5000 vạn, nói đưa là đưa.
Biểu cảm của Lục Chiêu vẫn không thay đổi, nhưng trong lòng lại vô cùng hưng phấn. Không ngờ Trình Miện chuyển tiền dứt khoát như vậy, mang theo khí thế khiến người khác muốn quỳ xuống.
Có lẽ nỗi đau làm người thay thế quá dễ cảm nhận, mặt mày ba người nhà họ Diêu đều xanh mét.
Sau khi thưởng thức vẻ mặt khó chịu này trong hai giây, Lục Chiêu mới ôm thùng giấy bước ra ngoài.
Diêu Nhất Ngôn đuổi theo.
Mối quan hệ giữa Lục Chiêu và Diêu Nhất Ngôn có chút đặc biệt, đặt vào phim truyền hình thời xưa có thể kéo dài tới tám trăm tập.
Đơn giản chính là Lục Chiêu lớn lên ở một thị trấn nhỏ, đến năm 18 tuổi, đột nhiên có người nói với cậu biết, từ nhỏ cậu đã bị người khác bế nhầm.
Lục Chiêu nghĩ đến mối quan hệ này, trong lòng liền cảm thấy có chút ghê tởm không nói nên lời.
Cậu lớn lên khỏe mạnh đến tuổi trưởng thành, không cảm thấy mình bị cướp mất cuộc sống của cậu ấm nhà giàu, sự ghê tởm chỉ nằm ở chỗ cậu vô duyên vô cớ mà dính dáng đến nhà họ Diêu mà thôi.
"Cậu có việc gì?" Lục Chiêu nhét thùng chuyển phát nhanh vào xe, sau đó mới quay đầu nhìn Diêu Nhất Ngôn.
Diêu Nhất Ngôn đánh giá Lục Chiêu từ trên xuống dưới, cười nói: "Xem ra cậu làm người thay thế rất vui vẻ đấy."
"Thật ngại quá, cướp mất cơ hội của cậu rồi." Lục Chiêu nói.
Diêu Nhất Ngôn lập tức thu lại nụ cười, nhìn chằm chằm điện thoại trong tay Lục Chiêu: "Không ngờ đấy, Lục Chiêu. Cậu không thèm để ý cái này không thèm để ý cái kia, giả vờ cũng giống thật, nhưng khi cướp thì không nương tay chút nào."
Lục Chiêu cười khẩy, mở cửa xe ngồi vào.
Cậu hạ cửa sổ xe xuống, nói với Diêu Nhất Ngôn: "Đừng cứ mãi ăn vạ ở nhà người khác, có thời gian tìm tôi gây phiền phức, chi bằng về nhà cậu mà xem."
Nói xong cậu định đóng cửa sổ, nhưng Diêu Nhất Ngôn lại nghiêng người tới.
Lục Chiêu ngẩng đầu, nghe thấy Diêu Nhất Ngôn hỏi: "Này, Lục Chiêu, cậu muốn biết trong thùng của tôi có gì không?"
Lục Chiêu mặt không cảm xúc, khóa cửa sổ lại, lái xe rời đi.
Cuộc hôn nhân với Trình Miện là do Lục Chiêu giành được.
Khi đó cậu vừa ra mắt, chuyển về thành phố này, Diêu Nhất Ngôn không biết làm sao mà biết tin, tìm tới đây.
Lục Chiêu đang sắp xếp đồ đạc trong căn hộ thuê, Diêu Nhất Ngôn đứng bên cửa, tránh bụi, nhìn cậu nói:
“Cậu dọn về rồi, ba mẹ vẫn chưa biết nhỉ?”
“Nhà họ Trình có ý định kết thông gia, hôm đó bố gặp rồi... À đúng rồi, dù sao cũng không liên quan đến cậu.”
Diêu Nhất Ngôn lúc đó nói gì, Lục Chiêu đã không còn nhớ rõ.
Dù sao thì từ khi thân thế được vạch trần, Diêu Nhất Ngôn thường xuyên khiêu khích cậu, Lục Chiêu tùy lúc đều có thể tự ngăn cản những lời đó.
