Kế hoạch thành công, Lục Chiêu nhanh chóng ngồi thẳng dậy, kiểm tra bức ảnh vừa chụp.

Bức ảnh chụp rất hoàn hảo.

Cậu yên lặng biên tập một bài viết trên Weibo và đăng lên.

Bức ảnh này giống như thả một quả ngư lôi xuống nước sâu, làm nổ tung những fans lý trí và fans cuồng của Trình Miện.

Dương Chân ngồi ở ghế phụ xoa xoa thái dương, không kìm được mà mở Weibo của Lục Chiêu lên xem.

Ngay trên đầu Weibo là bức ảnh vừa chụp.

Trong ảnh, Lục Chiêu khẽ nhằm mắt hôn lên má Trình Miện. Còn Trình Miện, người vốn luôn lạnh lùng, trong khoảnh khắc ấy cũng rũ mắt nhìn cậu.

Rất tốt, chiêu này của Lục Chiêu gần như công khai nói rằng: Không phải các người ghét bỏ tôi gặm bắp cải trắng sao? Đây, tôi liền gặm ngay tại chỗ cho các người xem.

Khu bình luận nhỏ bé này nhanh chóng vượt qua bốn con số.

Dương Chân mở bình luận ra xem, chỉ thấy toàn là tiếng hét tràn ngập màn hình.

Đừng hiểu lầm, không phải vì hâm mộ, mà là vì tức giận.

Cảnh tượng này khiến Dương Chân nhớ lại lúc Lục Chiêu và Trình Miện thông báo kết hôn.

Hai người có thân phận chênh lệch rất lớn lại bất ngờ thông báo kết hôn, tình hình dư luận lúc đó còn tồi tệ hơn thế này rất nhiều.

Khi đó, Trình Miện đã ra lệnh nghiêm ngặt cho hắn, khiến Dương Chân lo lắng đến mức không yên.

Cũng giống như hôm nay, dù cẩn thận thế nào, vẫn có fans tìm ra Weibo của Lục Chiêu.

Dương Chân nghĩ thầm tiêu rồi, Lục Chiêu là người mới vào nghề, chắc chắn sẽ bị cảnh tượng này dọa sợ.

Ai ngờ cậu ta không nói gì, kéo Trình Miện chụp một bức ảnh. Trong ảnh, Lục Chiêu tạo dáng chữ V trước ống kính. 

Khoảnh khắc bức ảnh được đăng lên, Dương Chân dường như có thể nghe thấy tiếng "phụt" của các fans riêng của Trình Miện tức đến mức phun máu.

Sau khi phản công một hồi, tâm trạng của Lục Chiêu rất tốt. Đến đoàn phim, cậu mở cửa xe bước xuống, trước khi đóng cửa thì dừng lại.

"Nhìn tôi làm gì?" Lục Chiêu buồn bực hỏi Trình Miện.

Đôi mắt đen sâu thẳm của người này, không biết đã nhìn chằm chằm bao lâu rồi.

“Buổi tối khi nào em về?” Trình Miện hỏi.

"Chiều nay chỉ định tạo hình gì đó thôi, có chuyện gì sao?" Lục Chiêu đáp 

Trình Miện không nói gì, ánh mắt vẫn dán chặt vào cậu.

Lục Chiêu đóng cửa xe, vẫn có chút không hiểu. Nhưng khi quay lại đoàn phim, Lục Chiêu bận rộn liền quên mất chuyện này.

Đạo diễn Trương vừa vào đoàn, có rất nhiều việc cần phối hợp với nhà sản xuất, nên gần như cả buổi chiều đều mở họp, chưa đến tối đã xong việc sớm.

Lục Chiêu trở về nhà, vẫn nhớ đến bộ xếp gỗ nhận được hôm qua, vừa bước vào cửa, cậu liền lao lên lầu hai nghịch ngợm.

Một khi cậu đã chơi thì rất dễ quên cả thời gian, đến cả tiếng bước chân Trình Miện về nhà cũng không nghe thấy.

Cho đến khi cánh cửa sau lưng mở ra, Lục Chiêu mới nhận ra trong nhà có thêm một người.

Trình Miện bước lại gần, ngồi xổm bên cạnh cậu, xem cậu xếp gỗ.

