“Anh...”

Lục Chiêu luống cuống tay chân muốn đứng dậy.

Cậu vừa động đậy liền nghe "rắc" một tiếng, thắt lưng và chân co rút, động tác cứng đờ tại chỗ.

Người đàn ông ở cửa ra vào giơ tay nới lỏng cà vạt, bình thản hỏi: “Luyện nhảy?”

"..." Lục Chiêu dùng tay chống eo, tự trách bản thân không biết tự lượng sức.

Người đàn ông treo áo khoác lên móc áo, lại cởi khuy măng sét đặt lên tủ, toàn bộ động tác đều nhẹ nhàng mang theo dáng vẻ ung dung.

Làm xong những việc này, anh dường như đã nhận ra tình cảnh khó xử của Lục Chiêu, bèn đi tới.

"... Tôi có thể kiên trì thêm lúc nữa." Lục Chiêu bướng bỉnh nói.

Trình Miện không nói gì, chỉ đưa tay về phía cậu.

Lục Chiêu im lặng hai giây, đành phải đưa tay ra.

Đưa tay ra mới thấy tay mình còn cầm cánh vịt, cậu vội nhét vào miệng, nhưng đầu ngón tay vẫn còn dính đầy nước sốt.

Áo sơ mi của Trình Miện trắng tinh, bàn tay dài thon gọn, móng tay cắt tỉa gọn gàng.

Ngón tay Lục Chiêu co lại: “Hừm... anh giúp tôi lấy giấy trước.”

Vừa dứt lời, Trình Miện không chút kiêng dè, trực tiếp nắm lấy tay cậu kéo dậy.

Lục Chiêu vội vàng rút vài tờ giấy đưa cho Trình Miện, rồi cúi đầu lau sạch tay mình.

“Sao hôm nay về sớm vậy? Không phải nói năm ngày sao?”

"Xong việc rồi." Trình Miện lau sạch ngón tay, ngồi xuống sofa.

Anh nhìn hộp đựng thức ăn trên bàn, hỏi: “Mua à?”

"Người quen làm đó." Lục Chiêu đẩy hộp sang một bên, không muốn nói nhiều.

Trình Miện đột ngột trở về, trong nhà bỗng dưng có thêm một người, Lục Chiêu không chuẩn bị trước nên cảm thấy hơi không quen.

Cảm giác này giống như khi ông chủ nói đi công tác một tuần, nhân viên vừa muốn thả lỏng mấy ngày, kết quả là giữa chừng ông chủ lại đến kiểm tra bất ngờ vậy.

Nhưng may mắn thay, tuy cảm giác hiện diện của Trình Miện rất mạnh, nhưng anh lại rất yên tĩnh, cũng không yêu cầu gì nhiều ở cậu cả.

Trời đã chập tối, Lục Chiêu đặt cơm hộp mang đến, hai người cùng dùng bữa với thịt kho.

Trong lúc ăn, Trình Miện vẫn luôn im lặng đột ngột hỏi: “Du thuyền còn muốn mua không?”

Lục Chiêu suýt chút nữa bị sặc canh.

“Cái đó...”

Lúc giở trò ở nhà họ Diêu, Lục Chiêu không cảm thấy gì, nhưng bây giờ nghe Trình Miện hỏi vậy, Lục Chiêu cảm thấy thật mẹ nó xấu hổ, thậm chí còn nghi ngờ người này có phải đang trêu chọc mình hay không.

Nhưng đã làm bộ thì phải làm cho trót.

Lục Chiêu giả vờ trầm tư một lúc rồi nói: “Tôi bận quá không có thời gian ra ngoài chơi, thôi bỏ đi.”

Trình Miện gật đầu.

Lục Chiêu tưởng rằng chuyện này cuối cùng cũng xong.

Bữa tối kết thúc, Trình Miện đột nhiên hỏi: “Hai ngày nay cậu về Diêu gia à?”

Động tác thu dọn bát đũa của Lục Chiêu ngừng lại.

Quả nhiên.

