Trình Miện rời nhà đến công ty, Lục Chiêu tắm rửa xong, tùy tiện ăn chút gì đó rồi cũng đến đoàn phim.
Nói đến thử vai, chắc hôm nay đạo diễn Trương sẽ đến nhỉ?
Lục Chiêu ít nhất cũng đã vào ngành được hai năm. Cậu lại không ngốc, tất nhiên biết đạo diễn Trương lần này đến đây đa phần là sẽ đối đầu với cậu, cho nên cậu cũng đã chuẩn bị tinh thần.
Khi Lục Chiêu đến đoàn phim, Tiểu Hứa đã đứng chờ bên ngoài, vẫn đeo cặp kính tròn ngộ nghĩnh đó.
Lục Chiêu nhìn cậu ta cười nói: “Cái kính này không tệ, khó mà nhận nhầm.”
Tiểu Hứa tưởng Lục Chiêu khen mình, có chút ngượng ngùng chỉnh lại gọng kính.
Nhưng bản tính thích tán gẫu của cậu chàng rất nhanh liền trỗi dậy, thì thầm với Lục Chiêu: “Nghe nói đạo diễn Trương hôm qua đã tới rồi, mang theo cả đội ngũ nữa.”
Lục Chiêu gật đầu.
Khi cậu bước vào đoàn phim vẫn chưa có nhiều người lắm.
Nhà sản xuất lão Cố đến khá sớm, trông có vẻ lo lắng.
Thấy Lục Chiêu đến, lão Cố chủ động tiến lại: “Tiểu Lục à, hay hôm nay cậu tránh mặt một chút, để anh qua nói với lão Trương.”
“Không cần đâu anh Cố.” Lục Chiêu tỏ ra rất bình tĩnh, sớm muộn gì cũng phải đối mặt thôi.
Cậu thậm chí còn có chút hưng phấn.
Từ khi ký hợp đồng với công ty trước, đã lâu rồi cậu không có cơ hội chính thức diễn như này rồi.
Khi học đại học, Lục Chiêu đã tham gia nhiều vở kịch do trường tổ chứ, cũng tham gia các tác phẩm tốt nghiệp của khoa đạo diễn hoặc biên kịch.
Sau khi vào ngành, những cơ hội đó trở nên cự kì hiếm hoi.
So với việc dựa vào ngoại hình để kiếm sống thì cái giá phải trả cho diễn xuất quá cao.
Công ty quản lý cân nhắc đến rủi ro nên không đưa những tài nguyên này cho cậu.
Theo lý mà nói, Lục Chiêu hẳn là cũng nhận được vài vai nhỏ. Chỉ tiếc là gương mặt cậu quá nổi bật, không phù hợp với yêu cầu của vai diễn đó. Công ty quản lý cũng không cho phép cậu lãng phí gương mặt này.
Hơn nữa, tính cách của cậu không tốt lắm, khi vào ngành đã đắc tội với một số người. Vì thế nên cứ kéo dài đến tận bây giờ.
Nhưng hôm nay sẽ không kéo dài thêm nữa.
Trong khi nói chuyện với nhà sản xuất trong chốc lát, đoàn phim có thêm vài người đến.
Đứng đầu là một người đàn ông tầm 30 tuổi, hơi thấp. Tiểu Hứa thì thầm bên tai cậu: “Đạo diễn Trương.”
Lục Chiêu bước lên trước: “Chào đạo diễn Trương, tôi là Lục Chiêu. Tôi rất ngưỡng mộ các tác phẩm của ngài.”
Cho dù trong lòng nghĩ gì, bề ngoài đạo diễn Trương vẫn rất thân thiện, vỗ vai Lục Chiêu: “Ngoài đời còn đẹp trai hơn trong ảnh nữa.”
Mọi người hàn huyên một lúc, lão Cố lên tiếng mời: “Ở đây người qua kẻ lại đông quá, chúng ta đừng đứng ở đây nữa, lên lầu uống ly nước đi.”
Một đám người lại vui vẻ lên lầu.
Bước vào phòng trên lầu, vừa đóng cửa lại, bầu không khí bỗng chốc trở nên lạnh lẽo.
Trong phòng có vài cái ghế và một cái bàn tròn nhỏ, rõ ràng là nơi đã chuẩn bị sẵn để thử vai.
Lục Chiêu liếc nhìn nhà sản xuất lão Cố, thấy đạo diễn Trương cùng vài đạo diễn khác ngồi xuống, cậu cũng kéo ghế ngồi đối diện họ.
“Xin mời các đạo diễn.”
Ngoại trừ đạo diễn Trương là tổng đạo diễn, những đạo diễn khác đều khá ôn hoà.