"Hôm nay về sớm vậy?" Lục Chiêu ngồi trên sàn nhà, chọn các linh kiện, “Bữa tối tôi đã ăn ở đoàn phim rồi, anh tự ăn...”

Chưa nói hết câu, Lục Chiêu đột nhiên cảm thấy cơ thể bị nhấc bổng lên.

Trình Miện trực tiếp kẹp lấy eo cậu, nhấc cậu lên khỏi sàn.

"Này! Anh làm gì vậy?" Lục Chiêu trừng lớn đôi mắt, lưng dựa vào tường, tay vẫn nắm một nắm linh kiện xếp hình.

Người đàn ông đột nhiên gây khó dễ dường như cười khẽ một tiếng, hơi thở phả vào cổ cậu.

"Để xếp hình xuống." Trình Miện vỗ nhẹ cậu, “Nếu không lát nữa sẽ bị lạc mất.”

“Tôi... má nó!”

Khi bị đẩy vào phòng ngủ, Lục Chiêu không nhịn được thốt ra một câu chửi thề.

"Hôm nay anh bị điên à?" Vừa chạm giường, cậu liền chui vào chăn.

"Sáng nay." Trình Miện nhắc nhở cậu.

Đầu óc Lục Chiêu như một mớ bòng bong, cậu cuộn mình trong chăn: “Sáng nay gì mà sáng nay? Sáng nay ai mẹ nó chọc anh!”

Người phía sau im lặng hai giây, sau đó đưa tay kéo kéo mép chăn.

Lục Chiêu chết cũng không buông tay.

"Đi tắm đi." Trình Miện nói.

“Tôi... không tắm! Tôi, tôi không tin anh sẽ tắm!”

Lục Chiêu đã nhìn rõ mọi việc, cố gắng chống cự, nhưng quân địch quá mạnh, cuối cùng vẫn bị anh kéo vào.

Hai người trong phòng tắm xem hai tập Ultraman đánh quái vật nhỏ, sau đó Lục Chiêu mệt quá ngủ thiếp đi.

Sáng sớm hôm sau.

Lại là cảm giác ngón tay hơi lạnh chạm vào má, Lục Chiêu vừa định nổi giận thì bị khăn ướt ấm phủ lên mắt, dập tắt cơn cáu gắt khi tỉnh dậy.

Lục Chiêu đưa tay giữ khăn, mơ màng nhớ ra hôm nay còn phải thử hóa trang.

Cầu nguyện hôm nay mắt cậu không bị sưng.

Chườm một lúc, cậu cũng tỉnh táo hơn.

Lục Chiêu nhấc khăn lên nhìn, thấy Trình Miện đang ở phòng thay đồ, chờ cậu chọn phụ kiện.

"Hôm nay đi đâu..." Lục Chiêu kéo dài giọng yếu ớt hỏi.

"Công ty." Trình Miện đáp.

Lục Chiêu lại che khăn lên mặt, rất muốn nói với Trình Miện rằng, đi công ty thì ngài cứ tùy tiện chọn một cái là được, còn gọi cậu làm gì?

Nhưng nghĩ lại, hoạt động này là do cậu đề xuất, giờ yêu cầu tới yêu cầu lui thì quá phiền phức.

Vì vậy, Lục Chiêu lại nhấc khăn lên, chỉ đại vào một chiếc đồng hồ đeo tay.

"Cái này hôm qua tôi đeo rồi." Trình Miện nhắc nhở.

"... " Lục Chiêu di chuyển ngón tay sang bên cạnh.

Ai bảo Trình Miện mua toàn đồng hồ trông na ná nhau làm gì.

Sau một hồi như vậy, Lục Chiêu cũng không còn hứng ngủ nữa. Cậu ngồi dậy, dựa vào đầu giường xoa cổ tay và ngón tay của mình.

Trình Miện có một thói quen rất kỳ lạ, khi "hành hạ" người khác rất thích giữ chặt tay cậu, mười ngón tay đều bị anh kẹp chặt.

Giống như là bắt tội phạm.

Thay quần áo xong, Trình Miện đi đến bên giường. Anh liếc nhìn Lục Chiêu đang ngồi trên đầu giường, hỏi: “Hôm nay ngoan thế?”

"Hả?" Lục Chiêu ngơ ngác.

Trình Miện không nói nhiều, chỉ dặn dò một câu: “Nhớ ăn sáng đấy.”

