vậy."
Đinh Ức cười khẽ, "Ít nhất còn khiến em nhớ tới anh."
Sương Ánh Nguyệt không muốn lún sâu vào cuộc trò chuyện kiểu như vậy, cô chỉ im lặng, khẽ nhắm mắt như đang nghỉ ngơi sau một buổi mệt mỏi. Đinh Ức thấy cô như vậy, cũng không nhiều lời thêm.
Hai người dừng lại ở một quán ăn cũ, trước đây Đinh Ức cũng dẫn cô tới ăn một lần, khi ấy là trước khi anh bay ra nước ngoài để định cư.
Ông chủ rất quen Đinh Ức, nhưng người bên cạnh thì ông không nhớ rõ, gương mặt già nua nhìn thấy dáng anh thì nhăn lại, khoé miệng kéo cao hơn. "Tiểu Ức đến à? Không phải hôm qua gọi điện vẫn còn đang ở nước ngoài sao?"
Ông là ông nội của Đinh Ức.
Đinh Ức vui vẻ đỡ lấy ông, mỉm cười phúc hậu, "Cháu vừa về sáng nay ạ."
Ông nội nhìn anh một vòng, sau đó mới chú ý đến cô gái ở phía sau anh. Cô diện thường phục, không quá nổi bật nhưng vẫn khắc được vẻ đẹp riêng biệt.
Ông không nhận ra cô, hoài nghi hỏi, "Bạn gái của Tiểu Ức a?"
Đinh Ức không để cô lên tiếng, "Không phải, là bạn cháu ạ."
Sương Ánh Nguyệt vui vẻ tiến tới, ông nội của Đinh Ức chắc cũng trạc tuổi bà ngoại cô, nhưng trông ông vẫn có sức khoẻ hơn rất nhiều. "Cháu chào ông, cháu là Sương Ánh Nguyệt ạ."
Ông nội Đinh Ức nhìn cô chăm chú, đôi mắt đục ngầu vì tuổi tác chợt sáng lên đôi phần. Ông gật đầu, nụ cười càng rõ hơn. “Cái tên này nghe quen lắm, hình như hồi trước cũng từng nghe Tiểu Ức nhắc qua...”
Câu nói ấy khiến cả hai người trẻ đều hơi khựng lại. Đinh Ức không nói gì, chỉ khẽ kéo ghế cho Ánh Nguyệt ngồi, như để cắt ngang sự mơ hồ trong lời ông nội. Còn Sương Ánh Nguyệt thì khẽ cười, nhưng không trả lời. Những chuyện của năm xưa, không nói thì cũng không ai nhắc đến.
Sau khi gọi món, ông nội rút lui vào trong, để lại không gian cho hai người trẻ. Quán ăn vẫn giản dị như trước, bàn ghế gỗ cũ kỹ, tường quét vôi vàng đã ngả màu thời gian. Nhưng chính cái mộc mạc ấy lại khiến Ánh Nguyệt thấy lòng mình trầm lắng, như bị níu kéo về những ngày còn vô lo vô nghĩ.
"Trên đường nhiều chuyện quá anh quên mất, tại sao em lại đến sở Cảnh sát tỉnh thế?"
"Không có gì to tát. Ở tiểu khu em có trộm, hôm qua vừa bắt được nên mời em làm nhân chứng.", Sương Ánh Nguyệt không muốn anh biết bản thân mình lại gặp chuyện điên rồ kia.
Đinh Ức biết trình nói dối của cô vốn không được tốt, nhưng cũng lười vạch trần. Sương Ánh Nguyệt cô vẫn luôn mạnh mẽ như thế, đơn phương độc mã, tự sinh tự diệt, dù có hấp hối cũng không muốn người bên cạnh mình lo lắng.
Anh đổi chủ đề, "Bà em dạo này thế nào? Trong tin nhắn không thấy em nhắc đến."
Ánh Nguyệt hơi khựng rồi lại mau chóng trở về vẻ mặt cũ, "Bà hiện tại vẫn khoẻ, đang ở với nhà thím. Em đi làm hành chính, không có thời gian chăm nên để thím đón về."
“Ừ, miễn bà khoẻ là tốt rồi.” – Đinh Ức gật đầu, giọng trầm ổn, nhưng đôi mắt vẫn giữ sự dò xét âm thầm.
