Sương Ánh Nguyệt bận rộn cả một ngày trời với bệnh nhân và hồ sơ bệnh án, đến một chút thời gian ăn cơm cũng không có đủ.

Giữa trưa cuối thu trời nắng ấm nhưng vẫn hơi hanh, không khí cũng trong lành và dễ thở hơn lúc mùa hè nhiều. Dưới khu công viên của bệnh viên rất đông đúc các bệnh nhân đang đi dạo hoặc vừa đi ăn trưa về.

Trên phòng thì các bác sĩ vẫn năng suất làm việc.

"Chị Ánh Nguyệt, chúng ta nghỉ ngơi một chút đi, nếu không chị sẽ không đủ sức trụ đến tối đâu.", y tá Lưu ngồi ở bàn trong góc nhìn chị, nhịn không được lên tiếng.

Sương Ánh Nguyệt vẫn chăm chú viết gì đó, bàn tay mảnh khảnh uốn lượn trên mặt giấy trắng, nhìn thôi cũng nghĩ ra muôn vàn viễn cảnh.

"Em nghỉ trước đi, chị làm nốt.", Ánh Nguyệt nhẹ nhàng đáp lại.

Y tá Lưu thở dài. Con người này đúng là không biết trân trọng sức khoẻ.

"Không xong rồi!!! Bác sĩ Nguyệt, chị mau đến phòng cấp cứu gấp, bệnh nhân mất máu rất nhiều.", một nữ y tá hốt hoảng chạy đến, mặt mũi trắng bệch.

Sương Ánh Nguyệt nghe được rồi, cô vội buông bút rồi chạy đến phòng cấp cứu.

Sảnh bệnh viện rất đông, kể cả đang là giữa buổi trưa mệt mỏi. Sương Ánh Nguyệt phải mất khá nhiều thời gian để len lỏi qua đám người này. Hơn nữa, trước phòng cấp cứu còn rất nhiều người đứng ngó xem, còn có cả cảnh sát!

Sương Ánh Nguyệt mồ hôi tuôn chảy, "Xin cho tôi qua!"

Cô cứ lặp đi lặp lại câu nói đó để luồn lách qua đám đông. Đến khi đứng trước cáng cứu thương nhuốm đỏ của máu, Sương Ánh Nguyệt trợn to mắt.

Cô vội chạy đến, "Còn không mau đưa bệnh nhân vào phòng cấp cứu? Các người muốn cậu ta mất máu đến chết hay sao?"

Một cô y tá hốt hoảng chạy đến, níu lấy tay cô. "Bác sĩ Sương, đám cảnh sát kia nhất quyết không cho chúng tôi đưa bệnh nhân đi."

Cảnh sát?

Sao lại có cảnh sát ở đây nữa?

Còn không cho bọn họ đưa bệnh nhân đi?

Điên rồi ư.

Sương Ánh Nguyệt nhíu mày, giọng lớn hơn một chút. "Tôi là bác sĩ ở đây, người nào có thắc mắc hay hoài nghi gì xin hãy giải quyết với tôi."

Một đám cảnh sát đồng loạt nhìn về phía cô.

Chàng trai cao một mét 8 chầm chậm bước tới, "Tôi là cảnh sát Cố, bệnh nhân này là tội phạm đang bị truy nã nên có nhiều trường hợp hắn ta đang giả vờ rồi nhân cơ hội trốn thoát. Trước đây đã có một trường hợp tương tự như vậy, nên chúng tôi cần đảm bảo một chút. Nhưng đám bác sĩ kia thì nói chúng tôi không được vào bên trong phòng."

Sương Ánh Nguyệt há hốc miệng rồi lại nhíu chặt mày. "Anh không có mắt à? Cậu ta đang hấp hối như vậy còn chạy được sao?"

Cố Nghiên im lặng. Không phải không có lý..

"Còn đứng đực mặt ra đấy làm cái gì? Tôi lấy bản thân mình ra thề với anh, nếu tội phạm của anh chạy thoát, anh muốn tôi làm gì tôi đều chấp nhận.", Ánh Nguyệt tức giận, đem bản thân ra làm vật cược luôn rồi.

"Chúng tôi có thể vào không? Hoặc dù sao, hắn ta cũng là tội phạm bị truy nã, gây ảnh hưởng đến mọi người. Chi bằng, để hắn chết đi cũng khiến dân an lòng.", Cố Nghiên nghiến răng, giọng nói càng ngày càng thu bé, đến câu cuối cũng chỉ đủ một mình cô nghe thấy.

Sương Ánh Nguyệt cứng đờ người. Cái giọng điệu cùng biểu cảm này, giống cậu ta đến y đúc?!

Cô nắm chặt tay, "Cảnh sát các người làm việc không có lương tâm. Chúng tôi là bác sĩ, cứu người là công việc của chúng tôi, bất kể là ai đi chăng nữa."

Thiếu nữ tức giận, mặt đỏ ửng trả lời anh.

