Dư Thanh Đường nhắm mắt, dù sao cậu cũng cần đến hệ thống điểm danh cho có lệ.

Nhị sư tỷ Sư Miểu Miểu bắt đầu run rẩy không tự chủ, run giọng hỏi: “Vậy có khi nào, nó nhìn ra hồn phách là nam hay nữ không…”

Nhạc Hoa Niên im lặng.

Nàng nhẹ nhàng xoa đầu Dư Thanh Đường, hạ quyết tâm, vẻ mặt đồng cam cộng khổ: “Lỡ như thật sự bại lộ… Sư tỷ sẽ cùng ngươi ôm chân bọn họ mà khóc!”

Dư Thanh Đường: “… Ta thật sự không thể không vào sao?”

Thập lục sư tỷ Khúc Minh Cầm, người luôn ít nói, chậm rãi an ủi cậu: “Không sao đâu. Ta đã tìm hiểu rồi, trước đây những nam tu muốn trà trộn vào cũng không bị đánh chết.”

Dư Thanh Đường nhẹ nhõm thở ra.

Khúc Minh Cầm mới nói tiếp nửa câu sau: “Cùng lắm đánh gãy một chân.”

Dư Thanh Đường: “!”

Đại sư tỷ còn hỏi: “Chân nào?”

Khúc Minh Cầm chậm rãi đáp: “Chân nam nhân đó.”

Dư Thanh Đường: “…”

Trời! Muốn! Diệt! Ta!

Cậu muốn chạy trốn cũng không thoát, bị các sư tỷ lôi kéo run rẩy đi vào trong, như một cơn gió, thoắt cái lướt qua trước Vạn Vật Thông Giám, cố gắng lẻn vào trước khi nó kịp phản ứng.

Vạn Vật Thông Giám ánh sáng lấp lánh, không hề phản ứng gì với họ.

Bốn người vào được trong cửa vẫn còn chưa hoàn hồn, nhìn nhau, dường như không dám tin.

Nhạc Hoa Niên huých họ một cái: “Còn ngẩn ra đó làm gì, mau vào đi!”

Nàng vừa bước chân, phía sau liền vang lên tiếng “Đứng lại”.

Dư Thanh Đường mềm nhũn chân, suýt nữa quỳ sụp xuống đất, bị các sư tỷ kéo lên.

Nhạc Hoa Niên chậm rãi quay người, thấy người đến mới thở phào nhẹ nhõm: “Là các ngươi.”

“Ồ —— Biệt Hạc Môn năm nay lại đến.” Nữ tu mặc đạo bào cười tủm tỉm đi tới, cố ý nhướng mày với Nhạc Hoa Niên, “Kỳ lạ thật, ta tính ra, Biệt Hạc Môn các ngươi năm nay không đủ bốn nữ tu…”

Nàng cố ý liếc nhìn Dư Thanh Đường, “Đây không phải là tiểu cô nương các ngươi bắt cóc dọc đường chứ?”

“Nói bậy bạ gì đó, đoán mệnh tiên!” Nhạc Hoa Niên chống nạnh phản bác, không chịu yếu thế, “Đây là tiểu sư muội chính hiệu của chúng ta! Ta xem ngươi là sợ thua, nào nào nào, lên bàn!”

“Ta đã bảo đừng gọi ta là đoán mệnh tiên!” Nữ tu đạo bào nghiến răng, “Gọi ta là Mệnh Tiên!”

Hai người trông rất không ưa nhau, xắn tay áo như hai con gà chọi đi về phía bàn mạt chược —— không sai, kỳ kỹ đại bỉ nữ tử tiên môn lần này, thi đấu mạt chược.

Dư Thanh Đường thấy ba vị sư tỷ đều đã lên bàn, biết rõ mình chỉ đến cho đủ số, không thể ở lại đây lâu. Rốt cuộc càng tiếp xúc với nhiều người, xác suất bại lộ càng cao.

Cậu thừa dịp không ai chú ý, lén bưng khay điểm tâm, định tìm chỗ khuất người giết thời gian, chờ đến khi đại bỉ kết thúc.

Ai ngờ…

Sau núi Vạn Tiên Các, Dư Thanh Đường cúi đầu im lặng nhìn thiếu niên thò nửa người ra từ lỗ chó, trừng mắt nhìn cậu.

Từ khuôn mặt này, đến khí chất thu hút mọi ánh nhìn xung quanh, cùng với dải buộc tóc “Tiềm Long Lăng” trên đầu, Dư Thanh Đường liếc mắt một cái đã nhận ra —— Đây đại khái chính là nam chính của quyển tiểu thuyết này, Long Ngạo Thiên trong truyền thuyết, Diệp Thần Diễm.

Long Ngạo Thiên, chui lỗ chó.

Dư Thanh Đường: “…”

Đây lại chính là cách ngươi tránh né người canh gác để vào kỳ kỹ đại bỉ nữ tử tiên môn sao…

Đúng là đại trượng phu co được dãn được.

