Dư Thanh Đường xuyên thư, xuyên thành một nhân vật phụ mờ nhạt trong một tiểu tông môn, số lần xuất hiện trong toàn bộ câu chuyện còn chưa quá ba, cứ như thể có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Cậu vốn tưởng mình chẳng liên quan gì đến cốt truyện, cứ an phận trải nghiệm cuộc sống tu tiên là được, nào ngờ năm mười hai tuổi, vì tông môn thiếu bốn nữ tu tham gia đại bỉ tiên môn, cậu bị đại sư tỷ ép mặc đồ nữ rồi lôi đến Vạn Tiên Các cho đủ số lượng.
Sau núi Vạn Tiên Các, cậu gặp được Long Ngạo Thiên còn bé, mà Long Ngạo Thiên lại nói rằng hắn vừa gặp đã yêu “nàng”.
Dư Thanh Đường: “…”
Cậu cười gượng gạo, “Ha ha, ta còn nhỏ mà, có bản lĩnh thì sau này đến cầu hôn.”
Long Ngạo Thiên bẻ một cành hoa đào đưa cho cậu, ánh mắt long lanh lấp lánh, đúng chuẩn phong thái thiếu niên ngây thơ, chỉ có đôi tai là đỏ ửng: “Một lời đã định!”
Dư Thanh Đường suýt nữa bị khuôn mặt phúc hậu vô hại kia làm lóa mắt, rồi chợt nhớ đến trong sách, đào hoa của người này vô số, thanh mai trúc mã khắp thiên hạ, đánh nhau sống chết với đủ loại hồng nhan, bèn lập tức lòng như nước lặng, đoạn tuyệt ái tình, cười giả lả đáp: “Nhất định, nhất định.”
Bảy năm sau, Hỗn Thế Ma Vương Long Ngạo Thiên trưởng thành tìm đến cửa.
Sư phụ đáng thương: “Đường à! Hắn vừa đến Thất Kiếm Môn đánh cho người ta chỉ còn hai thanh kiếm! Sư phụ già này chịu không nổi thiếu niên hào kiệt như vậy đâu!”
Đại sư tỷ: “Tiểu sư đệ đừng sợ, Đại sư tỷ có pháp bảo phá giải đây!”
Nàng lôi ra một bộ tiên y nữ trang mới nhất của Giai Nhân Các.
Dư Thanh Đường: “…… Cút!”
Để cứu vớt tông môn nghèo khó, Dư Thanh Đường quyết định ra mắt làm thần tượng nữ tiên…… mới là lạ.
Cậu nhẫn nhục chịu đựng mặc nữ trang, quyết định làm theo lời sư tỷ dặn dò, từ chối Long Ngạo Thiên.
Vừa ra khỏi tông môn, cậu đã thấy thiếu niên kia chống trường thương, dưới chân là đầu con hung thú đã quấy nhiễu tông môn mấy tháng liền, suýt nữa khiến sư phụ cậu phải mở hộ sơn đại trận.
Thiếu niên mắt sáng như sao, vội vàng lau máu tươi trên tay rồi gọi cậu: “Tiên tử!”
“Đại bỉ Kim Đan Thanh Châu triệu tập anh hùng thiên hạ, ta, ta muốn mời tiên tử cùng đi, không biết tiên tử có, ơ…”
Hắn như là hiếm khi nói chuyện văn vẻ như vậy, một câu nói lắp bắp rất nhiều lần, mặt đỏ bừng ngẩng lên nhìn cậu, ngây thơ và trong sáng.
Dư Thanh Đường run rẩy nhìn cái xác hung thú be bét dưới chân hắn, hoài nghi đây là kết cục của mình sau khi mở miệng: “……”
—— Sư tỷ, tuy rằng kịch bản trảm đào hoa tỷ viết rất ngầu, nhưng ta thật sự không có cái gan chó đó QAQ
Cả đời người, đều là đang trả giá cho những sai lầm thời niên thiếu. —— Dư · Không có việc gì ngàn vạn lần đừng mặc nữ trang · Thanh Đường.
Vai chính: Dư Thanh Đường, Diệp Thần Diễm
Một câu tóm tắt: Biết vậy chẳng làm QAQ
Lập ý: Chân thành mới là tuyệt chiêu vĩnh viễn.
--
Chương mình chia nhỏ ra làm được nhiu đăng nhiu chứ không phải chương gốc nha :))