Khi Khuất Vân Diệt vừa bước vào, Tiêu Dung đích thực là đã say.
Mà trạng thái say của Tiêu Dung lại rất kỳ quái. Rõ ràng là y còn tỉnh táo, cũng biết bản thân đang làm gì, nhưng như thể rượu đã kéo đứt một sợi dây trong đầu, khiến hành vi của y… Cứ như thiếu mất một đoạn dây thần kinh vậy.
Mãi đến khi Khuất Vân Diệt không thể nhẫn nại, thực sự định ra tay giết y, vì mạng sống bị đe dọa, Tiêu Dung mới thật sự tỉnh táo trở lại.
Trong ấn tượng cứng nhắc của Tiêu Dung, Khuất Vân Diệt phải là người cao tám thước, vai hùm lưng gấu, râu quai nón rậm rạp, nét mặt hung dữ, đầy thịt ngang dọc.
Dù phim ảnh toàn mời các nam thần thủ vai, nhưng Tiêu Dung không tin phim ảnh, chỉ tin sách vở, mà trong sử sách thì thực sự là ghi chép như thế…
Giờ phút này, Tiêu Dung mới thực sự hiểu ra bản thân đã sai lầm đến mức nào. Lời trong sử sách, quả thật không thể tin hoàn toàn a.
Bị ép uống một bát canh giải rượu, sau đó lại bị A Thụ đỡ về nghỉ ngơi. Lúc nằm trên giường, Tiêu Dung hồi tưởng lại dung mạo của Khuất Vân Diệt, rất lâu sau, mới thì thầm nói ra một câu vô cùng nhỏ nhẹ: “Phung phí của trời.”
“Hừ.”
Nói xong, y lật người lại rồi thiếp đi. Còn chuyện của ngày mai, hoàn toàn chẳng thể quấy nhiễu được hôm nay của y.
Ngày hôm sau, Giản Kiệu dẫn Tiêu Dung tiến vào Vương cung.
Trên đường đi, Giản Kiệu không quên dặn dò:
“Đại vương tính tình bạo liệt, không thích bị người khác phản bác. Tiên sinh nhất định phải khắc ghi điều ấy.”
“Còn nữa, đại vương không hề tin vào cái gọi là kỳ môn độn giáp. Vào trong rồi, mong tiên sinh chớ nhắc đến việc này.”
“Trước tiên tiên sinh hãy tạ tội với đại vương, sau đó cầu xin tha thứ, đừng nói nhiều lời. Hôm qua đại vương tâm tình tốt, nhưng hôm nay thì chưa chắc đâu, tiên sinh nhất định phải cẩn trọng từng chút một.”
Lúc này đã tới cửa điện nghỉ ngơi của Khuất Vân Diệt, Tiêu Dung ngó nhìn cửa cung, rồi lại nhìn Giản Kiệu: “Đại tướng quân nói xong rồi chứ?”
Giản Kiệu: “... Ờ, nói xong rồi.”
Tiêu Dung khẽ mỉm cười: “Vậy ta vào đây.”
Giản Kiệu: “…”
Khoan đã! Lời ta nói, rốt cuộc ngươi có ghi nhớ chút nào không vậy?!
Tiêu Dung đẩy cửa bước vào, quả nhiên vương cung này rộng lớn khác thường, nội điện càng thêm hùng vĩ. Nhưng đó là phần kiến trúc, còn về nội thất bên trong, lại theo phong cách giản lược đến cực điểm.
Một tòa điện lớn đến thế, mà bên trong chẳng có mấy món đồ dùng, thậm chí binh khí còn nhiều hơn bàn ghế, khiến người ta cảm giác nơi này chẳng giống Vương cung, mà như một doanh trại binh mã khổng lồ.
Bảo sao hậu thế mỗi lần chế giễu Trấn Bắc Vương, đều phải văn vẻ chép một tràng dài, mà ý cốt lõi thì chỉ có một câu “Heo rừng không ăn nổi cám mịn.”
Khi Tiêu Dung bước vào, Khuất Vân Diệt đang chống đầu, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Mãi đến khi y bước đến cách hắn khoảng một trượng, Khuất Vân Diệt mới đột ngột mở mắt, đôi mắt sắc bén chớp nhoáng nhìn về phía Tiêu Dung, khiến y theo bản năng mà khựng lại ngay tại chỗ.
Hự.
