Khi còn ở thời hiện đại, Tiêu Dung vì muốn chứng minh bản thân tuyệt đối không phải là thể loại “Tiểu mỹ thụ”, nên chưa từng đụng đến cái thú vui “Quây lò nấu trà”.

Nhưng giờ đã đến cổ đại rồi, muốn tránh cũng chẳng tránh được. Bởi lẽ, đây là thú vui duy nhất mà Tiêu Dung còn có thể chơi ở thời điểm hiện tại.

Loại trà này cũng chẳng giống trà ở hậu thế. Cái gọi là “Nấu”, chẳng qua chỉ là đun nước sôi lên rồi thì cứ cho đại lá trà, hương liệu và quả khô vào đun chung một lượt. Đợi đến khi nước đun chuyển thành màu đậm là có thể múc ra uống.

Về phần hương vị… Chỉ cần có vị là tốt lắm rồi, đừng mong cầu ngon dở làm gì cho mệt.

Thực ra, nền văn minh nơi đây phát triển không hề thấp. Những gì nên có, cơ bản thời điểm này đều đã có đủ cả. Chỉ tiếc là không thể phổ cập rộng rãi, bởi bất luận có phát minh ra cái gì, thì đều bị thế gia đại tộc nắm giữ trong tay, chỉ có bản thân họ, hoặc những tông tộc thông gia, kết giao thân thiết mới được hưởng thụ. Dân thường thì đừng mong với tới.

Ngày đầu Tiêu Dung đến thế giới này là độ cuối mùa hè, không cần lo bị lạnh. Nhưng cái bụng đói thì lại không dễ gì giải quyết.

Giữa việc mạo hiểm trộm một cái bánh bao và việc mạo hiểm tiếp xúc với người bản địa, Tiêu Dung cuối cùng vẫn hèn nhát chọn cái sau.

Cách y kiếm được những đồng tiền đầu tiên chính là quan sát người đi đường, lén theo chân một tên gia nhân, rồi tìm được một gia tộc quyền quý. Đến nay, Tiêu Dung cũng không rõ nhà đó họ gì. Y giả làm một công tử lang thang, bịa chuyện mình bị mất hành lý, rồi đem bán một công thức tương truyền bằng miệng cho gia chủ nơi đó.

Về phần công thức tuyệt vời ấy là gì…

Khụ khụ, chính là tương ngọt thần thánh nổi danh thiên hạ mà ai ai ở hậu thế cũng từng nếm qua… Xốt chấm thịt vịt quay.

Để lừa vị lão gia nhà giàu kia, Tiêu Dung còn đích thân xuống bếp làm một bữa thịt nướng có thể khiến người ta ngấy đến chết.

Tương ngọt vốn là để ăn kèm với vịt quay, nhưng kể từ khi người Hồ xâm lấn, thực đơn Trung Nguyên đã thay đổi. Nay phổ biến nhất là thịt dê và thịt heo, còn những nhà giàu như lão gia kia, thì bữa nào cũng có thể dùng thịt bò.

Nguyên liệu chế tương ngọt vốn đã rất đơn giản, chỉ tiếc không có dầu hào để thêm vào. Nhưng không sao, vị lão gia ấy vốn quen ăn các món chế từ dược liệu, cho dù không có dầu hào thì hương vị vẫn đủ khiến người ta phải kinh diễm.

Tương ngọt giúp giảm ngấy, phối hợp với món thịt nướng béo ngậy, bên ngoài giòn bên trong mềm, quả thực là mỹ vị nhân gian.

Sau khi nếm thử loại tương này, ánh mắt lão gia liền loé sáng như đèn pha, song vẫn nín xuống lời tán thưởng, chậm rãi buông đũa, ngẩng đầu, sắc mặt có phần không vui.

Tiêu Dung hiểu rõ, hẳn là vị lão gia này đang muốn ép giá đây!