Cố Nghiên phất tay, ra hiệu cho bọn họ đẩy bệnh nhân vào phòng cấp cứu.

Sương Ánh Nguyệt liếc mắt nhìn ngũ quan người đàn ông, rồi vội vàng chạy theo sau cáng xe, theo sau cô là Cố Nghiên.

"Chị..", y tá lo ngại nhìn cô.

"Để đám người kia vào, họ cũng sẽ không cản trở đâu."

Cố Nghiên hài lòng gật đầu.

……

Kết thúc công việc là lúc đồng hồ điểm mười một giờ tròn.

Sương Ánh Nguyệt mệt mỏi vươn vai một cái, tiếng đốt xương của cô kêu lên canh cách giữa căn phòng im ắng.

Cả ngày hôm nay chạy vạy với công việc, sức của cô đúng là cạn kiệt rồi.

Ngồi trong phòng bệnh thở dài thườn thượt, cô nhớ lại tình huống buổi trưa, trong lòng dâng lên một vài cảm xúc khó diễn thành lời. Anh mất tích lâu như thế, hôm nay lại đột nhiên trở về, mà còn là trong bộ đồ cảnh sát hình sự?!

Sương Ánh Nguyệt day day thái dương, cô mệt rồi, không muốn nghĩ nữa. Anh trở về thì sao, dáng vẻ chiều nay không phải là vẫn còn ghét cô hay sao.

Nghĩ cũng không nghĩ nữa, Ánh Nguyệt đứng dậy thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời phòng khám. Cô luôn được tuyên dương giống như một tấm gương sáng luôn hết mình vì công việc. Dù là giờ hành chính, 5 giờ tất cả mọi người đều quay về nhà, một mình cô vẫn ôm công việc đến tối muộn. Lần nào về nhà, cũng là lúc đồng hồ điểm mười hai giờ tròn.

Hôm nay cũng vậy, Sương Ánh Nguyệt không lựa chọn bắt xe hoặc đi xe công cộng về nhà, cô chọn đi bộ. Bệnh viện cách khu nhà ở của cô cũng chỉ tầm vài ba km, đi bộ nếu nhanh thì mất tầm mười lăm đến hai mươi phút, cực thích hợp để thư giãn và vận động.

Hôm nay cô mặc một bộ quần áo thoải mái, áo phông và quần bò ống loe làm tôn lên hoàn toàn hình dáng nhỏ bé mà vòng nào vòng nấy, đầy đặn.

Cũng là hôm nay, cô gặp một chuyện mà khiến cả đời cũng không quên được.

Sương Ánh Nguyệt bị quấy rối!?

Hình dáng cô gái nhỏ nhắn lang thang giữa đêm vắng, vừa thanh tịnh, điềm đạm, lại vừa đáng sợ, âm u.

Cô đi dạo ngang qua một công viên nhỏ, là khu vui chơi của trẻ em trong khu. Cảm giác lạnh sống lưng bao trùm lấy thân thể cô, và cả cảm giác giống như ở đằng sau đang có người theo dõi.

Sương Ánh Nguyệt nắm chặt túi sách, vô thức bước chân nhanh hơn một chút.

Cảm giác bị theo dõi vẫn luôn hiện hữu khiến Ánh Nguyệt càng sợ. Cô cũng từng bị quấy rối, nếu lần này là thật, liệu quá khứ sẽ tiếp diễn?!

Giống như mèo đuổi chuột, Sương Ánh Nguyệt cùng cảm giác bị theo dõi vờn nhau đến một khu ổ chuột vắng vẻ, thú thật là do cô lạc đường. Cô không quá rõ về khu ở này, chỉ là nghĩ nếu bị theo dõi thật, tốt nhất không nên để cho người ta biết nhà của mình.

Vì thế, càng đi thì càng vào ngõ cụt.

Sương Ánh Nguyệt thở hắt ra một hơi nặng nề. Cô lấy hết can đảm đứng lại, quay phắt về đằng sau nhìn, có gắng tìm kiếm đôi mắt đó đang ở chỗ nào.

Nhưng đáp lại cô chỉ là một khoảng không im ắng cùng tiếng mèo kêu, ngoài ánh đèn đường vàng hắt sáng, thì không còn ánh sáng nào dẫn lối cho cô.

Vẫn còn chưa hoàn hồn, bỗng nhiên phía sau Sương Ánh Nguyệt truyền đến một giọng nói ớn lạnh. "Cô em đi đâu vào đêm muộn thế? Có biết con gái ra ngoài lúc nửa đêm là rất nguy hiểm không?"

Giọng nói ông ta phả thẳng vào tai trái của cô khiến mọi dây thần kinh trong người đều căng thẳng, co bóp mạnh. Sương Ánh Nguyệt theo phản xạ muốn bỏ chạy, lại bị người đàn ông mạnh bạo giữ lại.

Chết rồi! Sương Ánh Nguyệt cắn chặt răng, quá khứ của cô, lại ùa về.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play