Trong lòng người này biết hết mọi chuyện.

Cậu ngẩng đầu mỉm cười với Trình Miện: “Ông chủ à, người kết hôn với anh là tôi, không phải nhà họ Diêu, sao lại lo chuyện nhà người khác rồi?”

Không khí có chút căng thẳng.

Ngón tay chạm được một chút hơi ấm.

Lục Chiêu cụp mắt xuống, thấy Trình Miện đã cầm lấy bát đũa từ trong tay mình.

Vui mừng vì không phải làm việc nhà, Lục Chiêu lau tay rồi ngồi xuống ghế sofa.

Trình Miện thu dọn xong, đem rác đặt ở bên ngoài, sau khi trở về mới nói: “Diêu Lực Giang đã liên lạc với thư ký của tôi.”

Diêu Lực Giang, không phải Diêu Nhất Ngôn.

Lục Chiêu nhấp một ngụm nước, xua đi cảm giác khó chịu vừa nảy sinh: “Chuyện làm ăn à? Vậy thì theo quy tắc của anh mà làm thôi, trước khi kết hôn chúng ta đã nói qua rồi mà.”

"Ừm." Trình Miện nhìn cậu một cái, không nhắc lại nữa.

Sắc trời tối dần.

Trình Miện đi vào thư phòng, Lục Chiêu ngồi trong phòng khách xem kịch bản một lúc, rồi chơi một ván game.

Vừa ghép đội xong, chuông cửa reo lên.

Lục Chiêu lười động đậy, hét to hết sức: “Chồng ơi!”

“Trình Miện!”

Chắc là đang bận, không ai trả lời.

Lục Chiêu đành phải khó nhọc bò dậy khỏi ghế sofa, mở cửa thì phát hiện là nhân viên giao hàng.

Gần đây cậu không mua gì, cứ tưởng đó là đồ của Trình Miện.

Cậu đang định gọi Trình Miện thì nhân viên giao hàng hỏi: “Xin hỏi có phải là anh Lục không? Đây là kiện hàng quốc tế cần anh ký nhận.”

Lục Chiêu nhìn tên trên đơn hàng, phát hiện đúng là tên mình.

Người gửi không phải là bạn học hay giáo viên nước ngoài của cậu, mà là Trình Miện, gửi từ thành phố mà Trình Miện công tác.

Lục Chiêu nhìn về phía phòng làm việc, ngơ ngác ký nhận gói hàng.

Cậu mang chiếc thùng vào phòng khách.

Đúng lúc cửa thư phòng mở, Trình Miện đi ra.

"Anh mua gì vậy?" Lục Chiêu hỏi.

Trình Miện xắn tay áo lên, cầm dao rọc giấy đi tới, rạch thùng mở ra.

Bên trong là bộ xếp gỗ phiên bản giới hạn của một thành phố, một tòa lâu đài khổng lồ và cổ kính.

"Anh thật sự mua cái này à?" Mắt Lục Chiêu sáng lên, trực tiếp giành lấy nhiệm vụ mở thùng, “Đẹp quá!”

Lục Chiêu từ nhỏ đã thích chơi xếp gỗ, nhưng những bộ xếp gỗ này thường rất đắt tiền. Ba mẹ nuôi của cậu chỉ là người bán hàng nhỏ ở thị trấn, không thể mua nổi những món đồ chơi này.

Vì vậy, khi còn nhỏ Lục Chiêu phải dựa vào trí thông minh của mình để tự tìm đồ xếp hình khắp nơi. Lúc lớn lên có chút tiền tiết kiệm, mua thì cũng mua được, nhưng cậu lại cảm thấy không cần thiết.

Trình Miện nói: “Tôi đã đặt hàng trước để ship về, nhưng trên đường bị chậm chút.”

Lục Chiêu dồn hết sự chú ý vào bộ xếp hình, nhanh chóng mở ra và sắp xếp, nhưng sau đó lại thở dài.

Trình Miện nhìn cậu.