Quả không ngoài dự liệu của Tiêu Dung, lão gia nọ quả nhiên sau đó bắt đầu một tràng “Chi hồ giả dã”(*), ý tứ trung tâm chính là: Loại tương này kỳ thực cũng không ngon lắm, không đáng giá đến mức phải mua. Chỉ bởi thấy Tiêu Dung tuổi trẻ non nớt, lại gặp nạn giữa đường, nên lão mới nể tình vung tay mua lại. Nói cho cùng, việc này coi như là làm việc thiện vậy.

(*) Chi, hồ, giả, dã【之乎者也】là bốn hư từ thông dụng trong Hán văn cổ để làm trợ ngữ từ để âm vận câu văn được êm tai, réo rắt hơn, hoặc tăng thêm ngữ khí. Cho nên “Chi, hồ, giả, dã” thường được dùng để chỉ những lời lẽ sáo rỗng, chẳng có nghĩa lý gì.

Tiêu Dung mím môi lắng nghe, lão nói càng nhiều, sắc mặt y càng sa sầm. Đến khi lão báo giá cuối cùng, tay y đột nhiên đặt lên chuôi kiếm, “Choang” một tiếng, thanh kiếm sắc lạnh bị rút ra một đoạn.

Lão gia: “…”

Thanh niên thời nay thật đúng là nông nổi hấp tấp, có phải là không cho ngươi trả giá đâu, sao lại dọa người như thế!

Trải qua một phen đấu khẩu giằng co, cuối cùng Tiêu Dung bán công thức với giá gấp hai lần con số lão gia đưa ra, lại còn thêm một con số 0 vào phía sau.

Lão muốn trả toàn bộ bằng đồng tiền vụn, nhưng Tiêu Dung không chịu, khăng khăng đòi đổi thành thỏi bạc. Dù khi ấy y còn chưa nắm rõ vật giá nơi đây, nhưng vẫn biết rằng tiền đồng thì chất lượng lẫn lộn, giá trị mỗi ngày mỗi khác, chỉ có vàng bạc mới có thể giữ vững giá trị.

Giao tiền xong xuôi, lão còn yêu cầu Tiêu Dung ký một tờ khế ước. Trong khế ước viết rõ: Từ nay về sau y không được tự mình sử dụng công thức ấy, cũng không được bán lại cho kẻ khác. Nếu bị phát hiện, gia tộc lão có quyền đưa y lên quan phủ.

Tiêu Dung đều thuận theo tất cả. Mà ngay sau khi bước ra khỏi cửa, cả lão đầu trong phòng và Tiêu Dung ngoài ngõ, đều lộ ra nét cười rạng rỡ như vừa chiếm được món hời lớn.

Lão đầu cho rằng Tiêu Dung thật là quá ngốc, một công thức như vậy, đừng nói gấp hai mươi lần, dù có trả giá cao gấp hai ngàn lần cũng đáng. Công thức này đủ để bảo đảm vinh hoa mười đời của gia tộc.

Còn Tiêu Dung lại nghĩ, một công thức tương ngọt chưa trọn vẹn mà cũng có thể bán được giá ấy, quả thật đáng mừng. Sau này y còn định cải thiện khẩu vị cho bách tính, nào là xốt hải sản, xốt chua ngọt, v.v… Đều sẽ công khai phát tán. Dẫu lão đầu kia nắm được công thức tương ngọt, nhưng do chưa đầy đủ, vị cũng không thể sánh được với những loại tương sau này.

Không biết lão đầu đó về sau có hối hận hay không nữa?

Tiêu Dung thì rất tự tin. Khi ấy, y còn chưa ngờ tới mình sẽ đuổi theo quân Trấn Bắc tới tận nửa năm.

Giờ nửa năm đã qua, bạc vụn đổi được từ lão đầu kia hiện giờ cũng chỉ còn sót lại một thỏi rưỡi.

Nếu Giản Kiệu còn chưa tới tìm, e rằng Tiêu Dung lại phải dùng kế cũ, đến một nhà phú hộ khác để bán thêm một tờ công thức nữa thôi.

Sau khi Giản tướng quân gào gần một khắc, Tiêu Dung cuối cùng cũng khai ân, sai A Thụ ra mở cửa cho hắn.

