Khi Sương Ánh Nguyệt còn bé, lúc ấy vừa tròn mười sáu tuổi, một độ tuổi được cho là vẫn còn ngây thơ và trong sáng, thì cô bị chính người cha dượng của mình có ý đồ bất chính. Không giống như những đứa trẻ khác, Ánh Nguyệt ngày ngày sống trong sự lo lắng và sợ hãi, bản thân lúc nào cũng mặc quần áo dài, ngay cả khi đó là mùa hè.

Lâu dần, những điều ấy hình thành trong tâm trí cô, một loại ám ảnh sợ người khác động vào bản thân. Sương Ánh Nguyệt luôn luôn co rúm người để bảo vệ chính mình khi ở những nơi đông người, đặc biệt trên những chuyến xe công cộng.

Ngày càng lớn, hành động của ông ta càng quá đáng khiến cô không chịu được, phải chuyển sang nhà bà ngoại sống và học tập. Mẹ cô bị bệnh, sau khi biết được chuyện như vậy, cũng lên cơn đau tim rồi bỏ cô lại mà đi mất. Để một mình cô gái nhỏ chống chọi với nỗi đau về cả thể chất lẫn tâm hồn.

Sau lớn dần, được sống trong sự bao bọc của bà, Sương Ánh Nguyệt cởi mở hơn được một chút. Nhưng vẫn là cái ám ảnh vẫn luôn đeo bám cô.

Sương Ánh Nguyệt sợ hãi khi nhớ về những năm tháng ấy. Cô vội vàng vùng vẫy để thoát khỏi tay của ông ta. Vì quá sợ hãi mà cô quên mất bản thân phải và nên làm gì.

Càng vùng vẫy càng khiến cô mệt đi. Thân nhỏ sức yếu, cộng thêm từ chiều đến giờ không được ăn gì, Sương Ánh Nguyệt nhanh chóng cạn kệt sức.

"Cô em nhỏ, ngoan ngoãn nghe lời thì có phải tốt rồi không? Em vùng vẫy thì chỉ thiệt cho thân em.", giọng ông ta ghê tởm lọt vào tai của cô. Cảm giác giống hệt như hồi đó.

"Buông tôi ra! Có ai không, cứu.. cứu tôi với."

Ông ta dồn ép cô vào tường, càng mặc cô làm loạn kêu gào, bản thân chỉ chăm chăm làm nhưng gì mình muốn.

Ông ta biết, khu dân cư này ít người sinh sống, dù có gào đến khản cổ cũng không có ai giúp.

Chỉ là đến khi Sương Ánh Nguyệt hết chống cự được, giọng cũng thều thào đi, thì một đoàn người ở đâu chạy đến, quây vào bắt lấy ông ta.

Sương Ánh Nguyệt sợ hãi đến mồ hôi ướt nhẹp. Cô quỵ xuống, lấy tường làm vật đỡ.

"Cảnh sát Cố, bắt được ông ta rồi!", Thành Hiểu giữ chặt lấy tên biến thái, rút từ trong túi một còng số 8, còng tay hắn ta lại.

Cố Nghiên ở đằng xa bước tới, vẻ kiêu căng, ngạo mạn vẫn dính trên gương mặt điển trai kia. Anh nhìn xung quanh một lượt, rồi sự chú ý va vào cô gái nhỏ đang thở gấp ở bên mép tường.

Anh nghĩ đó chỉ là một cô gái bình thường, là nạn nhân của tên biến thái kia. Cho đến khi anh nhìn thấy chiếc vòng tay loá sáng dưới ánh đèn, là hình ánh trăng sáng. Đây là chiếc vòng mà anh đã tặng cho Sương Ánh Nguyệt khi còn yêu đương, là chiếc vòng duy nhất có mặt trên thị trường, vì ở sau mặt trăng khuyết còn có khắc tên của cô.

Cố Nghiên nghiến răng đi gần đến, muốn xác nhận, mong đó không phải là người con gái nhỏ bé kia.

Cho đến khi Sương Ánh Nguyệt cảm nhận có người tới gần, cô ôm chặt lớp áo mỏng, cố gắng cầu xin. "Làm.. Làm ơn, hãy tha cho tôi."