Lục Chiêu vỗ ngực tiếc nuối: “Đáng tiếc là sắp vào đoàn phim rồi, nếu không tôi có thể xếp xong trong một ngày!”

Trình Miện khẽ cười một tiếng.

Lục Chiêu lại nghịch nó trong chốc lát, sau đó ngẩng đầu nhìn Trình Miện: “Cảm ơn anh nhé, đã đặc biệt mua cho tôi cái này.”

Cậu ngẩng mặt lên. Dưới ánh đèn, đường nét xinh đẹp mang tính công kích đã yếu đi một chút, trông giống như một thiếu niên ngây thơ.

Trình Miện đứng dậy, bình thản nói: “Trợ lý đặt đó.”

"Ừm, ừm." Lục Chiêu cũng không để ý, dù là Trình Miện đặt hay là ý của trợ lý, dù sao cũng là thứ cậu thích.

Cậu chạy lên lầu nghịch nửa ngày, nghĩ đến ngày mai còn phải vào đoàn phim, Lục Chiêu mới tiếc nuối bỏ xuống.

Nhờ bộ xếp gỗ này, tâm trạng vui vẻ vốn bị gián đoạn của cậu khi đang ăn đã quay trở lại.

Lục Chiêu từ phòng nhỏ đi ra, mò vào phòng ngủ. Đèn đã tắt, xem ra Trình Miện vẫn còn trong thư phòng chưa về.

Cậu luyến tiếc nhìn chiếc giường lớn ở giữa, những ngày độc chiếm nó đến nay là hết rồi.

Khi Lục Chiêu ra khỏi phòng tắm, trong phòng ngủ đã có thêm mùi hương của người khác.

Trình Miện mặc áo choàng tắm, tóc đã khô.

Lục Chiêu nhìn anh trong chốc lát.

Căn phòng rất yên tĩnh, cảm giác hiện diện của người kia không có cách nào bỏ qua.

Động tác lau tóc của cậu dừng lại, tìm chuyện để nói: “Anh tắm ở ngoài à?”

Trình Miện ngồi trên chiếc ghế đẩu ở cuối giường, đôi chân dài gập lại.

Lục Chiêu luồn ngón tay vào tóc vò đầu, bước chân dừng lại, sau đó đi ngang qua mặt người nọ để đến bên giường cậu thường ngủ.

Không gian ở đuôi giường hơi hẹp, Trình Miện ngồi yên không nhúc nhích.

Anh cao hơn Lục Chiêu, thân hình cũng rộng lớn, dù đang ngồi nhưng sự áp bách lạnh lùng trên người anh không hề suy giảm.

Lục Chiêu phủ khăn lên đầu, đôi mắt nhìn đường dưới khăn.

Đầu gối chạm vào đầu gối.

Áo choàng tắm bằng lụa rất mỏng, cảm giác ấm áp không thể bỏ qua.

Lục Chiêu theo phản xạ lui về phía sau.

Bởi vì động tác của cậu, những giọt nước từ mái tóc nhỏ xuống, rơi xuống vạt áo của Trình Miện.

Vải màu xám đậm thấm nước càng thêm đậm hơn.

Vài bước ngắn ngủi mà trở nên vô cùng khó khăn.

Lục Chiêu chen chân chuẩn bị vượt qua.

Vừa đi qua đuôi giường, cậu cảm thấy cổ tay mình bị nắm chặt.

“Lục Chiêu.”

Là Trình Miện đang gọi cậu.

Yết hầu của Lục Chiêu nhấp nhô, đưa tay lau nước trên tai.

Cậu rất nhạy cảm với giọng nói của người khác.

Giọng nói của Trình Miện rất đặc trưng.

Trầm thấp lại pha chút khàn, âm sắc rất lạnh, ít khi mở miệng, nhưng khi mở miệng thì giống như gió thổi trực tiếp vào màng nhĩ.

Huống chi là trực tiếp gọi tên.

"...Làm gì?" Lục Chiêu hỏi.