Giản tướng quân gần như là lăn lộn bò nhào mà xông vào trong phòng.

Vừa vào cửa, Giản Kiệu liền dùng tư thế quân nhân nửa quỳ trước mặt Tiêu Dung, hai tay ôm quyền giơ quá đỉnh đầu.

“Tiêu tiên sinh! Giản Kiệu có mắt không tròng, lại dám xem tiên sinh như một thư sinh tầm thường! May nhờ tiên sinh không tiếc lời chỉ dạy, mới có thể cứu được Trường An khỏi một kiếp nạn. Xin tiên sinh theo tại hạ đến Nhạn Môn Quan, dưới trướng Trấn Bắc Vương đang khẩn thiết cần nhân tài như tiên sinh! Mong tiên sinh thành toàn!”

A Thụ len lén trợn to mắt. Dù từ lâu cậu đã tin chắc lang chủ nhà mình tuyệt không phải là người tầm thường, nhưng tự mắt thấy một đại tướng như Giản Kiệu phải cúi đầu bái lạy thế này, quả thật là vô cùng chấn động.

Cũng càng thêm kính ngưỡng.

Thời gian từng chút một trôi qua, Giản Kiệu âm thầm ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt Tiêu Dung đang dõi vào mình. Trên khuôn mặt tuyệt mỹ kia chỉ là một mảnh thản nhiên.

Trong lòng Giản Kiệu run lên bần bật. Từ khi vừa nhận được tin thân binh báo lại rằng người Tiên Bi quả thực đã tập kích, hắn liền biết mình gây ra họa lớn rồi. Chỉ vì một sơ suất của hắn mà để một nhân tài có thể khuấy đảo trời đất thế này bỏ đi. Đừng nói là Cao tiên sinh muốn lấy mạng hắn, đến hắn cũng muốn tự tẩn cho bản thân một trận.

Quân Trấn Bắc, thiếu nhất chính là quân sư a!

Ta… Đều là tại ta… Ta ta ta…

Giản Kiệu chẳng buồn che giấu nữa, ngẩng thẳng đầu nhìn Tiêu Dung, lần này quả thật muốn khóc thành tiếng.

Ngay khi Giản Kiệu chuẩn bị mở miệng, quyết tâm vứt bỏ thể diện mà cầu thêm một lần nữa, Tiêu Dung khẽ thở dài một hơi, gương mặt hiện ra vẻ “Thật là bó tay với ngươi mà”, rồi chớp mắt, nghiêng đầu, dịu dàng cất lời.

“Được thôi.”

Giản Kiệu nhất thời chưa kịp phản ứng, ngơ ngác hỏi: “Tiên sinh vừa nói gì ạ?”

Mới vừa rồi trời quang mây tạnh, vậy mà nghe xong câu hỏi của Giản Kiệu, sắc mặt Tiêu Dung bỗng chốc tối sầm như thể bị xúc phạm: “Ta nói là được, sao, tướng quân muốn đổi ý rồi hả?”

Giản Kiệu: “…”

Giản Kiệu liên tục lắc đầu, mà ngay khi hắn vừa lắc đầu xong, Tiêu Dung lại vui vẻ trở lại, còn mỉm cười với hắn: “Vậy thì ngày mai xuất phát nhé. Đêm nay để ta thu xếp hành trang, tướng quân thấy thế nào?”

Giản Kiệu chẳng dám nói lời nào, đến cả cái gật đầu cũng không dám quá mạnh, sợ Tiêu Dung lại nổi trận lôi đình.

Thời gian đã định, Giản Kiệu liền vội vàng rút lui.

Mà sau khi hắn rời đi, Tiêu Dung rốt cuộc không nhịn nổi nữa, bật cười ha hả, ngửa người nằm vật ra giường, còn lăn qua lăn lại mấy vòng.

A Thụ: “…”

Bao nhiêu kính ngưỡng trong lòng cứ thế dần tan biến, cuối cùng chỉ còn lại một khoảng lặng như tờ.