Sau đó anh rời khỏi phòng ngủ.

Lục Chiêu ngẩn người một lúc lâu mới nhận ra Trình Miện đang nói về chuyện sáng hôm qua.

Cậu trợn mắt, cung phản xạ của người này thật chậm, người ta tính bằng giây, còn tên này thì tính bằng ngày.

Cậu giật giật chân, không có cảm giác khó chịu như tưởng tượng.

Lục Chiêu bật dậy như con cá chép, đi vào nhà vệ sinh để rửa mặt.

Bồn rửa mặt và bồn tắm đều rất sạch sẽ, chắc hẳn đã được dọn dẹp cẩn thận.

Chỉ có trên gương là còn lưu lại một dấu tay mờ mờ. 

Động tác đánh răng của Lục Chiêu ngừng lại một chút. Cậu không bài xích những chuyện thế này.

Kết hôn gần hai năm, nếu chẳng có gì xảy ra thì ít nhất một trong hai người họ có vấn đề.

Nhưng ban đầu, Lục Chiêu thực sự không nghĩ đến điều đó. Khi đó, Lục Chiêu và Trình Miện vừa mới kết hôn, không quen sống trong biệt thự, mới chuyển vào căn hộ này không lâu.

Trong nhà không có người giúp việc, Lục Chiêu cũng không phải cực khổ để quen người mới.

Một đêm nọ, Trình Miện tăng ca, Lục Chiêu không đợi mà tự tắm rửa chuẩn bị đi ngủ. Đang tắm được một nửa thì cửa phòng tắm mở ra.

Lục Chiêu quay đầu lại thấy Trình Miện đang đứng bên ngoài phòng tắm.

Khi đó, Lục Chiêu đã quen sống một mình, chưa quen với việc có thêm người trong nhà. Cậu có chút ngại ngùng, giơ tay chào người bên ngoài: “Hi.”

Trình Miện vốn định đóng cửa lui ra ngoài, bị cậu chào như vậy, anh nhất thời ngại ngùng đứng yên tại chỗ.

Lục Chiêu cảm thấy mình vừa nói một câu ngốc nghếch. Để cứu vãn tình hình, cậu hỏi thêm: “Anh đi vệ sinh à?”

Nói chung, tình huống lúc đó rất khó diễn tả. Lục Chiêu tự nhận mình da mặt dày, nhưng bây giờ nghĩ lại, cậu chỉ hận không thể mất trí nhớ.

Cụ thể thế nào, Lục Chiêu đã không nhớ rõ. Chỉ nhớ rằng, giống như cậu hỏi Trình Miện có phải đi vệ sinh không, Trình Miện rất nghiêm túc hỏi lại cậu: “Được không?”

Hôm đó, chai nước hoa Trình Miện thường dùng rơi khỏi kệ. Chai thủy tinh dày nặng rơi xuống đất vỡ thành nhiều mảnh, mùi gỗ pha mùi bạc hà lan tỏa khắp phòng. Mãi một tuần sau, Lục Chiêu vẫn mơ hồ ngửi thấy mùi hương đó trên người mình.

Ra khỏi phòng tắm, Lục Chiêu mở điện thoại lên nhìn. Nhân viên trong đoàn phim gửi cho cậu một tin nhắn, nói rằng nhà sản xuất lão Cố và đạo diễn Trương cãi nhau, tiến độ hôm nay lại đình trệ, nói cậu có thể đến vào buổi chiều.

Lục Chiêu thở dài. Nhưng cậu cũng biết rằng, việc nhà sản xuất và đạo diễn cãi nhau là chuyện thường tình.

Cậu đang lướt điện thoại thì nhận được một tin nhắn mới. 

[Lấp lánh đáng yêu: Nghe nói cậu đã chấm dứt hợp đồng với công ty rác rưởi đó rồi? Thật không? Tớ muốn mua mấy dây pháo để chúc mừng!]

Ảnh đại diện của người này là một chàng trai tóc vàng đẹp trai, là bạn học đại học của Lục Chiêu.

Lục Chiêu có rất nhiều bạn bè hồi cấp ba, nhưng mối quan hệ đại học lại khá nhạt nhòa, ngoại trừ người thầy giúp đỡ cậu rất nhiều, người gần gũi nhất chỉ có bạn học này.

