Lục Chiêu ngồi trên ghế sofa trong văn phòng đợi người, có chút mất kiên nhẫn.
Không lâu sau cửa mở ra, bước vào là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi mặc áo sơ mi trắng. Người đàn ông để tóc rẽ ngôi giữa, còn uốn xoăn, khá thời trang.
Lục Chiêu thu lại ánh nhìn, không chủ động mở miệng, chỉ chống cằm tỏ vẻ chán nản.
Cậu có vẻ ngoài đẹp mang tính công kích, khi không nói chuyện trông có hơi ngang tàng, vẫn đẹp nhưng lại khiến cho người ta có chút dè chừng.
Người đàn ông tưởng cậu đợi lâu nên khó chịu, hắn chủ động mở miệng: "Anh Lục, thật xin lỗi, anh Lý biết anh hôm nay đến để hủy hợp đồng nên đã đặc biệt để trống thời gian, ai ngờ lại có việc đột xuất..."
Nghe giọng người đàn ông, Lục Chiêu mới nhìn sang.
"Anh là người mới đến à?" Cậu hỏi.
Người đàn ông gật đầu: "Đúng vậy, tôi mới vào làm mấy ngày trước, anh chắc không biết tôi, cứ gọi tôi là Tiểu Vương là được."
"Ừ, tôi sẽ đợi thêm chút nữa." Lục Chiêu gật đầu.
Tiểu Vương rót cho Lục Chiêu một ly nước rồi rời đi.
Cửa văn phòng không đóng, Lục Chiêu qua khung cửa và lan can vừa vặn thấy màn hình điện tử ở sảnh công ty.
Trên màn hình đang phát các tin tức trong giới.
Đột nhiên màn hình chuyển cảnh, hình như là bên ngoài một tòa nhà, trung tâm là tấm thảm đỏ.
Tiếng ồn ào từ màn hình vang lên, nhưng rất nhanh liền yên tĩnh lại.
Cuối thảm đỏ, xuất hiện một bóng dáng cao lớn lạnh lùng.
Người đàn ông mặc bộ vest cao cấp màu xám đậm, ánh mắt và khí chất đều lạnh lùng.
Không giống như những ngôi sao bình thường xuất hiện trước ống kính với dáng vẻ chậm rãi, người đàn ông bước đi rất nhanh, bên cạnh có trợ lý và thư ký, nhanh chóng rời khỏi phạm vi của ống kính.
Người hâm mộ đứng đợi dường như hoảng loạn, có người hô to một tiếng: "Trình Miện!"
Ngay sau đó là đủ loại khẩu âm tiếng Trung với nhiều giọng nước ngoài khác nhau vang lên, tất cả đều gọi cùng một cái tên.
Ánh mắt người đàn ông cuối cùng cũng lướt qua đây.
Chỉ dừng lại một chút, nhiệt độ cũng chỉ như một luồng gió lạnh trên đỉnh núi tuyết.
Nhưng hiện trường vẫn náo loạn lên, ngay cả Lục Chiêu cách màn hình cũng không khỏi đưa tay xoa xoa lỗ tai.
"Nhanh như vậy đã tới nơi rồi? Còn bị fans chặn lại?" Lục Chiêu lẩm bẩm một câu.
Người đàn ông trên màn hình chỉ nhẹ nhàng gật đầu với người hâm mộ, giữ lễ phép cơ bản rồi nhanh chóng rời khỏi ống kính.
Hình ảnh cuối cùng là chiếc đồng hồ thủ công trên cổ tay anh.
So với khí chất lạnh lùng trầm ổn của người đàn ông, mặt đồng hồ lấp lánh có chút phô trương, phô trương đến mức không phù hợp.
Tất nhiên là không hợp rồi.
Lục Chiêu dựa vào sofa, rời mắt khỏi màn hình. Bởi vì cậu đã chọn chiếc đồng hồ này vào ba ngày trước.
Tiếng của người hâm mộ còn khá ồn ào.
Lục Chiêu tưởng rằng video vẫn chưa kết thúc, liếc mắt nhìn xuống dưới lầu, mới biết là nhân viên trong đại sảnh người đến người đi, cũng vì video này mà gây xôn xao, loáng thoáng còn nghe thấy danh hiệu "Ảnh đế Trình".
Trình Miện đã rút lui khỏi làng giải trí từ lâu rồi, nhưng có lẽ vẫn là vị ảnh đế có ấn tượng sâu sắc nhất trong lòng mọi người.
Cuộc sống của mỗi người trong giới đều có lúc lên lúc xuống, có thể năm nay nhận giải, năm sau lại sa sút.
Chỉ có Trình Miện.
Ở tuổi hai mươi, anh chỉ dựa vào một tác phẩm đã đứng trên bục nhận giải.