Anh không nói ra, nhưng ngay từ lúc nhìn thấy cô tại sở cảnh sát, anh đã cảm nhận được một thứ gì đó bất ổn. Không phải vì vụ trộm kia – lý do cô đưa ra quá dễ đoán là giả – mà là vẻ bơ phờ sau ánh mắt bình tĩnh, sự mỏi mệt sau lớp mặt nạ bình thản. Anh hiểu cô, hiểu hơn cả bản thân mình. Người con gái này có thể nói dối cả thế giới, trừ ánh mắt.
“Chắc là bà vẫn còn nhớ anh. Ngày xưa lúc anh đến chơi, bà còn hay làm bánh cho hai đứa.”, Anh nhắc lại như một cách gợi chuyện, nhưng cũng là một phép thử.
Ánh Nguyệt thoáng ngẩng lên, ánh mắt dịu lại trong chốc lát khi nghe nhắc đến bà. “Bà vẫn vậy. Lâu lâu gọi điện, còn hỏi thăm anh. Em nói anh bận nên không về, bà chỉ ‘ừ’ một tiếng, chẳng trách gì cả.”
Đinh Ức không lên tiếng nữa, trong lòng chợt quặn lại một chút. Cô có thể giấu anh, có thể xa lánh anh, nhưng vẫn không nỡ để người lớn trong nhà trách cứ anh, điều đó, khiến lòng anh càng thêm rối.
Đúng lúc ấy, món ăn được bưng ra, mùi vị quen thuộc lan toả khắp bàn ăn nhỏ. Món gà kho gừng, canh cải xanh thịt băm – toàn là những món năm xưa cô thích. Ông nội không hỏi, nhưng vẫn nhớ.
“Sao hôm nay dẫn em đến đây?” Cô hỏi, vừa múc canh cho mình, vừa lơ đãng liếc nhìn anh.
"Ôn lại kỉ niệm." Đinh Ức trêu chọc cô.
__________
Sương Ánh Nguyệt trở lại bện viện muộn hơn mười phút.
"Bác sĩ Sương, chị quay trở về rồi à? Trưa nay từ chối em đi ăn là để ra ngoài hẹn hò sao?", y tá Lưu đang sắp xếp thuốc, thấy cô đang bận rộn khoác lại áo blouse cũng muốn nói chuyện.
Sương Ánh Nguyệt mỉm cười nhẹ, "Không phải hẹn hò. Em không hiểu được."
"Vậy còn không phải hẹn hò thì gì chứ?", Lưu Chi tròn mắt, vừa cười vừa lắc đầu, "Chị đừng bảo em là đi ăn với đàn anh gì đó rồi bảo chỉ là bạn bè nha. Em không tin mấy chuyện 'chỉ là bạn' đâu."
Sương Ánh Nguyệt không trả lời ngay. Cô chỉnh lại cổ áo blouse, động tác nhẹ nhàng nhưng trong mắt lại có gì đó rất phức tạp. Một thoáng sau, cô mới nói nhỏ, giọng không rõ buồn hay chỉ là mệt, "Em hóng chuyện nhanh như vậy?"
"Người ta là thấy chị ra ngoài trở về, còn là trên xe một soái ca, thậm chí còn cầm hoa nữa, khó tránh hiểu lầm."
Sương Ánh Nguyệt bấy giờ mới nhìn lại bó hoa đặt trên góc tủ cá nhân, cô lười giải thích, vội vàng chuyển chủ đề. "Em báo với mọi người ba giờ bắt đầu khám nhé, chị qua phòng bệnh nhân số 104 xem xét."
Lưu Chi gật gù, "Trưa nay anh ta đã tỉnh rồi. Vừa nãy em thấy cảnh sát cũng tới khá đông, náo loạn bệnh viện một hồi."
"Dù sao cậu ta cũng chưa thể xuất viện.", Ánh Nguyệt lấy làm lạ.
"Những tội phạm thì Những tội phạm hình sự liên quan đến bạo lực thì thường bị giám sát gắt gao mà chị.", Lưu Chi nói nhỏ, như sợ bị ai đó nghe thấy. "Em nghe loáng thoáng hình như vụ của cậu ta không đơn giản đâu, có dính líu đến cả một đường dây buôn bán thứ gì đó…"
Sương Ánh Nguyệt khựng lại một chút, nhưng rồi cũng không hỏi thêm. Cô cầm bảng bệnh án, bước về phía phòng bệnh nhân số 104. Hành lang bệnh viện yên ắng, ánh đèn trắng hắt lên từng nhịp bước chân đều đặn của cô.