A Thụ lặng lẽ bước qua một bên, chuẩn bị thu dọn hành lý. Trước tiên, cậu cầm lấy thanh kiếm mà Tiêu Dung treo trên tường, Tiêu Dung cười đủ rồi, liếc mắt nhìn thấy cảnh này mới vội vàng ngồi dậy: “Kiếm đưa ta, ta tự tay mang theo.”

Lúc xuyên đến đây, trên người y chẳng có bao nhiêu vật dụng. Những thứ khác đều không tiện mang ra, chỉ có mỗi thanh kiếm này là có thể mang theo bên mình.

A Thụ nghe lời đưa kiếm cho Tiêu Dung, thấy y nâng niu thanh kiếm như bảo vật, cậu bèn đề nghị: “Lang chủ, chi bằng tìm một thợ rèn, mài lưỡi cho nó đi ạ.”

Từ nhỏ đã làm việc ở Tiêu phủ, A Thụ cũng coi như từng thấy qua việc đời, thế nhưng thật lòng mà nói, cậu chưa từng gặp binh khí nào lại chưa được mài sắc.

Trên đường đi, hai người bọn họ nương tựa lẫn nhau mà tiến bước, cũng đôi lần chạm trán đạo tặc. Khi ấy, Tiêu Dung chính là dùng thanh kiếm chưa mài lưỡi này để dọa bọn cướp bỏ chạy.

Bởi vì thanh kiếm này là độc nhất vô nhị trên đời, chỉ nhìn vào vỏ kiếm đã thấy được sự tinh xảo trong chế tác. Người có thể dùng loại kiếm này, hoặc là thế gia vọng tộc, hoặc là kiếm khách đỉnh cao. Mà cả hai loại ấy đều không phải kẻ trộm thông thường có thể dây vào.

Không biết nếu bọn đạo tặc phát hiện ra rằng thanh kiếm này chưa được mài lưỡi, gương mặt chúng sẽ lộ ra biểu cảm kỳ diệu đến thế nào…

Tiêu Dung không cần nghĩ ngợi đã từ chối: “Không mài.”

A Thụ khó hiểu: “Vì sao?”

Tiêu Dung đáp: “Tay nghề thợ rèn bình thường không xứng chế tác thanh kiếm này.”

Dẫu sao đây cũng là tác phẩm của vị đại sư rèn kiếm lừng danh thế giới 1500 năm sau. Giá trị thanh kiếm lên đến ba trăm ngàn, mà đó còn là giá hữu nghị do viện trưởng bọn họ quen biết vị đại sư kia mới có. Nếu vì tìm nhầm thợ rèn, làm hư hỏng một chút thôi, e rằng viện trưởng sẽ đến khóc lóc trong mộng của y mất.

Dù rằng, có lẽ sau khi thanh kiếm này theo y biến mất, vị viện trưởng nọ đã khóc rồi cũng nên.

Hôm sau, Tiêu Dung thu xếp xong hành lý, dưới ánh mắt chăm chú đầy căng thẳng của A Thụ, chậm rãi bước ra khỏi khách điếm.

Cảm giác nhẹ nhàng như yến lại biến mất rồi.

Không phải vì Khuất Vân Diệt lại làm chuyện thất đức gì, chỉ là trước khi hắn đăng cơ xưng đế, đây chính là trạng thái bình thường của Tiêu Dung – Vô lực, cơ thể nặng nề.

Khuất Vân Diệt làm việc tốt, y sẽ thấy nhẹ nhõm hơn một chút. Khuất Vân Diệt làm việc xấu, y sẽ càng thấy tệ hơn một phần.

Sau mấy ngày trải nghiệm vừa rồi, giờ đây Tiêu Dung đã bộc phát ra một lòng nhiệt huyết mãnh liệt trong việc giúp đỡ Khuất Vân Diệt. Y thật sự rất nhớ cảm giác có thể nhảy nhót tung tăng lúc ấy.

Hôm qua Tiêu Dung còn cố ý dọa Giản Kiệu, hôm nay thì tinh lực không đủ, căn bản chẳng nghĩ đến việc dọa người, bèn trông có vẻ thu liễm hơn nhiều.