Trong lúc khán giả vẫn còn đắm chìm trong dư âm của bộ phim, thì người này lại dứt khoát rút lui khỏi làng giải trí. Ở trong làng giải trí chưa đầy một năm, đã tạo nên một huyền thoại vĩnh cửu.
Huyền thoại cũng sẽ bị phủ bụi.
Nhưng trước khi bị phủ bụi, huyền thoại này lại xuất hiện trước công chúng với tư cách là người thừa kế của tập đoàn Trình thị, và thế là hình tượng của anh được vĩnh viễn định hình như thế.
Sau một thời gian dài, chỉ có một tác phẩm mà vẫn có sức ảnh hưởng như vậy. Điều này không thể không khiến Lục Chiêu thốt lên một câu thật trâu bò.
Trâu bò đến mức, chỉ vì kết hôn với người này, cậu đã từ "Tiểu Lục" thăng cấp thành "Anh Lục".
Lục Chiêu ngáp một cái, nhìn đồng hồ.
Đợi hơn hai tiếng rồi, người đại diện của cậu vẫn chưa trở về.
Có vẻ như "Anh Lục" này, hiện tại chỉ có tác dụng với trợ lý mới vào nghề.
Lục Chiêu đứng dậy đi đến nhà vệ sinh ở tầng này.
Bên cạnh bồn rửa, “Tiểu Vương” mới đến văn phòng đang rửa mặt, mái tóc ngắn uốn xoăn rẽ ngôi giữa bị ướt nhẹp.
Lục Chiêu không vui hỏi: "Anh Lý đâu? Bị kẹt trên đường hay rớt xuống mương rồi? Cho tôi địa điểm, tôi đi đón anh ta về đầu thai."
"Tiểu Vương" ngẩn ra, nhìn sang với khuôn mặt đầy nước.
Lục Chiêu nhìn “Tiểu Vương”, “Tiểu Vương” nhìn lại Lục Chiêu.
Dưới ánh nhìn của Lục Chiêu, “Tiểu Vương” lau mặt, chậm rãi nói: "Tôi không bị kẹt trên đường, cũng không rớt xuống mương, đang rửa mặt ở đây."
Lục Chiêu: "......"
Giọng nói không giống, nhìn kỹ sẽ thấy chất liệu áo sơ mi cũng khác, hình như đắt tiền hơn chút.
"Cậu làm tôi khó xử đấy, đến cả người đại diện đã làm việc cùng hai năm cũng không nhận ra?" Anh Lý nói đùa, "Quả nhiên là cánh cứng rồi."
Lục Chiêu nhìn chằm chằm phần tóc giữa của anh Lý, cười nói: "Là do kiểu tóc mới của anh đẹp quá."
Sau khi gia nhập công ty, thỉnh thoảng Lục Chiêu lại nhận nhầm người, nên anh Lý cũng không để trong lòng.
Anh lau tay rồi dẫn Lục Chiêu trở lại văn phòng.
"Đợi lâu rồi phải không?" Anh Lý giải thích, "Tôi không có ý để cậu đợi đâu, bây giờ tôi nào dám để cậu đợi. Thật sự có việc."
Lục Chiêu cười, không hỏi thêm.
Lời nói này cậu nghe hiểu, không phải cố tình để cậu đợi, chỉ là đặt việc của cậu ra sau mà thôi.
Chấm dứt hợp đồng chỉ là một thủ tục đơn giản. Lục Chiêu hiện tại không có danh tiếng gì, thêm vào đó có Trình Miện chống lưng, công ty cũng không làm khó, chấm dứt hợp đồng trong hòa bình.
Lúc này anh Lý có chút hối hận muộn màng vì đã lơ là cậu trong hai năm qua.
Anh nhìn Lục Chiêu hỏi: "Thật sự quyết định đến công ty của ảnh đế Trình rồi?"
Lục Chiêu gật đầu.
Anh Lý với dáng vẻ người từng trải, thở dài nói: "Hai người vẫn nên rõ ràng một chút thì tốt hơn! Nếu không sau này rắc rối lắm."
Lục Chiêu cúi đầu cầm lấy hồ sơ chuẩn bị rời đi, nghĩ bụng không biết có rắc rối hay không, dù sao cũng đã kết hôn rồi, có lợi mà không tận dụng là đồ ngốc.
Ra khỏi văn phòng, màn hình lớn vẫn tiếp tục phát sóng.
Ảnh hậu nổi tiếng sau khi lấy chồng đại gia, theo yêu cầu của chồng đã rời khỏi làng giải trí.
Lục Chiêu ngẩng đầu nhìn, cậu rất thích bộ phim điện ảnh của nữ diễn viên này, đáng tiếc là đã rời khỏi ngành.