Đối với nhà họ Trình, Lục Chiêu cũng không hiểu rõ lắm, chỉ biết đối tượng mà Diêu Nhất Ngôn định kết hôn là một người đàn ông, có liên quan tới giới giải trí. Lúc cậu về nước dường như còn gặp anh ta ở sân bay.
Nhưng khi mình đang vất vả làm việc nhà lại có một con ruồi cứ lải nhải mãi bên tai cũng rất phiền.
Lục Chiêu ngẩng đầu lên, bực bội nói: “Nói xong chưa? Đại thiếu gia nếu rảnh rỗi quá thì đến giúp tôi dọn dẹp đi, không làm thì…”
Lục Chiêu đột nhiên ngừng nói.
Bởi vì cậu chú ý đến chiếc khăn quàng cổ trên người Diêu Nhất Ngôn.
Lúc đó trời vẫn chưa lạnh lắm.
Diêu Nhất Ngôn đeo một chiếc khăn quàng cổ màu xanh đậm rất dày.
Những đường may tinh xảo, gọn gàng nhưng vẫn có thể thấy được dấu vết của việc đan bằng tay.
Bà Diêu tự coi mình là một danh viện nên sẽ không tự tay làm thứ này.
Kiểu đan của chiếc khăn này nhìn quá quen thuộc. Trước 18 tuổi, Lục Chiêu năm nào cũng đều nhận được một chiếc khăn tương tự.
Màu nào cũng có, duy chỉ có màu xanh đậm là không.
Bởi vì cậu không thích màu xanh đậm.
Thấy ánh mắt Lục Chiêu dừng lại trên chiếc khăn, Diêu Nhất Ngôn cũng ngừng nói.
Hắn cúi đầu kéo một đầu khăn, cười nói: “Cái này à, bên kia gửi qua đấy. Nhưng cũng chẳng ra gì cả. Xấu chết được, chất liệu thì thô ráp, chỉ có màu sắc là tạm được nhỉ?”
“Cút đi.” Lục Chiêu đứng dậy đuổi người.
Diêu Nhất Ngôn cười rạng rỡ: “Phản ứng lớn như vậy làm gì? Thứ này chắc cậu không thiếu đâu nhỉ?”
Chiều hôm đó, Lục Chiêu đến Trình thị một chuyến.
Vài ngày sau, Trình Miện công bố tin kết hôn.
Đối tượng kết hôn không phải là hoàng tử dương cầm nhà họ Diêu, Diêu Nhất Ngôn mà là một diễn viên nhỏ không tên tuổi tên Lục Chiêu.
…
Lục Chiêu lái xe ra khỏi biệt thự, dừng lại ven đường.
Cậu cầm điện thoại lên nhìn, 5000 vạn mà Trình Miện chuyển qua vẫn nằm yên tĩnh trong tài khoản của cậu.
Người này thật sự không hỏi gì cả.
Nghe nói cậu muốn mua du thuyền liền trực tiếp chuyển tiền qua.
Đặt mình vào vị trí của Trình Miện, nếu có ai đưa ra yêu cầu lố bịch như vậy, Lục Chiêu nhất định sẽ gọi điện tới hỏi người đó có phải uống say hay bị bắt cóc không.
Lục Chiêu cười một tiếng, không nghĩ nữa.
Cậu tìm tài khoản Alipay của Trình Miện, chuyển lại số tiền này.
Nhìn thấy số dư gần như chạm đáy, Lục Chiêu đau lòng không thôi.
Cậu tự trấn an mình, cảnh cáo bản thân: “Không thể dùng chiêu này mãi được, nếu sau này thật sự cần tiền, người ta không cho thì làm thế nào bây giờ?”
Trình Miện sẽ không hỏi đến chuyện của cậu.
Lần này chuyển lại chắc cũng không hỏi.
Lục Chiêu vừa định khởi động xe, lại thấy Wechat gửi tới một tin nhắn
[Chồng: ?]