Trước cửa phòng, có hai cảnh sát đứng canh. Một người trong số đó nhận ra cô, liền gật đầu chào và mở cửa cho cô vào.
Không khí trong phòng hơi ngột ngạt. Bệnh nhân là một chàng trai trẻ, gầy gò với gương mặt u tối, hắn đang nằm trên giường, cánh tay phải bị treo cố định, mắt nhìn trân trân lên trần nhà. Bên cạnh là một cảnh sát mặc thường phục đang ghi chép gì đó.
Nghe tiếng động, người thanh niên nghiêng đầu, ánh mắt lạnh lẽo lướt qua cô. Nhưng chỉ một giây, rồi anh ta quay đi, như thể không quan tâm lắm người bước vào là ai. Tên cảnh sát cũng biết phép lịch sự, rời đi ngay sau đó.
Sương Ánh Nguyệt tiến lại gần, đặt bảng bệnh án xuống bàn và bắt đầu kiểm tra vết thương. Dù ánh mắt bệnh nhân kia có phần bất cần, cô vẫn cẩn trọng từng thao tác.
"Anh cảm thấy thế nào? Còn đau nhiều không?", Giọng cô vẫn nhẹ nhàng, chuyên nghiệp.
Chàng trai không trả lời. Một lát sau, anh ta nhếch môi, cười khẩy một cái: "Không ngờ bác sĩ bây giờ cũng đẹp như minh tinh màn ảnh."
Sương Ánh Nguyệt thoáng khựng lại, nhưng vẻ mặt vẫn giữ nguyên sự điềm tĩnh. Cô đã gặp qua quá nhiều kiểu bệnh nhân, người lịch sự, kẻ lỗ mãng, kẻ u uất, thậm chí có người còn cố tình gây chuyện để thu hút sự chú ý. Thế nên lời trêu chọc vừa rồi, cô xem như gió thổi qua tai.
"Anh cần nghỉ ngơi nhiều hơn là nói mấy lời vô ích." – Cô ghi chép nhanh vào bảng theo dõi, mắt không thèm liếc lên.
"Thái độ này của cô, là vì tôi là tội phạm à?", Giọng người thanh niên trầm xuống, ánh mắt lạnh đi đôi phần.
Sương Ánh Nguyệt đặt nhẹ cây bút xuống, lúc này mới ngẩng lên nhìn thẳng vào anh ta, không tránh né, cũng không nép mình. Giọng cô đều đều nhưng đầy cứng cỏi:
"Tôi đối xử với bệnh nhân như nhau. Bất kể anh là ai, làm gì, đang mang tội hay vô tội. Nhưng nếu anh cố tình gây khó dễ, tôi sẽ mời bảo vệ lên hỗ trợ."
Không khí bỗng chùng xuống. Người thanh niên hơi sững lại, như không ngờ cô gái tưởng chừng mong manh trước mặt lại có khí chất lạnh lùng đến thế. Một lúc sau, anh ta bật cười không rõ là giễu cợt chính mình, hay tán thưởng cô.
"Yên tâm đi, bác sĩ. Tôi không dám chọc cô đâu. Lúc nãy chỉ là thử xem cô có giống mấy người ngoài kia không thôi."
Sương Ánh Nguyệt không chú ý hắn, đứng dậy, kéo nhẹ rèm che cửa sổ để ánh nắng dịu dàng hơn lọt vào phòng, rồi thu dọn sổ tay y lệnh.
Sau khi kiểm tra một hồi, nhận thấy vết thương trên người của hắn cũng không quá nghiêm trọng, định rời đi thì hắn lại lên tiếng. "Bác sĩ, bụng tôi hơi đau."
Sương Ánh Nguyệt dừng lại, tay vẫn giữ quyển sổ y lệnh, mắt khẽ nhíu lại.
Cô quay đầu nhìn hắn, ánh mắt dò xét không giấu được sự cảnh giác, "Đau ở vị trí nào?". Giọng cô vẫn nhẹ nhưng đã mang theo sự nghiêm túc rõ rệt.
Chàng trai nằm đó, nửa thân mình hơi nghiêng, một tay đỡ lấy bụng. Gương mặt trắng bệch có vẻ không phải đang giả vờ, nhưng ánh mắt lại quá bình tĩnh, khiến người ta khó phân biệt thật giả.