Đang chuẩn bị rời đi, Lục Chiêu nghe thấy có người gọi mình. Cậu quay đầu lại, thấy một thanh niên hiền lành đi tới bên cạnh thang máy.
Lục Chiêu dựa vào giọng nói nhận ra người này, giọng cũng trở nên dịu dàng hơn: "Anh Ức, hôm nay anh ở công ty à?"
Kiều Ức, nghệ sĩ cùng công ty với cậu.
Có tác phẩm có danh tiếng, là một ngôi sao đang nổi, khi Lục Chiêu mới vào công ty, anh ấy đã giúp đỡ cậu rất nhiều.
Kiều Ức bước tới, nhìn đồ trong tay Lục Chiêu: "Hoàn thành xong thủ tục chấm dứt hợp đồng rồi?"
Lục Chiêu gật đầu, oán giận một câu: "Đợi hai tiếng mới xong."
"Sau này muốn gặp nhau chắc sẽ khó, đi uống một ly không?" Kiều Ức hỏi.
"Được thôi, đi nào."
Hai người cùng rời khỏi công ty.
Lúc lên xe, điện thoại của Lục Chiêu reo lên.
Cậu cúi đầu nhìn, dừng bước.
"Sao vậy?" Kiều Ức hỏi.
"Anh, để lần khác nhé, hôm khác em mời anh." Lục Chiêu có chút áy náy, "Hôm nay còn có việc."
Kiều Ức không để ý, chỉ vỗ vai Lục Chiêu: "Vậy anh đợi em mời."
Lục Chiêu mỉm cười gật đầu, nhìn theo xe của Kiều Ức rời đi, mới cúi đầu nhìn vào điện thoại.
Số liên lạc trên điện thoại chỉ có một họ, Diêu, phía sau kèm theo số thứ tự 1.
Lục Chiêu nhíu mày, bắt máy: "Có chuyện gì?"
Giọng điệu của người đầu dây bên kia nghe có vẻ khá ôn hòa: "Có chuyện gì mới được gọi à, ta là ba ruột của cậu đấy, đánh gãy xương thì cũng còn dính gân..."
Lục Chiêu nhìn vào tấm kính quảng cáo bên cạnh, thấy mình trợn mắt rất lớn.
"Tôi cúp máy đây?"
"Ơ, cậu xem bản thân mình kìa..."
Lục Chiêu không nói hai lời, bấm cúp máy, niềm vui khi hủy hợp đồng thành công đã tan biến, trong lòng cậu có chút khó chịu.
Hai phút sau, "Diêu 1" mới gửi thêm cho cậu một tin nhắn: "Nhà có một bưu kiện của cậu, ba mẹ nuôi của cậu gửi đến."
Nhìn chằm chằm tin nhắn trong hai giây, Lục Chiêu mở cửa xe, ngồi vào, ngoan ngoãn đến nhà họ Diêu.
Nơi ở của nhà họ Diêu khá tốt, là một khu biệt thự.
Lục Chiêu không quen thuộc nơi này, cũng không có hứng thú. Cậu đỗ xe trước cửa biệt thự, nhấn chuông hai lần, cửa lớn biệt thự mới mở ra.
Trước cửa đại sảnh có một thanh niên cùng tuổi với cậu, đang ngồi xổm đùa nghịch thùng bưu kiện.
Thùng giấy chuyển phát nhanh đã bị mở.
"Về rồi à, còn khá đúng giờ đấy." Nghe thấy tiếng động, chàng trai ngẩng đầu lên, cười chào hỏi.
Lục Chiêu không đáp lời, mặt lạnh bước vào, nhìn thấy tên mình trên nhãn chuyển phát nhanh đã bị rạch toạc.
Lục Chiêu đưa tay giật lấy thùng giấy: "Diêu Nhất Ngôn, cậu bị bệnh à? Đồ của người khác mà cậu tự ý mở?"
Diêu Nhất Ngôn cũng không tranh cãi với cậu, hắn đứng lên lùi lại hai bước, vẫn mỉm cười nhìn Lục Chiêu. Trong đại sảnh vang lên tiếng nói của một người phụ nữ trung niên: "Ầm ĩ cái gì? Chỉ là mấy món đồ ăn vặt rẻ tiền với hộp thịt kho mà thôi, cái thùng thì bẩn muốn chết, ai mà thèm chứ?"
Lục Chiêu cúi đầu nhìn thùng giấy, bên trong chỉ có hộp đồ ăn vặt.
Cậu ngước mắt nhìn về hướng đại sảnh, thấy trên bàn trà có một hộp thịt kho và vài hộp đồ ăn vặt đã được mở ra.
Lục Chiêu ôm cái thùng bước vào, lấy hộp thịt kho rồi nhét vào trong thùng. Người phụ nữ trung niên ngồi trên ghế sofa thấy vậy cười khẩy một tiếng.