Chỉ có một dấu hỏi chấm nhưng đủ làm Lục Chiêu giật mình.
Thật sự hỏi hả?
Đợi một lúc vẫn chỉ có dấu hỏi, không có thêm lời nào, rõ ràng là cũng không để tâm lắm.
Nhưng cộng với yêu cầu lố bịch trước đó của cậu thì đúng là có chút buồn cười.
Lục Chiêu suy nghĩ một chút, nghiêm túc trả lời: “Không chọn được cái thích nên không mua nữa.”
Tài chính Diêu gia thiếu hụt 5000 vạn.
Trình Miện lúc đầu kết thông gia với Diêu gia rõ ràng là có liên quan tới nhà họ Diêu nên không thể không biết chuyện này.
5000 vạn này là cho cậu hay mượn cậu để đưa cho Diêu gia thì cũng khó nói.
Bên kia không trả lời lại nữa.
Lục Chiêu không về nhà mà lái xe đến đoàn làm phim.
Hiện tại cậu đang đóng một bộ tiên hiệp, tổ chế tác khá tốt nên dù chưa quay thì trong ngành cũng đã có sự chú ý nhất định.
Tất nhiên, nguyên nhân thu hút nhất là do nhà sản xuất là Trình Miện.
Nếu không phải vì vậy, Lục Chiêu cũng không lấy được vai chính của bộ phim này.
Xe dừng bên ngoài khu vực đoàn phim.
Lục Chiêu còn chưa xuống xe, cửa sổ xe đã có người gõ hai cái.
Cậu mở cửa xe, thấy một chàng trai trẻ đeo kính tròn nhỏ, trông có chút ngốc nghếch.
Chàng trai trẻ lập tức nói: “Anh Lục, em là trợ lý mới của anh, Tiểu Hứa. Anh đã xem qua lý lịch của em rồi.”
Lục Chiêu gật đầu, cậu nhận ra người này rồi.
“Việc giao cho cậu đã làm xong chưa?” Cậu hỏi.
“Làm xong rồi ạ!” Tiểu Hứa vỗ ngực.
Hai người đi vào trường quay.
Tiểu Hứa lập tức phát huy vai trò, khẽ nói: “Nhà sản xuất Lão Cố.”
Lục Chiêu nghe thấy liền ngẩng đầu chào: “Anh Cố.”
"Sao đến sớm vậy? Ngày mai mới chính thức khởi công mà." Lão Cố cười đi tới, “Là Trình tổng sốt ruột sao?”
"Không, anh ấy còn đang đi công tác." Lục Chiêu cất điện thoại, “Tôi nghe nói hôm nay đạo diễn Trương đến đoàn làm phim, cho nên lại đây.”
Kịch bản lần này nằm trong tay Trình Miện, cũng là Trình Miện tìm nhà sản xuất khởi xướng việc quay phim.
Đạo diễn lại là người cuối cùng được mời vào.
Vị đạo diễn Trương này có tiếng tăm rất lớn, rất có kinh nghiệm đạo diễn các kịch bản kỳ ảo. Nhưng nghe nói tính tình không tốt lắm.
Lục Chiêu rất coi trọng cơ hội quay phim lần này, nên đặc biệt đến sớm để tạo ấn tượng.
Hai người đang nói chuyện.
Một nhân viên chạy đến, có chút vội vàng: “Xảy ra chuyện rồi.”
Cậu ta liếc nhìn Lục Chiêu, không nói rõ ràng.
Lão Cố vẫy tay, ra hiệu cậu nói thẳng.
Nhân viên công tác nói: “Có vấn đề trong việc bàn bạc với đạo diễn Trương.”
"Không phải đã đồng ý hôm nay đến sao, có vấn đề gì?" Lão Cố hỏi.
"Đạo diễn Trương sáng nay hỏi tôi danh sách diễn viên, sau đó thì đột nhiên nổi giận, nói không đến nữa." Nhân viên nhìn Lục Chiêu một cái, có chút lúng túng.