Sương Ánh Nguyệt tiến lại gần vài bước, giữ khoảng cách vừa đủ an toàn. "Tôi sẽ kiểm tra sơ bộ, nếu thấy bất thường sẽ báo lại với bác sĩ điều trị chính và gọi điều dưỡng hỗ trợ. Anh nằm yên, không được tự ý cử động."
Chàng trai khẽ nhắm mắt, gật đầu một cái như tỏ vẻ hợp tác. Cô đeo găng tay, nhẹ nhàng ấn vào vùng bụng dưới bên trái nơi mà theo triệu chứng hắn chỉ định. Hắn khẽ rên lên một tiếng, sắc mặt hơi tái đi.
"Đau thế này từ khi…", Sương Ánh Nguyệt chưa kịp nói hết câu đã bị tên tội phạm bất ngờ khống chế, một tay hắn ta giữ chặt miệng không cho cô cơ hội để kêu lên, tay còn lại siết mạnh lấy cổ tay cô, bẻ quặt ra sau lưng khiến cuốn sổ y lệnh trên tay rơi xuống đất phát ra âm thanh rất nhỏ.
Sương Ánh Nguyệt liếc nhanh qua ống nghe tim phổi đặt ở bàn gần đó. Một phần não cô tự động tính toán: khoảng cách, thời gian, lực cần thiết. Cô biết mạo hiểm, nhưng nếu cứ bị động chờ đợi, có thể sẽ nguy hiểm hơn.
Tên tội phạm vẫn đang quay lưng về phía cửa, tay hắn lần nữa tìm đến một chiếc kim tiêm khác, miệng khẽ lẩm bẩm, "Đừng giở trò. Tôi không muốn làm đau cô đâu, nếu cô ngoan ngoãn."
Nhưng giọng hắn run. Dù có cố che giấu, hắn cũng biết thời gian không còn nhiều.
Ngay lúc đó, một âm thanh lạch cạch vang lên ở ngoài hành lang, như tiếng giày cảnh sát. Ánh mắt tên tội phạm lập tức dao động. Chính khoảnh khắc ấy, Sương Ánh Nguyệt cắn mạnh vào cổ tay đang khống chế mình, dốc toàn bộ sức lực đẩy hắn lùi lại.
Hắn gào lên đau đớn, tay lỏng ra. Cô không bỏ lỡ một giây nào, chụp lấy cây ống nghe, quay người giáng mạnh vào tay cầm kim tiêm của hắn. Kim tiêm rơi xuống.
Nhân lúc tên tội phạm vẫn đang đau đớn, cô vội chạy lướt qua hắn, dùng sức để mở cửa phòng bệnh.
Những người cảnh sát bên ngoài nghe được động tĩnh cũng vội tiến đến kiểm tra, Cố Nghiên như nhận thức được sự việc, anh nhanh tay dùng lực giúp cô mở cửa. Sương Ánh Nguyệt lập tức lao ra ngoài, không cẩn thận ngã vào người anh.
Cố Nghiên đưa tay đỡ lấy cô theo phản xạ. Cú ngã không mạnh, nhưng hơi thở vội vã và gương mặt tái đi của Sương Ánh Nguyệt khiến anh không khỏi siết chặt tay thêm một chút.
"Có chuyện gì?", giọng anh trầm ổn, pha lẫn chút lo lắng mà thường ngày hiếm thấy.
Cô lắc đầu, hít một hơi sâu, rồi chống vào vai anh để đứng vững dậy.
Phía sau, tên tội phạm bị hai cảnh sát ấn chặt xuống giường, trói tay lại. Hắn vẫn gào lên:
“Cô ta muốn giết tôi! Tôi chỉ tự vệ thôi! Các người không thấy sao?!”
Lý Thành Hiêu bước vào, gằn giọng, “Còn nói nữa là bị tiêm thuốc ngủ đấy!"
Sương Ánh Nguyệt hít thêm một hơi, cố lấy lại nhịp thở ổn định. Cô quay sang phía Cố Nghiên, gương mặt giờ đây đã bình tĩnh hơn, nhưng trong mắt vẫn còn ánh nước chưa kịp lắng xuống.