Lục Chiêu không nói gì, cũng không lấy mấy món đồ ăn vặt đã bị mở trên bàn.
Cậu ôm cái thùng bước ra ngoài, khóe mắt nhìn thấy một thứ gì đó, bước chân dừng lại. Ở góc lối ra vào vẫn còn một thùng chuyển phát nhanh.
Nhìn kích cỡ giống hệt thùng cậu đang ôm, chưa bị mở, bị vứt lăn lóc bên cạnh kệ giày, nằm xiêu vẹo.
Nhưng Lục Chiêu biết, thùng này không phải gửi cho mình, mà là gửi cho Diêu Nhất Ngôn.
Bên trong không biết là gì, có thể giống như cái trong tay cậu, cũng có thể... là cái khác.
Chỉ dừng lại hai giây, một người đàn ông trung niên từ trên lầu đi xuống.
"Khó khăn lắm mới về nhà một chuyến, sao đã vội đi rồi?"
Trong điện thoại của Lục Chiêu có ba số "Diêu 1", "Diêu 2", "Diêu 3", hiện tại tất cả đều đã có mặt.
Cậu hiểu rõ, nhà họ Diêu có lẽ gặp vấn đề trong kinh doanh, hình như là có lỗ hổng tài chính năm nghìn vạn chưa bù đắp được, nên mới muốn nhờ nhà họ Trình giúp đỡ.
Nếu không, ông Diêu cũng sẽ không nhiệt tình tìm cậu đến vậy.
"Bây giờ cánh cứng cáp rồi." Bà Diêu vừa cắn hạt dưa vừa đáp lời.
Diêu Lực Giang từ trên lầu đi xuống, ngồi bên cạnh bà Diêu, gọi Lục Chiêu: "Con và Trình tổng đã kết hôn một năm rồi, sao không đưa cậu ấy về nhà một chuyến?"
Lục Chiêu nhếch mép: "Tôi sợ anh ấy bước vào cửa nhà họ Diêu xong lập tức sợ hãi mà ly hôn với tôi."
"Mày!" Bà Diêu tức giận trừng mắt, "Lúc đó nếu không phải vì mày!"
"Quên đi..." Bà Diêu chỉnh lại tóc, "Cũng không phải cuộc hôn nhân tốt đẹp gì. Ai mà không biết trong lòng Trình Miện đã có người mình thích, chẳng phải là tự chuốc khổ vào thân sao?"
"Mẹ, mẹ đừng nói nữa, Lục Chiêu cũng không muốn làm người thay thế đâu." Diêu Nhất Ngôn khuyên nhủ.
"Được rồi." Diêu Lực Giang gõ bàn một cái.
Bà Diêu và Diêu Nhất Ngôn im lặng, Diêu Lực Giang mới nhìn về phía Lục Chiêu: "Tình cảm của con và Trình tổng thì chính con cũng hiểu rõ trong lòng, dù sao cũng không vững chắc, vẫn cần gia đình chống lưng."
Lục Chiêu nhìn một nhà ba người này, nghĩ thầm các người đang diễn kịch à?
Diễn kịch thì cậu cũng diễn được, cậu chuyên nghiệp mà.
Lục Chiêu rũ mắt xuống: "Đúng vậy, trong lòng Trình Miện có người khác, tôi biết rõ, tôi cũng biết có lẽ anh ấy vĩnh viễn sẽ không thích tôi."
Sắc mặt Diêu Lực Giang trở nên dịu hơn.
Ông vừa định nói thêm vài câu, thì thấy Lục Chiêu lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn thoại: “Chồng ơi, em muốn mua một cái du thuyền, không cần quá đắt đâu, 5000 vạn (gần 157 tỏi vnd) là được rồi.”
Bà Diêu: "..."
Diêu Nhất Ngôn: "..."
Ông Diêu: "..."
Yêu cầu này quá vô lý khiến Diêu Nhất Ngôn bật cười, Lục Chiêu và Trình Miện mới kết hôn được bao lâu chứ?
5000 vạn mua du thuyền? Nó cũng thật biết cách mơ.
Nếu 5000 vạn mà có dễ dàng như thế, nhà họ Diêu sao phải khó khăn đến như vậy?
"Lục Chiêu, cậu đừng tưởng..."
Giây tiếp theo, Alipay của Lục Chiêu vang lên tiếng thông báo: "Alipay của bạn đã nhận được 5000 vạn..."
Lục Chiêu ôm thùng chuyển phát nhanh, vẻ mặt vô cùng đau lòng: "Cuộc hôn nhân này của tôi chẳng có gì cả, tôi mãi mãi không có được tình yêu, chỉ có những đồng tiền thối này, tôi thật sự đau đớn quá mà!"