Thế nhưng Giản Kiệu đã bị rắn cắn một lần, mười năm sợ dây thừng(*). Hắn đối với Tiêu Dung cung kính toàn phần.

(*) Ngạn ngữ Phương Đông có câu “Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng”: Chúng ta bị rắn cắn một lần thì cả đời cứ ám ảnh, ban đêm thấy sợi dây thì cho là con rắn rồi sợ hãi; đây là một loại bệnh tưởng. Người nhút nhát, bất cứ việc gì, như gió thổi cây rung cũng tưởng là ma quái. Chính vì thế mà việc gì họ cũng lo sợ, nỗi sợ hãi luôn ám ảnh ngay trong cuộc sống hằng ngày.

Giản Kiệu còn chuẩn bị cho Tiêu Dung một cỗ xe ngựa, A Thụ đỡ Tiêu Dung lên xe, chẳng bao lâu, xe liền lăn bánh đi.

Trong xe ngựa, Tiêu Dung có phần buồn chán, bèn trò chuyện với A Thụ.

“Mọi người ở đây đều nói Quân Trấn Bắc tàn nhẫn hiếu sát, theo ta thấy, sao lại có vài phần đơn thuần.”

A Thụ không hiểu: “Lang chủ tại sao lại nói vậy?”

Tiêu Dung nhún vai: “Nếu là ta, nhận được một mật thư như vậy, sau đó lại nghiệm chứng là thật, ta quyết chẳng dễ dàng tin người nọ thần thông quảng đại, mà chỉ nghĩ đây có phải là kế liên hoàn? Trong quân có phản tặc, mà người nọ có chăng chính là đồng đảng của tên phản tặc kia? Cố ý đưa thư mật, chẳng phải để dẫn mọi người ra ngoài, rồi một mẻ lưới bắt trọn đó sao.”

A Thụ: “…”

A Thụ vô cùng may mắn mà đáp rằng: “May thay trong Quân Trấn Bắc không có người đa nghi như lang chủ.” ( app truyện TᎽT )

Tiêu Dung: “Tiểu tử ngươi, đó gọi là cẩn trọng.”

A Thụ hì hì cười khẽ một tiếng. Trong lòng lại nghĩ chính là đa nghi đó thôi. May mà người như lang chủ hiếm lắm, ở đất Bắc sông Hoài này, có đốt đèn lồng cũng khó tìm được một người.

Bên kia, trong quân doanh thành An Định.

Trước khi đi, Giản Kiệu đã xin phép Cao Tuân Chi. Hắn đi gấp, không có thời gian nói những chuyện này với Cao Tuân Chi, nhưng hắn đã để lại một thân binh, bảo người đó cẩn thận kể lại đầu đuôi câu chuyện.

Cao Tuân Chi vừa nghe, liền hớn hở ra mặt.

“Thật có chuyện này?!”

“Ôi chao, đây là trời giúp Quân Trấn Bắc ta, trời giúp Đại vương ta rồi. Lại còn là một sĩ nhân! Hiếm thấy, hiếm thấy thay.”

Thân binh thấy ông vui mừng như thế, bản thân cũng mừng theo, bèn tiếp lời: “Chẳng những vậy, Cao tiên sinh, vị Tiêu tiên sinh ấy còn xuất thân từ Tiêu gia Lâm Xuyên. Tướng quân nói, Tiêu gia Lâm Xuyên chính là dòng họ đứng hạng hai đó!”

Cao Tuân Chi vuốt râu, gật gù: “Quả là vậy.”

Phả hệ thế gia vốn biến đổi không ngừng, lần biến đổi gần nhất là 65 năm trước, cũng là lúc triều Ung vừa mới lập quốc.

Hoàng đế khai quốc của Ung triều đã phong gia tộc mình lên hàng đệ nhất, rồi lại ban phong cho ba nhà có công phò tá là thứ vị nhất đẳng. Mà những nhà vốn xếp hàng nhất đẳng, liền bị đẩy xuống hàng nhị đẳng.