Giọng điệu thều thảo vẻ đáng thương khiến Cố Nghiên khựng lại. Anh từ trên cao nhìn xuống cũng chỉ thấy đỉnh đầu nhỏ đang run rẩy vì sợ hãi.

Cố Nghiên nhíu mày, "Không sao rồi, tôi là cảnh sát."

Sương Ánh Nguyệt nghe được giọng điệu quen thuộc, chiếc đầu nhỏ cùng đôi mắt lấp lánh ánh nước mới chậm rãi ngước lên nhìn như muốn xác nhận.

Là anh! Là Cố Nghiên!

Cố Nghiên trợn tròn mắt nhìn dáng vể lôi thôi lếch thếch của cô gái bé nhỏ. Vừa sáng nay gặp là một nữ bác sĩ kiên cường trong chiếc áo blouse trắng. Bây giờ gặp lại, trông cô giống con mèo nhỏ bị người ta hắt hủi, đang run rẩy sợ hãi.

Anh nắm chặt tay, nghiến răng ken két.

Thay vì tiến thêm một bước đến bên cạnh cô, anh quay gót rời đến gần tên cặn bã vừa có ý đồ xấu với cô. Tức giận đấm cho hắn một cái.

Đến anh còn chưa dám động vào cô thì sao chúng dám?

Sương Ánh Nguyệt trợn tròn mắt.

Cả đám Thành Hiểu cũng vội ngăn anh lại. "Cố Nghiên! Cậu đánh nữa chết người là tội tày trời đó."

Cố Nghiên thở hắt, "Đem ông ta về trụ sở gần đây, hỏi cho ra lẽ, tịch thu công cụ gây án."

Tên đàn ông nghe đến những chữ cuối mặt cắt không còn giọt máu, vội khóc lóc van xin.

Cho đến khi giữa khu vắng vẻ chỉ còn anh và cô, Sương Ánh Nguyệt vẫn không buông lỏng cảnh giác. Cô co quắt người, vẫn run lẩy bẩy.

Cố Nghiên quỳ dưới cô, không dám động vào người nhỏ, "Tôi đưa em về nhé?"

Giọng điệu vừa yêu chiều vừa thương xót vang lên. Nó khác hẳn so với người đàn ông vừa rồi. Giọng của anh mang cảm giác an toàn hơn rất nhiều.

Sương Ánh Nguyệt bị rối loạn, cô lắc lắc đầu rồi lại gật gật khiến Cố Nghiên có cảm giác hơi buồn cười.

"Em vừa lắc vừa gật đầu, là muốn thế nào?"

"Cố.. Cố Nghiên..", Ánh Nguyệt khẽ gọi.

"Ừm?", Cố Nghiên nghiêm túc đáp lại. Anh quan sát cô, nhìn xem trên người có vết thương nào không.

"Không cần anh quan tâm..! Tôi, tự về được.", Ánh Nguyệt tuyệt tình từ chối. Cô cắn răng nén nỗi sợ trong lòng. Bản thân dựa vào tường đứng dậy.

Cố Nghiên nhíu mày, vẫn ngang bướng như vậy.

Anh nhìn tay cô vẫn ôm chặt cơ thể, lên tiếng: "Tôi sẽ không động vào em, để tôi đưa em về nhé? Được không?"

Sương Ánh Nguyệt tròn xoe mắt nhìn anh, cô vẫn chưa load kịp.

"Biểu cảm đó là sao? Bị người ta doạ đến ngốc rồi à.", Cố Nghiên hơi nghiêng đầu, đem theo giọng điệu pha chút trêu chọc nhìn cô.

"Ừm.. à hả?", Ánh Nguyệt nhìn ánh mắt của anh, không tự chủ được nhịp đập của tim, lại lần nữa đập mạnh.

Cố Nghiên thở dài. Anh cởi chiếc áo khoác đặc quyền của cảnh sát, nhẹ nhàng choàng qua người cô.

Sương Ánh Nguyệt kể cả lúc trước hay bây giờ, chưa một lần nào sợ tiếp xúc với anh, thậm chí còn rất hưởng ứng việc anh giúp cô chỉnh lại quần áo, tóc tai.

"Em còn muốn đứng đây đến khi nào? Trời càng tối càng lạnh, về nhà sớm thôi.", cảnh sát Cố giúp cô kéo khoá áo rồi chùm mũ lên, chỉ để lộ đầu mũi cùng đôi môi hồng chúm chím vẫn đang hơi run.