Lục Chiêu trả lời: [Cậu chúc mừng muộn rồi, việc này đã xong từ lâu rồi.]

[Lấp lánh đáng yêu: Muộn gì chứ, tớ sắp về nước, lúc đó sẽ ăn mừng cả việc cậu kết hôn luôn.]

Lục Chiêu cùng cậu chàng trò chuyện vài câu, rồi quay lại xem tin nhắn của đoàn phim.

Theo lý thuyết, nhà sản xuất và đạo diễn cãi nhau, cậu chỉ là người nhỏ bé nên tránh xa.

Nhưng với tư cách là người thân tín của ông chủ, Lục Chiêu cảm thấy mình vẫn nên đi một chuyến.

Khi Lục Chiêu đến đoàn phim, bầu không khí tuy không vui vẻ lắm, nhưng cũng không đến mức căng thẳng. Có vẻ như nhân viên gửi tin nhắn cho cậu đã phóng đại một chút.

Thấy Lục Chiêu đến, lão Cố hơi ngạc nhiên: “Sao cậu đến rồi? Không phải nói buổi sáng nghỉ à?”

Lục Chiêu chào đạo diễn Trương bên cạnh, rồi nói: “Tôi chỉ thử tạo hình thôi, có chuyên gia trang điểm là được.”

Lão Cố và đạo diễn Trương nhìn nhau, không chắc Lục Chiêu lần này đến có phải là ý của Trình Miện thúc giục họ làm việc hay không.

"Vậy được, Tiểu Lục, cậu vào phòng trang điểm trước, lát nữa tôi và lão Trương sẽ xem tạo hình của cậu." Lão Cố nói.

Tạo hình trong phim tiên hiệp hơi cầu kỳ một chút, nhưng tất cả đều được quyết định từ trước nên cũng không quá phiền phức.

Lục Chiêu ngồi trong phòng trang điểm hai tiếng, thử xong tạo hình đầu tiên, vừa bước ra ngoài thì bị đạo diễn bác bỏ ngay.

Trong quá trình làm tạo hình thứ hai, các diễn viên khác lần lượt đến đoàn phim.

Chờ Lục Chiêu ra ngoài lần thứ hai thì những diễn viên quan trọng cũng đã có mặt đông đủ.

Tạo hình lần thứ hai, đạo diễn Trương cũng tạm hài lòng, chỉnh sửa một vài phụ kiện, rồi chỉ đạo trang điểm cho những diễn viên khác. Trong lòng Lục Chiêu biết, tối nay sẽ khởi quay.

Từ sáng đến chạng vạng, đèn lớn của trường quay đều đã sáng lên. Nhìn vào số lượng diễn viên, có thể biết cảnh quay đầu tiên đạo diễn Trương chọn là cảnh đại chúng. Tiểu Hứa còn căng thẳng hơn cả Lục Chiêu.

Đạo diễn Trương sắp xếp điều phối, thấy các diễn viên khác đã vào vị trí, bảng trập phân cảnh đập xuống. 

Lục Chiêu theo sự điều phối lên sân khấu.

Diễn viên ngồi ở ghế chính đập bàn: “Im miệng! Một tiểu bối, đây là chỗ để ngươi nói chuyện sao?”

“Chư vị hôm nay đến, là muốn cướp cơ duyên của ta, hay là muốn ta rời đi?”

Lục Chiêu vừa thốt ra lời thoại, Tiểu Hứa đang lo lắng liền thở phào nhẹ nhõm.

Tiểu Hứa không nhìn thấy màn hình quan sát trước mặt đạo diễn, nhưng nghe lời thoại trên sân khấu, biểu hiện của Lục Chiêu không tệ.

Máy quay tiếp tục chạy. Lục Chiêu và diễn viên thứ hai đối diễn khá ăn ý. Nhưng đến diễn viên thứ ba, đạo diễn hô lên "cắt".

Trường quay yên tĩnh một chút, diễn viên ngừng diễn là chuyện thường, mọi người cũng không để ý lắm.

Nhưng đạo diễn Trương lại đột ngột đứng dậy, ném tai nghe xuống và rời khỏi màn hình quan sát.

___

Lúc có người ngoài thì tui để xưng hô “anh-em” cho CP chính nha, lúc ko có người khác thì tui để “anh-tôi” hoặc “tôi-cậu” nhe🙆

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play