Nói cách khác, Tiêu gia kỳ thực là danh môn có nền tảng lâu đời, tổ tiên cũng từng có không ít nhân vật hiển hách.

Cao Tuân Chi tuy là sĩ nhân, nhưng chẳng xuất thân từ thế gia. Ông là kẻ nghèo chính hiệu, nếu không thì năm xưa cũng chẳng lưu lạc tới quân Nhạn Môn Quan, rồi vướng vào với Quân Trấn Bắc.

Binh lực không ngừng mở rộng, song người có tài thật sự lại hiếm như lông phượng sừng lân. Trước khi Tiêu Dung đến, dưới tay Trấn Bắc vương chỉ có một mưu sĩ họ Dư là coi được, người kia xuất thân chẳng bằng Tiêu Dung, lại chẳng được Đại vương tín nhiệm.

Cao Tuân Chi chẳng nén nổi vui mừng mà nắm chặt nắm tay.

Hay lắm, Tiêu Dung đến rồi, cục diện lúng túng kia liền được phá vỡ. Từ nay về sau, bọn họ cũng chẳng còn phải chịu ánh mắt khinh thường từ phương Nam nữa.

Cao Tuân Chi tức thì muốn đi tìm Khuất Vân Diệt, đem tin mừng này nói cho hắn biết. Thân binh thấy thế, vội ngăn lại, rồi đem chuyện Tiêu Dung vang danh tài tình có thể chiếm đủ… Sáu điều kia.

Cao Tuân Chi: “…”

Ai dạy ngươi trước báo hỷ, sau báo ưu thế hả?

Mới vừa khấp khởi không được bao lâu, Cao Tuân Chi lại bắt đầu phát sầu. Ông suy nghĩ cả đêm, xem nên làm thế nào để Khuất Vân Diệt tiếp thu Tiêu Dung. Kết quả là chẳng nghĩ ra được cách nào hay ho cả, cuối cùng vẫn quyết định là đi theo con đường xưa của Giản Kiệu.

Trước báo hỷ, sau báo ưu…

Cao Tuân Chi đi về phía vương trướng, báo với đại vương chuyện công thần trong lần đại thắng này chính là Tiêu Dung.

Mỗi ngày, khi trời chưa sáng rõ Khuất Vân Diệt thường rèn luyện gân cốt một hồi. Hắn cầm thanh đao chặt đứt hai cây cọc gỗ, rồi mới đi làm chuyện khác.

Cao Tuân Chi đã quen với cảnh này, đại vương cứ chém cọc gỗ của đại vương, ông kể chuyện của ông.

Sau khi Cao Tuân Chi kể xong, Khuất Vân Diệt mạnh mẽ chặt tiếp một cây cọc, ngay lập tức cây cọc vỡ tan.

Vừa chặt xong, hắn đứng thẳng thân thể, rồi xoay người lại.

Cũng là ngày xuân, nhưng Tiêu Dung phải ngồi quanh bếp nhỏ thì mới cảm thấy ấm áp, mà Khuất Vân Diệt thì chỉ một lớp áo đơn, trước ngực còn hơi rộng mở, mồ hôi từ cổ trượt xuống, chảy xuôi quá cơ ngực màu mật rồi cuối cùng thấm hết vào quần áo.

Tuy nói Cao Tuân Chi nhìn Khuất Vân Diệt lớn lên, nhưng ông vẫn luôn có thói quen muốn tránh đối mặt trực tiếp với hắn.

Ông lặng lẽ đứng cách xa Khuất Vân Diệt một trượng.

Khuất Vân Diệt hít thở một cái, sau đó mới không nhanh không chậm mà cười nhạo một tiếng.

“Tiên sinh nghĩ như vậy sao?”

Cao Tuân Chi bối rối: “Đại vương cho rằng có điều gì không đúng sao?”