Trên đầu vẫn còn đội khăn, bên ngoài khăn không có âm thanh nào khác, chỉ có ngón tay nắm lấy cổ tay cậu, vuốt ve hai lần ở cổ tay cậu.

Lục Chiêu: “...”

Cái tên này... ngồi máy bay cả ngày không mệt sao.

Sáng hôm sau, ánh nắng tràn ngập khắp nơi.

Đến giờ thường thức dậy, ý thức của Lục Chiêu bắt đầu tỉnh táo nhưng vẫn còn rất buồn ngủ.

Ngón tay hơi lạnh chạm vào mặt cậu, Lục Chiêu xoay người, chôn mặt vào gối.

Nhưng động tác này cũng làm cậu tỉnh giấc.

Mơ màng mở mắt, Lục Chiêu thấy cửa phòng quần áo đang mở, Trình Miện đứng trước tủ trang sức, nghe thấy động tĩnh liền nhìn về phía cậu.

"Tỉnh rồi?" Trình Miện hỏi.

Lục Chiêu trở mình, tiếp tục chôn mặt vào gối.

Trình Miện cũng không thúc giục.

Trong phòng ngủ vang lên tiếng vải vóc cọ xát.

Vài giây sau, Lục Chiêu mới quay mặt lại, ánh mắt quét qua dãy đồng hồ trong tủ trang sức.

"Hôm nay anh đi đâu?" Cậu hỏi với giọng khàn khàn.

"Công ty." Trình Miện nói.

"Ồ." Lục Chiêu tùy tiện chỉ vào một chiếc đồng hồ có màu sắc nhã nhặn.

Trình Miện mở tủ, lấy đồng hồ ra, rồi đặt sang một bên.

Làm xong việc này, Lục Chiêu gần như đã tỉnh táo.

Cậu chống tay ngồi dậy, tựa vào đầu giường, nhưng vừa động, xương cốt ở eo và chân liền kêu lên.

Lục Chiêu nhét một cái gối ra sau lưng, trong lòng hối hận vì hôm qua đã tập động tác xoạc ngang.

Tất nhiên còn có nguyên nhân khác.

Lục Chiêu nhìn về phía phòng thay đồ.

Người đàn ông đang cài cúc áo sơ mi và khuy măng sét trên tay áo một cách tỉ mỉ.

Vạt áo sơ mi phẳng phiu nhét vào quần tây, vẫn là dáng vẻ lạnh lùng thường ngày.

Lục Chiêu đã xem tác phẩm đoạt giải của Trình Miện, cũng là tác phẩm duy nhất của anh.

Đó là một bộ phim tiên hiệp kỳ ảo, kết hợp với nét văn hóa đặc trưng của Trung Quốc, hình ảnh vô cùng lộng lẫy. Khi đó Trình Miện còn chưa đến hai mươi tuổi, vào vai một vị đạo sĩ trẻ tuổi cầm kiếm.

Một thân bạch y, không dính bụi trần, vô tình vô dục, mạnh mẽ đến nỗi khiến chân người ta mềm nhũn.

Vai diễn này gần như đảo lộn ấn tượng trước đây của khán giả về từ "đạo sĩ".

Trước Trình Miện, nhắc đến "đạo sĩ", người ta nghĩ ngay đến mấy ông lão cầm phất trần lẩm bẩm. Sau Trình Miện, mọi người chỉ có thể nghĩ đến đồ trắng tóc đen, vẻ ngoài như một vị thần tiên.

Cùng với từ hình dung "cấm dục".

Trong bộ phim đó có một cảnh.

Đạo sĩ trẻ tuổi lạc vào ma động, cần phải ở lại đó một đêm.

Các loại yêu ma quỷ quái xông tới, nam yêu, nữ yêu, mị yêu quyến rũ anh động tình, mỗi người một thủ đoạn. Nhưng anh chỉ ngồi xuống đất, thanh trường kiếm đặt trên đầu gối, đến một giết một.

Cảnh phim đoạt giải chính là cảnh cuối cùng của màn đó.

Bình minh, ánh sáng vàng xuất hiện ở chân trời.