Cô nhận ra bọn họ ở tư thế quá ám muội, vội vàng lùo về phía sau một bước, giữ khoảng cách đủ với anh, một tay chỉnh lại quần áo. Gương mặt khả ái khi nãy bị doạ sợ đến tái nhợt, bây giờ lại đanh lại như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
"Cảm ơn anh.", cô khách sáo đáp.
Cố Nghiên nhìn bàn tay mình ở không trung, trong lòng không khỏi hụt hẫng thu tay lại, ánh mắt cũng nhàn nhạt nhìn qua chỗ khác. Anh không đáp lời cảm ơn của cô, chỉ khẽ gật đầu như một phép lịch sự tối thiểu. Anh đã quen với sự xa cách của cô, nhưng điều đó không khiến anh cảm thấy dễ chịu hơn.
Không khí giữa hai người bỗng chốc trầm xuống, sự tĩnh lặng bất ngờ như một lớp sương mỏng phủ lên những xúc cảm chưa kịp gọi tên. Cố Nghiên siết chặt tay lại, giọng nói trầm xuống, vẫn mang vẻ lãnh đạm:
“Lần sau nếu cô còn muốn làm anh hùng thì ít nhất cũng báo cho người khác một tiếng. Đừng khiến người ta phải cứu cô trong tình huống chẳng biết gì."
Sương Ánh Nguyệt hơi sững người. Cô không biết anh đang trách cô, hay là đang lo lắng. Nhưng dẫu là gì, cô cũng không tiện đáp lại. Cô không muốn cho phép mình hy vọng vào bất kỳ điều gì quá gần gũi giữa họ.
“Tôi chỉ đang làm nhiệm vục, cái gì gọi là làm anh hùng?.” Giọng cô cao hơn bình thường, lồng ngực vì tức giận mà phập phồng lên xuống theo nhịp thở một cách mạnh me
Cố Nghiên nhìn cô, ánh mắt sâu như muốn nói thêm gì đó, nhưng cuối cùng chỉ là một cái quay lưng đầy dứt khoát.
Dương Hoắc đứng ở cửa, thấy tình hình đã ổn liền bước vào, hơi thở phì ra nhẹ nhõm:
“Chúng tôi đã kiểm tra xong mọi thứ. Tên đó sẽ bị chuyển về trại tạm giam ngay chiều nay. Bác sĩ Sương, bệnh nhân này có thể xuất viện được chưa?"
Sương Ánh Nguyệt gật đầu, "Ngoại trừ vết mổ trên người, chăm lo cho kĩ không để nhiễm trùng thì có thể xuất viện."
Dương Hoắc nhìn tên tội phạm đang được còng tay, "Trong trại giam cũng có bác sĩ riêng, vẫn nên chuyển hắn ta tới đó."
"Được. Vậy các anh làm việc với giám đốc trước, tôi còn có việc."
Cô rảo bước đi trước, dáng lưng vẫn thẳng, nhưng bước chân lại nặng hơn bình thường. Sau lưng, Cố Nghiên nhìn theo bóng dáng ấy, bàn tay đang đút túi khẽ siết lại. Có những điều muốn nói, nhưng lại chẳng tìm được lý do để giữ cô lại.
Giám đốc bệnh viên rất nhanh đã chạy xuống khu đặc biệt, ông vội vã nhìn xung quanh, "Cảnh sát, vừa rồi có chuyện gì?"
Cố Nghiên nói chuyện với ông, giọng lành lạnh, "Phiền giám đốc một chuyến, tên này là tội phạm hình sự bị truy nã. Trong quá trình đuổi bắt, hắn ta đã cố tình tự sát để tránh tội nhưng kịp thời đưa đến bệnh viện cứu chữa. Trong quá trình điều trị lại xuất hiện ý muốn tẩu thoát, để an toàn cho mọi người, tôi muốn chuyển hắn ta tới bệnh viện trong trại. Ở đó cũng có bác sĩ."
Giám đốc bệnh viện ngập ngừng một chút, ánh mắt ông liếc qua phía tên tội phạm đang được các bác sĩ điều trị, rồi lại nhìn sang Cố Nghiên. Ông nhận ra sự nghiêm trọng của tình huống và gật đầu, tuy nhiên, vẫn không khỏi lo lắng:
"Được, tôi sẽ chuẩn bị thủ tục chuyển viện.
Điều kiện ở bệnh viện trại giam khá là lý tưởng."
Cố Nghiên nhìn ông, giọng cô không có chút dao động nào: "Phiền giám đốc rồi."