"Cái tên này!" Lão Cố xoa đầu, không biết nên nói gì.
Lục Chiêu lại không cảm thấy có gì lạ.
Cậu là một diễn viên nhỏ không có nhiều tác phẩm, được làm diễn viên chính trong bộ phim này, đạo diễn không ưa cũng là chuyện bình thường.
Cậu nhếch khóe miệng, nói với nhân viên: “Cậu nói với đạo diễn Trương, mời ông ấy đến thử vai diễn.”
Lão Cố ngẩn ra, giơ ngón tay cái lên cho Lục Chiêu.
Đạo diễn Trương hôm nay không đến, Lục Chiêu cũng không còn hứng thú để ở lại, cậu làm quen với đoàn phim một chút rồi về chỗ ở.
Lục Chiêu hiện tại sống trong một căn hộ trong thành phố, khá gần công ty của cậu và Trình Miện.
Lúc mới kết hôn, bọn họ sống ở biệt thự ngoại ô, cũng là nhà cũ của Trình gia.
Nhưng Lục Chiêu lại không quen với môi trường ở đó.
Không quen có người giúp việc, lại cảm thấy quá hẻo lánh, nên đã đề nghị dọn ra ngoài.
Trình Miện có vẻ không quan tâm lắm đến chuyện này, hầu hết thời gian anh đều tăng ca hoặc đi công tác nên cũng không từ chối.
Lục Chiêu ôm thùng hàng vào cửa, lấy đồ ăn vặt và món kho ra.
Hôm nay bận cả ngày, cậu chưa ăn gì nhiều.
Tay chạm vào điều khiển, màn hình TV sáng lên, video trước khi tắt bắt đầu phát.
Tiếng nhạc sôi động vang lên, Lục Chiêu vô thức nhíu mày.
Cậu mở hộp, lấy một cái cánh vịt.
Có lẽ vì ăn được hương vị quen thuộc, tâm trạng cậu dần tốt lên.
Sau khi ký hợp đồng với công ty trước, người đại diện ném cậu vào một nhóm thực tập sinh, bắt cậu phải học hát và nhảy, thậm chí còn sắp xếp một buổi biểu diễn trên sân khấu.
Lục Chiêu vốn xuất thân từ chuyên ngành diễn xuất, nên cảm thấy vô cùng khổ sở.
Sau khi kết hôn với Trình Miện, Lục Chiêu mới có thể lựa chọn chấm dứt hợp đồng.
Tuy nhiên, vì hợp đồng chưa hết hạn, nên cậu cần phải trả tiền vi phạm hợp đồng.
Lục Chiêu không nói với Trình Miện chuyện này, tự mình chịu đựng đến hôm nay.
Mỗi khi nghĩ đến việc hợp đồng sắp chấm dứt, cậu liền cảm thấy nhẹ nhõm, còn có thể thưởng thức những điệu nhảy này.
Khúc nhạc trên màn hình đã lên đến cao trào.
Lục Chiêu trượt xuống ghế sofa, đi theo vị trí trung tâm làm một cú xoạc chân.
Động tác rất khó khăn, nhưng miễn cưỡng thành công, Lục Chiêu tự khen ngợi chính mình.
Lúc này, ngoài cửa có tiếng động.
Tiếp theo là hai tiếng "bíp bíp" của khóa cửa điện tử.
Lục Chiêu ngẩn ra, theo phản xạ ngẩng đầu lên.
Cánh cửa mở ra.
Người đàn ông buổi sáng xuất hiện trên màn hình điện tử bước vào cửa, trên người còn toát lên vẻ lạnh lùng không thể xâm phạm, gương mặt thanh tú đến cực điểm.
Anh ngước mắt nhìn về phía phòng khách, ánh mắt lướt qua Lục Chiêu, động tác hơi khựng lại.
"..." Lục Chiêu cúi đầu nhìn.
Thấy mình đang xoạc chân, tay trái làm dấu chữ V, tay phải còn cầm một cái cánh vịt ăn dở.