Dư Thanh Đường thầm mỉa mai, ngoài mặt vẫn không biểu cảm, lặng lẽ lùi lại một bước.

“Khoan đã!” Diệp Thần Diễm tưởng cậu muốn gọi người, hoảng sợ chui ra khỏi lỗ chó, vội vàng bịt miệng cậu.

Khoảng cách giữa hai người lập tức rút ngắn, Dư Thanh Đường ngẩng đầu nhìn hắn —— Quả nhiên là Long Ngạo Thiên, cao hơn cậu nửa cái đầu.

Hơn nữa màn vừa gặp tiểu cô nương đã dám tiếp xúc thân thể này…

À, quả nhiên là Long Ngạo Thiên có thể lập hậu cung, tuổi còn nhỏ đã thấy được bóng dáng phong lưu tình thánh.

Diệp Thần Diễm cúi đầu, không biết là vì xấu hổ do bị bắt gặp chui lỗ chó, hay vì lý do nào khác mà ngượng ngùng.

Tóm lại, tai hắn đỏ bừng, không dám nhìn lung tung, lại gắt gao bịt miệng cậu, ôm eo cậu, nhỏ giọng dỗ dành: “Ta, ta không phải người xấu, ta buông nàng ra, nàng đừng kêu có được không?”

Dư Thanh Đường đảo mắt nhìn xung quanh, xác nhận gần đây không có ai, chỉ có thể gật đầu.

Diệp Thần Diễm mỉm cười, nhẹ nhàng buông tay.

Dư Thanh Đường hơi hé miệng, chưa kịp lên tiếng, Diệp Thần Diễm lại bịt miệng cậu lần nữa, lần này ấn chặt hơn lần trước, trông còn có vẻ ủy khuất: “Nàng đã hứa không kêu!”

Dư Thanh Đường: “…”

… Cậu mở miệng đâu phải chỉ để kêu.

Cậu bất đắc dĩ đưa tay, vỗ nhẹ tay hắn, nhìn hắn bằng ánh mắt chân thành tha thiết, lắc đầu nhẹ.

Diệp Thần Diễm hơi do dự, không ngăn cản Dư Thanh Đường gỡ tay hắn ra.

Dư Thanh Đường hít sâu một hơi, nhỏ giọng nói: “Ta không muốn kêu, ta chỉ là muốn hỏi ngươi vào đây làm gì, nơi này không cho nam tu vào.”

Tuy cậu cũng là nam tu trà trộn vào, nhưng không ảnh hưởng việc cậu giả vờ.

“Hả?” Diệp Thần Diễm nhìn chằm chằm mặt cậu, dường như có chút thất thần, một lúc sau mới hoàn hồn, “Ta đến tìm Thiểm Điện, linh sủng của ta…”

Dư Thanh Đường nhẹ nhàng tránh đi một chút: “Ngươi có thể buông ta ra trước được không?”

Diệp Thần Diễm ánh mắt nhìn xuống, dừng lại trên tay đang ôm eo cậu, bỗng nhiên đỏ mặt, vội vàng lùi lại giữ khoảng cách với cậu, giấu tay ra sau lưng, lảng tránh ánh mắt xin lỗi: “Xin lỗi! Ta, ta không cố ý…”

Hắn cũng không biết mình đang nghĩ gì, đột nhiên quay đầu lại, trên khuôn mặt thiếu niên vẫn còn nét trẻ con nhưng đã có thể thấy được bóng dáng tuấn mỹ tương lai, thần sắc kiên định, “Ta sẽ chịu trách nhiệm với nàng!”

Dư Thanh Đường: “… Hả?”

Diệp Thần Diễm nhìn cậu, ánh mắt sáng rực: “Tiên tử tên gì? Là người môn phái nào?”

Dư Thanh Đường: “…”

Quả nhiên là Long Ngạo Thiên.

Cậu mỉm cười gượng gạo, “Ngươi đoán xem.”

“Tu tiên cầu duyên, nếu chúng ta có duyên, tự nhiên sẽ gặp lại. Đến lúc đó, ngươi đến cầu hôn là được.”

Diệp Thần Diễm ánh mắt sáng lên, đột nhiên đưa tay bẻ một cành hoa đào đưa cho cậu, ánh mắt long lanh nhìn hoa đào lấp lánh dưới ánh sáng, đúng là phong thái thiếu niên, chỉ có đôi tai là đỏ ửng: “Một lời đã định!”

Đột nhiên một cơn gió thổi qua, cánh hoa đào rơi rào rạt, mưa hoa phấn trắng rơi đầy đầu cậu.

Diệp Thần Diễm cúi đầu cười, bước lên trước nhẹ nhàng phủi hoa đào trên đầu cậu, cài cành hoa đào lên búi tóc cậu.

Dư Thanh Đường ngơ ngác nhìn hắn.

Mẹ ơi, tên nhóc này nghiêm túc thật!

Khoan đã, đây không phải là cốt truyện của tiểu Thánh nữ Mật Tông sao!

Không cứu nổi nữa rồi!
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play