Có lẽ muốn cho Trình Miện chút mặt mũi, một đạo diễn nói: “Tiểu Lục đừng căng thẳng, chỉ là thủ tục thôi.”
Tiếp đó mấy vị đạo diễn bắt đầu lật xem kịch bản, cùng nhau chọn đoạn thử vai.
Trong phòng nhất thời im ắng hẳn, chỉ còn tiếng lật giấy.
Lục Chiêu có căng thẳng hay không thì không rõ, nhưng Tiểu Hứa đứng ở góc phòng, lòng bàn tay đã đổ đầy mồ hôi.
Mấy đạo diễn bàn bạc một lúc, chọn ra một đoạn. Tiểu Hứa lén nhìn, phát hiện đoạn đó rất dài, trong lòng lại thấy lo lắng.
Nhưng đạo diễn Trương liếc qua một lượt, không nói gì, chỉ đưa kịch bản trong tay ra. Đoạn mà đạo diễn Trương khoanh tròn rất ngắn. Nhưng người có kinh nghiệm đều biết, những đoạn càng ngắn thì càng khó diễn.
Lão Cố ho một tiếng, ra hiệu đạo diễn Trương đừng quá đáng.
Đạo diễn Trương vẫn không dao động. Lục Chiêu không để ý đến màn trao đổi giữa những người này, cậu tiếp nhận kịch bản và nhìn thoáng qua.
Đoạn ngắn này là giai đoạn nhân vật chính bị phong tỏa năm giác quan, rất trầm uất, nói ngắn gọn là bị mắt mù tai điếc. Vào lúc này có người lẻn vào phòng nhân vật chính để trộm đồ.
Những đoạn ngắn kiểu như vậy, lúc còn đi học Lục Chiêu đã diễn rất nhiều, không tính là khó. Nhưng đặt vào bộ phim này, lại có chút khó khăn.
Đây là một bộ phim tiên hiệp, nhân vật chính là một kiếm tiên. Cậu phải thể hiện "mắt mù tai điếc" đến mức nào, làm sao để giữ được cái thần của nhân vật, lại vừa thể hiện sự khiếm khuyết và bất lực, yêu cầu Lục Chiêu phải tự mình nắm bắt.
Sau khi suy nghĩ một lúc, Lục Chiêu kéo ghế đến bên bàn tròn, mô phỏng bối cảnh trong kịch bản.
Cậu ngồi trên ghế, giữ ánh mắt nhìn như không có tiêu cự, nhưng không hoàn toàn vô hồn.
Phó đạo diễn tạm thời đóng vai kẻ trộm, chậm rãi tiến lại gần Lục Chiêu.
Lục Chiêu vẫn giữ nguyên ánh mắt ban đầu, thong thả nhưng chính xác cầm ly nước trên bàn uống một ngụm.
Hành động này khiến lão Cố và một đạo diễn bên cạnh nhìn nhau.
“Kiểm soát tốt đấy.”
“Có vẻ đã học qua.”
Tên trộm từ từ tiếp cận.
Khi hắn sắp đi ngang qua Lục Chiêu, Lục Chiêu đột nhiên đứng dậy, nắm lấy cổ áo hắn đè lên tường.
Lão Cố và vài vị đạo diễn nhỏ giọng trao đổi: “Sức bật cũng không tồi.”
"Tiên trưởng tha mạng!" Tên trộm đọc lời thoại.
Lục Chiêu không đợi nghe xong đã giơ tay ném hẳn ra: “Cút!”
Tên trộm nhanh chóng chạy đi.
Sau hành động cực kỳ mạnh mẽ, Lục Chiêu một mình đứng yên lặng một lúc, sau đó mới quay lại bàn.
Trong suốt quá trình cậu hiếm khi biểu hiện ra đặc tính "mù", khí thế rất mạnh mẽ.
Đến khi xoay người lại, cậu đã đụng ngã chiếc ghế phía sau.
Chi tiết này làm nhiều người có mặt sáng mắt lên, kể cả đạo diễn Trương cũng sờ sờ cằm, nhưng ông không nói gì.
Đoạn diễn kết thúc, Lục Chiêu cúi chào các đạo diễn, rồi nói xin lỗi với phó đạo diễn vừa đóng vai kẻ trộm.
Lão Cố dẫn đầu vỗ tay: “Tiểu Lục diễn khá lắm, quả nhiên ánh mắt của Trình tổng không sai.”
Mấy vị đạo diễn khác cũng cảm thấy yên tâm.
Dự án này không nhỏ, vốn dĩ nên chọn diễn viên vừa có lưu lượng vừa có kỹ năng diễn xuất, nhưng Trình Miện lại chỉ định Lục Chiêu.
