Bảy năm trước, Dư Thanh Đường mười hai tuổi, vừa bước vào Luyện Khí kỳ, đàn cổ chỉ mới gảy được khúc cung thương giác chọi, trong môn phái bắt gà cũng không đến lượt cậu.
Cũng đúng vào năm đó, kỳ kỹ đại bỉ nữ tử tiên môn mười năm một lần được tổ chức, cũng gửi thiệp mời đến Biệt Hạc Môn.
Nhưng có lẽ họ phải ngậm ngùi vắng mặt.
Rốt cuộc Dư Thanh Đường còn nhớ, kỳ kỹ đại bỉ nữ tử tiên môn này còn có một đoạn cốt truyện —— Long Ngạo Thiên lúc nhỏ đuổi theo linh thú chồn tuyết, vô tình lạc vào sân thi đấu, vì vẻ ngoài trẻ con đáng yêu, bị rất nhiều nữ tu vây quanh nựng mặt véo má, còn gặp gỡ tiểu Thánh nữ Mật Tông đang che giấu thân phận du ngoạn, rồi nhất kiến chung tình.
Mà hiển nhiên, đoạn cốt truyện này không liên quan gì đến Biệt Hạc Môn của họ.
Huống hồ, Dư Thanh Đường xem qua thiệp mời, thấy yêu cầu mỗi tông môn phái ra từ bốn đến tám nữ tu…
Thật không may, Biệt Hạc Môn của họ, từ trên xuống dưới, tổng cộng ba nữ tu.
Chưởng môn Biệt Hạc Môn, Nhàn Hạc đạo nhân, giả vờ lau nước mắt không tồn tại, vỗ vai đại sư tỷ: “Hảo đồ nhi, đừng buồn, sang năm, sư phụ sang năm nhất định sẽ nghĩ cách cho con gả… À không, tìm một tiểu sư muội về.”
Dư Thanh Đường cũng giả bộ bi thương gật đầu.
Nhạc Hoa Niên chống cằm ngồi trước đại điện tông môn, thần sắc kiên nghị, trong mắt ánh lên tia sáng bất khuất, nắm chặt tay, lắc đầu mạnh mẽ: “… Không được, không thể cứ bỏ qua như vậy!”
Dư Thanh Đường bỗng dưng có dự cảm chẳng lành.
Nhạc Hoa Niên quay đầu lại, nhìn Dư Thanh Đường đứng bên cạnh, đánh giá cậu từ trên xuống dưới một lượt, rồi nở nụ cười hiền lành đến mức đáng sợ, gọi: “Tiểu sư đệ~”
Dư Thanh Đường chớp chớp mắt, lùi về sau hai bước, nấp sau lưng Nhàn Hạc đạo nhân, nắm lấy tay áo ông, chỉ lộ ra đôi mắt: “Đại sư tỷ, đừng cười, ta sợ.”
“Nói gì vậy tiểu sư đệ, ha ha, đến ăn kẹo nè.”
Nhạc Hoa Niên cười càng rạng rỡ, thân thiết lấy ra một viên kẹo đưa cho cậu, Dư Thanh Đường vừa lắc đầu vừa trốn, hai người xoay quanh Nhàn Hạc đạo nhân chơi trò đuổi bắt.
Dư Thanh Đường trốn trái trốn phải, bám chặt tay áo Nhàn Hạc đạo nhân không dám buông: “Bây giờ ngươi có tốt với ta thế nào, ta cũng không thể đột nhiên biến thành tiểu sư muội được!”
“Hừ hừ.” Nhạc Hoa Niên nhướng mày, cười đầy ẩn ý, “Chưa chắc đâu.”
Nàng đưa tay, nhét kẹo vào miệng Nhàn Hạc đạo nhân, Nhàn Hạc đạo nhân lập tức vô cùng bất nghĩa buông Dư Thanh Đường ra, cười tủm tỉm nhìn đại sư tỷ lôi cậu đi.
…
Mười ngày sau, bốn nữ tu Biệt Hạc Môn đến trước Vạn Tiên Các —— đại sư tỷ Nhạc Hoa Niên, nhị sư tỷ Sư Miểu Miểu, thập lục sư tỷ Khúc Minh Cầm, và… tiểu sư muội Dư Thanh Đường.
Dư Thanh Đường mặc một bộ váy bông vàng nhạt, tiên khí phiêu dật, mặt mày ủ rũ, cứng đờ bước về phía trước một bước, suýt nữa giẫm phải dải lụa trước người rồi ngã nhào ra ngoài.
Nhạc Hoa Niên vội vàng túm lấy gáy cậu, cười duyên hai tiếng xác nhận không ai chú ý, trực tiếp xách Dư Thanh Đường đang sống không còn gì luyến tiếc đi vào trong.
Bề ngoài nàng trông không có gì khác thường, nhưng thực tế trong lòng cũng đang lo lắng —— bọn họ đến nơi mới biết, Vạn Tiên Các để tránh một số nam tu có dụng ý xấu trà trộn vào, đã đặt một món Linh Khí ở cửa.
Ngay trước cửa Vạn Tiên Các, khối đá phát sáng kia, tên là Vạn Vật Thông Giám, Dư Thanh Đường nghe qua, cảm thấy đại khái là máy soi an ninh của thế giới tu tiên.
Ngoài việc có thể phát hiện nam tu, còn có thể kiểm tra xem mọi người có mang theo vật nguy hiểm nào trên người hay không.
Dư Thanh Đường rất căng thẳng, mấy vị sư tỷ bên cạnh còn căng thẳng hơn cậu, bốn người chen chúc thành một cục, cố gắng kẹp Dư Thanh Đường ở giữa để trà trộn qua.
Dư Thanh Đường bị chen đến biến dạng mặt mũi, ánh mắt vô hồn: “Có tác dụng không vậy?”
Nếu biện pháp đơn giản như vậy mà cũng có thể qua mặt được, thì món Linh Khí này cũng hơi kém cỏi.
“Không thử sao biết!” Nhạc Hoa Niên hạ giọng, đưa tay vỗ vai cậu trấn an, “Đường à, nghe nói thứ này có thể soi thấy cả hồn phách, tên tuổi mỗi người đều gắn liền với linh hồn, cho nên không thể dùng tên giả…”