Cô đáng yêu chết mất! Hơn chục năm vẫn như vậy không thay đổi.

Sương Ánh Nguyệt không bài xích. Cô nắm chặt cổ áo, nhẹ nhàng gật đầu. "Về.. về nhà thôi."

Cố Nghiên nhẹ nhàng đỡ cô đứng dậy rồi lại vội vàng bỏ ra. Anh vẫn sợ cô đang bị ảnh hưởng tâm lí sẽ bài xích những động chạm từ anh.

Sương Ánh Nguyệt hơi khựng lại rồi làm như không có gì. Cô khập khễnh tiến về phía trước, anh lẽo đẽo theo sau.

Chân cô đi giày cao gót, vừa rồi bị như vậy khéo cũng bị trật chân. Cố Nghiên nhìn không nhịn được có chút khó chịu, "Em đi được không thế?"

"Tôi.. Tôi vẫn đi được.", Ánh Nguyệt mạnh miệng đáp lại.

Cố Nghiên bất lực. Vẫn hệt lúc trước, chỉ khác là người lớn hơn một tẹo.

Hai người cứ vậy, một người đi ở trên, một người ở dưới. Vốn ở đây là trong khu dân cư, rất khó để đi xe riêng vào, và hơn nữa anh cùng hội kia canh ở đây từ chiều tối và xe thì bọn họ đã đưa tên kia đi rồi.

Nhìn cảnh trước mắt anh không nhịn được, tiến đến đứng chắn trước mặt cô, nhẹ nhàng hỏi, "Sương Nguyệt, cho phép tôi bế em, nhé?"

Sương Ánh Nguyệt tròn mắt. Cô nhìn người đàn ông vừa quen thuộc vừa lạ lẫm trước mặt. Anh cao hơn cô những một cái đầu, khiến cô muốn nhìn rõ được vẻ mặt anh lúc này thì phải ngước hẳn lên.

Một cao một thấp đứng dưới ánh đèn vàng, đôi mắt anh thâm tình, ẩn chứa muôn vàn những nỗi sâu tư thầm kín. Còn cô, vẻ trong veo vốn có ấy đã mất từ lâu, nay vì anh mà lại hiện hữu lên gương mặt.

"Trả lời tôi?", Cố Nghiên nhắc lại.

Sương Ánh Nguyệt không bài xích, nhưng để người yêu cũ bế về như vậy có thật sự ổn không?

Cô suy nghĩ kĩ.

"Sương Nguyệt, tôi là cảnh sát, còn rất bận với những cuộc điều tra của mình."

"Vậy anh đi đi, tôi có thể tự về nhà được.", Ánh Nguyệt bĩu môi, đáp.

Cố Nghiên bất lực. Anh không đợi sự đồng thuận từ cô, nhanh nhẹn quay lưng lại về phía cô, "Lên đi. Tôi cõng em."

Mất một vài giây Cố Nghiên mới cảm nhận được có người choàng tay qua cổ của anh.

Sương Ánh Nguyệt yên vị trên bờ lưng to lớn của người đàn ông, trong lòng dâng lên hàng ngàn cảm xúc, nhưng bao trùm nhất vẫn là cảm giác an toàn mà cô đã thiếu thốn từ lâu. Anh vẫn vậy, vẫn luôn là người đem đến cho cô những thứ cô luôn cần.


……..

Suốt cả chặng đường đi về nhà cô, Sương Ánh Nguyệt và Cố Nghiên không giao tiếp gì nhiều ngoài việc cô chỉ đường cho anh.

Khi gần đến dưới căn chung cư nhỏ, bóng dáng người đàn ông già khọm lấp loáng sau chiếc cây to đã thu hút sự chú ý của Sương Ánh Nguyệt.

Trong vô thức, cô siết chặt cổ anh giống như đang lo sợ.

Cố Nghiên nhận ra được sự khác biệt nhưng anh vẫn im lặng tiến về phía cổng chung cư. Càng đến gần, bàn tay nhỏ càng siết chặt anh hơn, cả người cũng co quặm cứng dần.

"Sương Nguyệt, em làm sao..?", Cố Nghiên nhẹ giọng hỏi.