Bây giờ xác nhận được diễn xuất của Lục Chiêu, dù lưu lượng có kém chút, trong lòng họ ít nhất cũng có lòng tin.
Đạo diễn Trương không phụ họa, chỉ gật gật đầu.
Ra khỏi phòng, Tiểu Hứa lập tức thở phào nhẹ nhõm: “Làm em sợ chết khiếp, anh Lục, may mà anh diễn tốt.”
“Được rồi, cũng tới giờ trưa rồi, đi ăn chút gì đi.”
Nói thì nhẹ nhàng vậy, thật ra lúc thử vai, Lục Chiêu vẫn hơi căng thẳng.
Bộ phim này, lão Cố là nhà sản xuất.
Nhưng Lục Chiêu rất rõ, đây là dự án kinh doanh của Trình Miện, mà cậu là người do Trình Miện chọn.
Nếu cậu diễn không tốt, sẽ làm mất mặt Trình Miện.
Dự án mà bị trì hoãn, lãng phí cũng là tiền của Trình Miện.
Ra khỏi đoàn làm phim, cậu vừa định tìm một nhà hàng thì thấy một chiếc xe quen thuộc đậu ở bên ngoài.
Lục Chiêu vỗ vỗ vai Tiểu Hứa, bảo cậu ta đi ăn trước, mình thì đi về phía xe, mở cửa rồi ngồi vào một cách quen thuộc.
Trình Miện ngồi ở ghế sau.
"Tới rồi sao không vào?" Lục Chiêu hỏi.
"Không cần thiết." Trình Miện hất cằm hướng về ghế trước.
Lúc này Lục Chiêu mới thấy ngoài tài xế, ghế trước còn có một người ngồi.
Chắc là trợ lý của Trình Miện.
Nhưng trợ lý của Trình Miện có ít nhất bảy tám người, mặc đồ đều na ná nhau, lại quay lưng nên không nhìn thấy bảng tên, vì thế Lục Chiêu không nhận ra.
“Anh Lục, ở đây có một chương trình thực tế, anh xem qua một chút.”
Nghe người này nói chuyện, Lục Chiêu mới nhận ra là Dương Chân, người phụ trách xử lý các việc liên quan đến giới giải trí của Trình Miện, xem như là một nửa người đại diện, bây giờ miễn cưỡng cũng tính là quản lý của cậu.
Lục Chiêu nhận lấy điện thoại nhìn thoáng qua: “ “Ký Ức Của Chúng Ta”?"
Cậu quay đầu nhìn Trình Miện: “Anh muốn tham gia? Tham gia cái này làm gì?”
Cái này…
Dương Chân không nhịn được nữa, lúng túng nói: “Đây là chương trình thực tế hot nhất những năm gần đây, vừa hay có thể quảng bá cho “Kiếm Sơn” một chút.”
“Kiếm Sơn” chính là bộ phim mà đoàn phim này đang chuẩn bị.
"Em không muốn?" Trình Miện hỏi.
"Anh có thời gian em tất nhiên không có ý kiến." Lục Chiêu nói.
Xem ra người này... thực sự rất coi trọng dự án này, đến mức tự mình tham gia chương trình thực tế để quảng bá.
Chương trình này nghe có vẻ là chương trình hẹn hò, nhưng khác với các chương trình hẹn hò thông thường quay mấy tháng, khách mời không cố định, mỗi kỳ sẽ chọn vài cặp đôi làm khách mời, quay trong một tuần, cắt ra chỉ khoảng thời lượng một kỳ.
Không chiếm nhiều thời gian, tính mới mẻ cũng khá cao, lại rất được ưa chuộng.
"Ừm." Trình Miện gật đầu, “Thời gian cụ thể tùy thuộc vào tiến độ của “Kiếm Sơn”.”
Lục Chiêu nhìn về phía cửa đoàn làm phim: “Được.”
Cậu cùng Trình Miện ăn một bữa cơm.
Khi trở lại đoàn làm phim, Lục Chiêu nằm phịch ra ghế sau xe lướt Weibo.
Weibo cậu không có nhiều fans, vào nghề gần hai năm rồi, nhìn qua cũng có chút khó coi.
Chủ yếu là vì Lục Chiêu không phối hợp với hướng đi của công ty trước, phần lớn thời gian cậu đều ở đoàn làm phim chạy việc vặt, lại rất ít khi nhận được vai diễn.
Nhưng khu bình luận trên Weibo của Lục Chiêu vẫn có một số fans hoạt động tích cực.
Nói chính xác hơn, là fans của Trình Miện.