Trình Miện bước ra khỏi ma động hướng về phía ánh sáng vàng, sau lưng là vực sâu thẳm đen như mực, trong vực sâu là vô số yêu ma đang điên cuồng vươn tay về phía anh, nhưng lại bị thanh kiếm của anh một nhát chém chết.

Cho đến khi phim kết thúc, vị đạo sĩ này vì thương chúng sinh mà rơi lệ, vì thiên hạ mà hy sinh, nhưng chưa từng động tâm vì một người, một yêu nào.

Yêu quái trong phim có điên hay không, Lục Chiêu không biết.

Nhưng Lục Chiêu biết, sau khi xem xong phim, khán giả đều điên rồi.

Càng vô tình, càng không dính bụi trần, thì càng muốn thấy anh bước xuống thần đàn, vì yêu mà điên cuồng.

Người hâm mộ thậm chí còn đùa rằng, dù có phải góp vốn cũng muốn xem Trình Miện đóng một bộ phim tình cảm trong đời.

Nhưng chưa kịp thực hiện nguyện vọng đáng mơ ước này, Trình Miện đã dứt khoát rời khỏi giới giải trí.

Khi trở lại với thân phận người thừa kế của Trình thị trước công chúng, anh đứng ở vị trí cao hơn, khiến cho khán giả lại điên cuồng thêm lần nữa.

"Rắc" tiếng khóa dây đồng hồ vang lên.

Lục Chiêu tỉnh táo lại.

Trình Miện cúi đầu chỉnh lại cổ tay áo, mặt mày lạnh lùng, giống như vị đạo sĩ từ trong phim bước ra.

So với dáng vẻ khi còn là thiếu niên, anh có thêm vài phần áp bách của người trưởng thành.

Tiếc là Lục Chiêu không nhớ nổi ngũ quan của người khác.

Cũng không cảm nhận được vẻ đẹp đó.

Lục Chiêu ngồi một lát, đột nhiên xoay người, quỳ gối đi đến mép giường.

Trình Miện ngẩng đầu nhìn cậu.

Lục Chiêu cười, vẫy tay gọi anh lại.

Trình Miện nghiêng đầu, không hiểu ý, nhưng vẫn đi tới, đứng bên cạnh giường.

Lục Chiêu lại ngoắc ngoắc ngón tay với anh, Trình Miện tưởng cậu muốn nói gì, nghi ngờ cúi đầu.

"Rắc".

Lục Chiêu mở khóa thắt lưng của anh.

Hơi thở giao thoa.

Hai người cách nhau rất gần, nhưng không hôn nhau.

Ngón tay Lục Chiêu nắm lấy vạt áo sơ mi của Trình Miện, từng chút một kéo lên.

Trình Miện cúi đầu, giữ nguyên tư thế nhưng lại đè tay Lục Chiêu lại.

"Thời gian." Anh nói.

Lục Chiêu lại kéo, không kéo được. Cậu "chậc" một tiếng, buông lỏng người ngồi trên giường.

Trình Miện đứng bên giường không cử động, cúi đầu nhìn cậu: “Chơi đủ rồi?”

Lục Chiêu cười gật đầu, giơ ngón tay cái lên: “Đạo sĩ đúng là đạo sĩ .”

Câu này thật sự là lời khen chân thành.

Lục Chiêu tự nhận mình cũng khá đẹp trai.

Một người đàn ông trưởng thành, sáng sớm bị cậu trêu chọc như vậy mà không có phản ứng gì, cậu không thể không khen một tiếng lợi hại.

Nếu không phải cậu biết sự thật, có lẽ sẽ nghĩ người này không được. 

Lục Chiêu từng nghĩ Trình Miện trong bộ phim đó là diễn xuất theo đúng bản chất của mình.

Sau này lại cảm thấy không phải, trừ khi người này có hai nhân cách ban ngày và ban đêm.

Chỉ có một cách giải thích.

Ngoại trừ lúc "cần thiết", Trình Miện thực sự không có cảm giác gì với cậu cả.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play