"Con gái? Phải con gái không? Cha là cha dượng đây?", tên đàn ông già khọm từ dưới bóng cây chạy lại cắt ngang lời anh, có vẻ mừng rỡ hỏi.

Cố Nghiên biết người này. Anh nhíu chặt mày nhìn ông ta hớn hở chạy tới.

Sương Ánh Nguyệt muốn né tránh. Cô rúc đầu vào vai anh, che đi cảm xúc hỗn loạn và sự sợ hãi. "Đừng.. đừng.."

Hôm nay đúng là một ngày chết tiệt!

Cố Nghiên chẹp miệng một cái. "Chú?"

Bố dượng của Sương Ánh Nguyệt ngừng lại khi nghe anh gọi, quan sát một hồi lâu lại hớn hở chào đón. "Là Cố Nghiên đó ư? Lâu rồi không gặp con, con lớn quá! Ôi trời, con gái chú lại làm phiền con rồi."

Càng nói ông ta càng tiến sát đến như muốn giúp anh đỡ cô đứng xuống.

"Cũng muộn rồi, để chú đưa con bé lên nhà cho. Con về sớm nghỉ ngơi, mai con còn phải đi làm mà đúng không?".

Tên đàn ông già muốn chạm vào tay cô nhưng lại bị anh ngăn lại. Một tay đỡ cô, một tay ngắn bố dượng, "Chú, phiền chú rồi, cháu không bận, rất rảnh. Cháu nghĩ người bận là chú mới phải, không phải những người bạn bài đang đợi chú sao. Đừng để họ chờ lâu như vậy chứ."

Bố dượng khựng lại vài giây rồi vội rụt tay, cười khờ khạo. Ông nhìn dáng vẻ cao lớn của anh toát ra vẻ uy quyền, chính bản thân còn bị doạ sợ đến khiếp vía.

Sương Ánh Nguyệt níu chặt người anh như sợ anh sẽ bỏ cô mà đi. Giọng nhỏ thều thào, "Cố.. Cố Nghiên."

Cố Nghiên nghe cô gọi, chỉ nhẹ nhàng gật đầu như đã nghe.

"Chúng.. chúng ta, về nhà, của anh.. Có được không?", Sương Ánh Nguyệt dè dặt đưa ra lời đề nghị. Cô sợ dù bây giờ có ngăn được ông ta không động chạm hay làm tổn hại gì cô, thì khi anh đi rồi, cô phải làm sao.

Cố Nghiên hơi sững người. Anh nhìn đôi tay nhỏ bấu vào nhau đến đỏ ửng, trong lòng có chút xót thương.

"Chú, tối muộn rồi, cháu xin phép đi trước."

"Được, được. Cứ để con bé cho chú, làm phiền cháu rồi."

"Đương nhiên là cả Sương Nguyệt, thưa chú. Chúng cháu bây giờ là người yêu, cô ấy nói thiếu cháu không thể ngủ, nên cháu xin phép đưa cô ấy theo.", Cố Nghiên ngang nhiên tuyên bố một cách rõ ràng với bố dượng của cô.

Giống như nói, sau này cô gái nhỏ có người ở đằng sau chống lưng, muốn động vào cô ta thì cũng phải bước qua được xác của anh trước.

…….

Sương Ánh Nguyệt được Cố Nghiên cõng về khu nhà của mình, một khu nhà rành riêng cho cảnh sát nên được bảo mật rất cao và an ninh cực kì tốt.

Cố Nghiên đặt cô ngồi xuống ghế sofa ở phòng khách rồi nhẹ nhàng đi mở điện lên.

Sương Ánh Nguyệt nói không sợ là sai. Cô tìm lấy chiếc chăn nhỏ trên ghế, quần chặt người mình lại.

"Mọi chuyện đều ổn thoả rồi.", Cố Nghiên an ủi cô một câu.

Nhìn dáng vẻ thiếu nữ co ro một nhúm trong góc ghế khiến anh không khỏi bật cười.

Dáng vẻ thiếu niên cao ráo ngồi xuống ghế ở đối diện, cách cô hẳn một khoảng cách đủ xa và đủ khiến cô cảm thấy được an toàn.

"Đây là khu nhà ở chuyên dành cho cảnh sát và công an, an ninh và bảo mật tuyệt đối rất an toàn, sẽ không ai làm hại em.", anh an ủi cô, "Kể cả tôi."