Trình Miện đã rời khỏi làng giải trí mấy năm rồi, dù ảnh hưởng vẫn còn, nhưng số lượng fans hoạt động và fans only tất nhiên không bằng các ngôi sao hot hiện tại. Những fans vẫn hoạt động sau từng ấy năm, đều là người cố chấp.
Khi tin tức về việc khởi quay của “Kiếm Sơn” và việc Lục Chiêu làm nam chính lan truyền, Weibo của Lục Chiêu lại náo nhiệt lên.
Lục Chiêu lướt xem vài cái, không khỏi cảm thán: “Thật là có tinh thần.”
Trình Miện liếc nhìn màn hình, cau mày.
Anh gọi: “Dương Chân.”
Trình Miện đột nhiên gọi tên, giọng lại lạnh lùng, ít nhiều cũng có chút đáng sợ.
Dương Chân ở ghế phụ giật mình.
"Sao vậy, có chuyện gì thế?" Hắn quay đầu lại, liền bị một chiếc điện thoại ném tới.
Lục Chiêu nhìn điện thoại bị cướp đi, cũng có chút ngẩn người.
Dương Chân nhìn màn hình sáng lên thì lướt xem một chút, lập tức cảm thấy bất đắc dĩ: “Cái này… cái này là chuyện không thể tránh được.”
“Đây là trách nhiệm của cậu.” Trình Miện nói.
Dương Chân hơi đau đầu: “Dư luận đâu dễ khống chế sạch sẽ như vậy, hơn nữa bình luận này mới chỉ qua ba con số...”
Nghe hai người đối thoại, Lục Chiêu cảm thấy mình bị xem nhẹ.
Cậu ngắt lời Dương Chân, nghiêm túc hỏi: “Anh đang cười nhạo tôi không nổi tiếng phải không?”
Trình Miện nhìn về phía Dương Chân.
Dương Chân đang cố giải thích.
"Thôi được, coi như anh thành thật." Lục Chiêu đùa một câu, cầm lại điện thoại từ tay Dương Chân.
"Để cậu ta giải quyết." Trình Miện nói.
"Không." Lục Chiêu lại tựa vào ghế sau, “Em muốn tự mình làm.”
Dương Chân suy nghĩ một lúc, lập tức nói: “Vẫn là để tôi làm đi.”
Lục Chiêu không để ý đến anh ta.
Đối với những lời bình luận đó Lục Chiêu không có cảm giác gì, nói tới nói lui, trọng điểm chính cũng chỉ là cậu không xứng với Trình Miện.
Thậm chí Lục Chiêu cũng hiểu được. Trong mắt fans của Trình Miện, Trình Miện chính là cây bắp cải trắng nõn nà mọc trên đỉnh núi tuyết.
Không ai có thể chạm vào, không ai có thể nhúng chàm.
Mỗi người từ dưới chân núi nhìn lên, đều có cảm giác an toàn, bắp cải sẽ vĩnh viễn không thuộc về người khác. Bọn họ cũng không có ảo tưởng sở hữu được bắp cải, chỉ mong muốn mỗi ngày đều có thể ngẩng đầu lên nhìn thấy bắp cải.
Nhưng đột nhiên có một ngày, họ trơ mắt nhìn con sâu gặm nhấm bắp cải mà họ đã canh chừng suốt bấy lâu nay.
Là con người thì ai cũng sẽ phát điên.
Rất tự hào là, Lục Chiêu chính là con sâu đó. Còn là con sâu không có tính tình tốt nữa.
Lục Chiêu bật camera trước trên điện thoại, quay đầu nhìn chằm chằm vào bắp cải bên cạnh.
Trình Miện không thể hiện gì cả.
Lục Chiêu lộ ra nụ cười ranh mãnh: “Chồng à.”
Cậu bất ngờ gọi một cách thân mật như vậy, Dương Chân ngồi ghế trước cảm thấy sự hiện diện của mình quá nổi bật, chỉ muốn nhảy ra khỏi xe.
Trình Miện giơ tay nới lỏng cà vạt, nhìn cậu với vẻ bất đắc dĩ: “Sao vậy?”
Lục Chiêu cười tươi để lộ ra răng nanh, tranh thủ lúc Trình Miện không chú ý, "tách" một cái, chụp một bức ảnh chung của hai người.
Ngay khoảnh khắc nhấn nút chụp, Trình Miện bị hôn nhẹ lên má.
Cảm giác ấm áp lướt qua gò má.
___________
Tác giả có lời muốn nói: Không phải truyện về show hẹn hò, nội dung liên quan đến show hẹn hò chiếm tỷ lệ rất nhỏ