Khuất Vân Diệt lạnh lùng đáp: “Một lần bói toán là có thể biết được thiên hạ đại sự? Nếu thật là vậy, thiên hạ này sao chưa rơi vào tay y? Theo bản vương thấy, chưa chắc y không có phần trong chuyện này. Có khi đây là một màn liên hoàn kế, cũng có thể y vốn là đồng bọn của phản tặc, sau lại hối hận rồi quay sang bán đứng chúng. Nếu y không phản, thì khi ấy đại quân ta chẳng phải đã thành cá trong rọ, chim trong lồng, muốn chạy cũng không chạy nổi rồi. Hạng người hai mặt ba lòng như thế, tiên sinh cũng muốn dùng sao?”

Cao Tuân Chi: “…”

Chính vì ngài chưa có chứng cứ mà đã nghĩ lung tung, vu cáo người hiền, nên ở đây chẳng có được một kẻ văn nhân nào có thể dùng, có hiểu hay không vậy?

Người bình thường, ai mà nghĩ thế chứ? 

Tiên Bi chết ba mươi vạn, thương vong vô số, ở phía Ích Châu còn chẳng biết chết bao nhiêu người. Mà vị Tiêu tiên sinh kia vốn là người vô danh, làm sao có thể tự tay bày mưu to như vậy? Chưa kể, bọn Tiên Bi đó ngu dốt lắm chắc? Xếp hàng nối nhau hy sinh, chỉ để cho một người Trung Nguyên xâm nhập vào quân Trấn Bắc sao?!

Nhưng Khuất Vân Diệt xưa nay đều như vậy, đối với người mà hắn không tin tưởng thì có hoài nghi đến vậy cũng không thấy quá đáng.

Cao Tuân Chi lặng lẽ đứng, rồi nói: “Đại vương nói cũng có lý, nhưng đó chỉ là suy đoán của Đại vương thôi. Nếu vị Tiêu tiên sinh kia thực sự có bản lĩnh, lại muốn tỏ lòng với quân ta, nhưng ta cưỡng bức đuổi y đi, về sau y phò tá kẻ khác, thì chẳng phải mất nhiều hơn được sao? Theo hạ thần thấy, chi bằng trước mắt giữ y lại quan sát kỹ càng, nếu có vấn đề thì xử lý cũng chưa muộn.”

Khuất Vân Diệt liếc nhìn ông, gật đầu: “Được.”

Cao Tuân Chi mừng rỡ, sau đó nghe Khuất Vân Diệt hỏi: “Tiêu Dung bây giờ ở đâu?”

Cao Tuân Chi không rõ Khuất Vân Diệt hỏi để làm gì, nhưng cũng trả lời: “Được Tướng quân Giản đón về, có lẽ sẽ đưa y trở lại Nhạn Môn Quan gần cung điện.”

Khuất Vân Diệt: “Được, mọi việc ở đây giao cho ông xử lý. Ta đi đến đó xem người này có chỗ nào thần kỳ, nếu y là kẻ lừa đảo…”

Nói đến đây, Khuất Vân Diệt giơ tay, liền có lính gác kéo ngựa qua. Hắn nhanh nhẹn xoay người lên ngựa, rồi cười nhạt với Cao Tuân Chi đứng phía dưới.

“Vậy bổn vương liền mang đầu kẻ đó trở về, cho tiên sinh thêm đồ nhắm rượu!”

Cao Tuân Chi: “…”

Chớp mắt, Khuất Vân Diệt đã phi nhanh ra đằng xa. Cao Tuân Chi ngẩn ngơ nhìn hắn dần biến thành bóng mờ, cuối cùng chỉ biết buông mắt thất vọng.

Hiện giờ chỉ còn trông mong rằng khi đại vương đến thì trời đã tối.

Ánh đèn lờ mờ, tạm che khuất đi dung nhan, như vậy ít ra có thể giảm bớt đi hai điều… Chăng?

Lời tác giả 

Đây là lần duy nhất trong cuộc đời Khuất Vân Diệt mà hắn dám cứng rắn trong chuyện liên quan đến Tiêu Dung, tưởng niệm một chút, bởi vì về sau, sẽ chẳng còn thấy nữa.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play