Sương Ánh Nguyệt ồ lên một cái. Cô dè dặt nhìn xung quanh rồi lại thu đôi mắt đặt trên bàn tay nhỏ của mình.

Về nhà người yêu cũ.. thật sự cô không thể tin được lại có một ngày như thế này.

Việc người yêu cũ là cảnh sát, sau đó anh ta cõng cô về nhà, tuyên bố với cha của cô là họ đang yêu nhau.. rồi cô đưa ra đề nghị về nhà của anh.

Đúng là một tình tiết điên rồ.

Sương Nguyệt mím mím môi, "Cảm ơn anh.."

Cố Nghiên nhìn cô, chỉ gật đầu một cái. "Cứu dân vốn là việc của tôi, em không cần nói cảm ơn."

Vì bảo vệ cô vốn là việc làm của anh và anh luôn đặt lên hàng đầu.

Thật ra sau khi chia tay, anh vẫn luôn âm thầm dõi theo để bảo vệ và giúp đỡ cô. Nếu không tại sao những kẻ luôn ve vãn cô một ngày lại không thấy xuất hiện, nếu không tại sao những lần cô đi làm về muộn, còn cố tình đi dạo ở bên ngoài nhưng lại không bị quấy rối, nếu không tại sao cha dượng của cô lại lâu như vậy không đến dây dưa làm phiền cuộc sống của cô.

Cố Nghiên vẫn luôn âm thầm bên cạnh cô, và anh cũng là người khiến cô không thể tìm kiếm được thông tin của anh dù cho bản thân Cố Nghiên lần nào lập công cũng được phỏng vấn và lên báo.

Anh biết cô hận và căm ghét anh như thế nào.

Sương Ánh Nguyệt ồ một tiếng.

Cố Nghiên cúi người lấy hộp cứu thương ở dưới gầm bàn, tiến lại gần cô thêm một chút nhưng vẫn đủ giữ khoảnh cách.

"Để tôi rửa vết thương cho em.", Cố Nghiên đưa tay ra, đợi sự chấp nhận từ cô.

Sương Ánh Nguyệt do dự nhìn anh.

"Có thể.. để tôi tự làm không?", cô lên tiếng hỏi.

"Em nhìn với dáng vẻ đó của em thì em tự túc được sao?", Cố Nghiên chỉ vào vết thương trên tay của cô.

Đúng là không thể.

Thế là cô ngoan ngoãn xoà đôi bàn tay nhỏ ra trước mặt anh, "Anh.. anh nhẹ nhàng được không?"

"Có ai làm bác sĩ như em không? Lại còn sợ đau."

"Ai nói bác sĩ không được sợ đau..", cô bĩu môi lẩm bẩm phản bác lại anh.

Cố Nghiên từ tốn, nhẹ nhàng rửa sạch vết thương trên tay cô, rồi xuống đến mắt cá chân.

Mọi thứ xong xuôi cũng là lúc đồng hồ điểm một giờ sáng. Cô sớm đã ngủ gục trên ghế, nhưng cơ thể vẫn luôn trong tư thế sẵn sàng phản kháng bất cứ lúc nào.

Cố Nghiên nhẹ nhành xoa mái tóc nhạt, nhìn dáng vẻ cô rụt cô rúc mình vào chăn, rất đáng yêu.


…..

Sáng sớm của cuối mùa thu vẫn có những tia nắng nhẹ còn sót lại chiếu xuống trần gian, xuyên qua những kẽ lá, xuyên qua những mặt hồ tạo nên khung cảnh lung linh hơn bao giờ.

Ánh sáng chiếu rọi vào căn phòng khách to lớn, khiến người thiếu nữ nằm trên ghế nhíu mày tỉnh dậy.

Sương Ánh Nguyệt vẫn nhớ được hôm qua xảy ra chuyện gì, cô che kín chăn chỉ để lộ ra đôi mắt tròn xoe nhìn ngắm xung quanh. Căn nhà này rất đẹp, cả cách bài trí đến màu sắc đều giống với người chủ của nó.

Cô liếc mãi, rồi lại nhìn xuống bên cạnh chân mình là anh đang chống tay ngủ gật. Anh ngủ như thế cả đêm, vì sợ cô giật mình tỉnh giấc sao?.

Sương Ánh Nguyệt vẫn chưa chấp nhận được hiện thực, cô nhìn xuống quần áo của mình, vẫn được bao bọc bởi chiếc áo khoác thơm mùi gỗ của anh. Nó giúp cô có cảm giác được che chở hơn rất nhiều.

Cố Nghiên cảm nhận được những cử động của người trên ghế, cũng từ từ nhíu mày tỉnh dậy.

"Không muốn ngủ thêm một chút à? Hôm qua rất khuya mới chợp mắt."

"Tôi không.. Tôi còn phải đi làm."

Cố Nghiên ồ một tiếng giống như nhận được thông tin. Anh chườn người ngồi lên chiếc ghế lười bên cạnh, "Đồ ăn sáng trong tủ, nếu được thì em có thể giúp tôi pha một cốc ca phê nữa không?"

Sương Ánh Nguyệt gật gù, dù sao tối qua cũng chính là anh đã cứu cô.

Cô bước ra khỏi chăn, luống cuống muốn tìm nhà vệ sinh nhưng không dám mở miệng ra hỏi, chỉ nhìn xung quanh giống trẻ con bị lạc.

Cố Nghiên bật cười trong lòng, "Đi thẳng rẽ trái là phòng vệ sinh. Nếu em muốn tắm thì có thể lấy quần áo tôi mặc tạm, vì hôm qua vội vàng quá, quên không chuẩn bị cho em."

Sương Ánh Nguyệt ậm ừ, cô ngại ngùng, "Không.. không cần đâu.."

Dù là vậy, chưa đầy ba phút sau đã thấy cô bẽn lẽn ngó ra khỏi cửa vệ sinh, "Anh Cố, có thể.. cho tôi mượn quần áo được không? Tôi muốn tắm.."

Cố Nghiên vốn đoán trước được, anh sớm đã chọn cho cô một bộ quần áo phù hợp rồi đưa cho cô. Tuy rằng nó vẫn sẽ rộng, nhưng có lẽ có còn hơn không.

Sau một màn buổi sáng cồng kềnh, Sương Ánh Nguyệt cuối cùng nấu xong một bữa ăn sáng cho cả hai. Cô vui vẻ bày biện lên bàn, giống như hoàn toàn quên hết chuyện tối hôm qua.

Cố Nghiên sau khi đánh răng rửa mặt xong cũng thoải mái tiếp nhận bữa ăn sáng của cô. "Để tôi đưa em đi làm?", anh đưa ra đề nghị.

Sương Ánh Nguyệt ngậm ngậm đôi đũa, cô không biết nên đáp lại thế nào cho đỡ mất lòng đôi bên. Cô không muốn phiền đến anh, vì vốn dĩ hai người đã sớm chia tay từ lâu rồi, anh cũng biệt tăm biệt tích lâu như vậy, bây giờ lại bất thình lình xuất hiện rồi cứu cô.

"Được rồi, mười phút nữa bắt đầu đi. Tôi chỉ thông báo cho em biết, không phải đợi em đồng ý hay không.", Cố Nghiên đặt đũa xuống bàn, có chút bá đạo lên tiếng.

Sương Ánh Nguyệt mím mím môi. Thật ra cô vẫn còn sợ sệt chuyện đêm qua, nên nếu để anh chở đi thì cũng rất tốt.

Nhưng, cô ngại.

"Không cần đâu.. Tôi có thể tự đi được.", Ánh Nguyệt hơi khép nép từ chối anh.

"Không thể. Dù sao em cũng là nạn nhân hôm qua, theo dõi tình hình của em cũng là nhiệm vụ của tôi. Thêm nữa, trưa nay tôi đến đón em đi lấy lời khai, có ổn không?"

"Phải lấy lời khai.. sao?", cô ngây ngô hỏi lại.

Cô không muốn nhắc lại chuyện hôm qua, thật sự rất ám ảnh.

"Ừm, chuyện bắt buộc."

Sương Ánh Nguyệt gật gù. "Vậy, vậy.. trưa nay anh đến, anh có thể mặc quần áo bình thường thôi được không.?"

"Tại sao? Tôi đi làm nhiệm vụ, phải mặc đồng phục."

Sương Ánh Nguyệt gật gù hiểu ý. Cô không nói lại anh, chỉ âm thầm chấp thuận mọi điều anh sắp xếp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play