Tiêu Dung phản ứng kịp mới phát hiện, hóa ra mình bị ánh mắt của Khuất Vân Diệt dọa dừng lại, trong lòng không khỏi nghĩ: Nếu Khuất Vân Diệt chơi trò “Mộc nhân bất động” hẳn là cao thủ tuyệt đỉnh.
Ngừng suy nghĩ hoang đường, Tiêu Dung chỉnh đốn thái độ. Y giơ hai tay lên ngang trán, hai tay đan chéo, rồi cúi mình thi lễ thật sâu.
Đây là đại lễ của nho sinh, từ khi đến đây, Tiêu Dung cũng chẳng thực hiện được mấy lần.
Y bình tĩnh, không kiêu ngạo cũng chẳng khiếp nhược, cất giọng: “Tiêu Dung bái kiến đại vương.”
Thông thường mà nói, người có dung mạo xuất chúng thì thanh âm cũng dễ nghe. Tất nhiên, không xét đến số ít trường hợp đặc biệt.
Mà tiếng nói của Tiêu Dung như dòng suối trong xanh giữa núi ngọc, thanh khiết, mát lành, dễ khiến người sinh lòng yêu mến.
Chỉ tiếc rằng, tiền đề là Khuất Vân Diệt chưa từng nghe Tiêu Dung dùng chính thanh âm êm ái này… Để mắng mình.
Khi nhìn thấy Tiên sinh Tiêu Dung yên lặng cúi đầu bái lạy, Khuất Vân Diệt liền đứng thẳng người dậy, cười lạnh một tiếng: “Thế nào? Rượu của tiên sinh đã tỉnh chưa?”
Tiêu Dung cũng ngồi thẳng dậy, khẽ gật đầu: “Đa tạ đại vương quan tâm, tại hạ đã hoàn toàn tỉnh táo.”
Khuất Vân Diệt hỏi tiếp: “Vậy theo tiên sinh, tội của tiên sinh đáng là gì?”
Tiêu Dung rủ mắt xuống, tựa như thật sự đang suy nghĩ, đoạn chậm rãi nói: “Thất lễ trước mặt đại vương, đáng phạt. Nhưng không sợ hãi, không giấu giếm mà nói lời ngay thẳng trước đại vương, lại đáng được thưởng. Thưởng phạt phân minh, vậy thì không thưởng, cũng không phạt.”
Hôm qua còn nói năng thô lỗ như dân dã, hôm nay đã học theo lối nói ẩn dụ của bọn nho sinh, đủ thấy kẻ này quả là giả dối đến cực điểm.
Khuất Vân Diệt bật cười giận dữ: “Tiên sinh không đòi thưởng từ bổn vương, quả là người cao thượng. Nhưng tiên sinh có biết chăng, bổn vương chẳng phải bậc minh chủ chịu nghe lời can gián. Kẻ dám chỉ trích lỗi lầm của bổn vương, không được ban thưởng mà chỉ có thể chịu trọng hình!”
Ánh mắt Khuất Vân Diệt đầy ác ý mà nhìn chằm chằm vào gương mặt Tiêu Dung, muốn thấy y sợ hãi đến mức nào. Thế nhưng Tiêu Dung vẫn lặng thinh, trong lòng y lại thầm nghĩ: Hảo gia hỏa, ngươi vậy mà cũng biết điển tích lịch sử, xem ra cũng chẳng phải hạng thất học.
“Đại vương vốn là người thẳng thắn dứt khoát, nếu thực muốn tra hình, thì đã động thủ từ hôm qua rồi, hà tất để tại hạ yên giấc một đêm? Huống chi những lời ô uế hôm qua, chẳng phải do tại hạ nói, mà là lời người Nam Ung bàn luận về đại vương.”
Tiêu Dung nói dối mà chẳng chớp mắt, chỉ thong thả tiếp lời: “Tại hạ từ Tân An xuôi về phương Bắc, mắt thấy tai nghe rằng Nam Ung trắng đen không phân, lời lẽ suy đoán tùy tiện, kẻ làm quan thì lòng dạ bất chính, kẻ làm dân thì ngu muội hồ đồ, còn người làm vua… Lại chẳng bằng kẻ làm dân.”
Ánh mắt Khuất Vân Diệt trầm xuống, lạnh lùng nói: “Những điều ngươi nói, bổn vương chưa từng thấy qua. Nhưng lời cuồng ngôn ngươi thốt ra hôm qua, bổn vương thấy rõ mồn một.”
Tiêu Dung mỉm cười: “Cuồng ngôn quả là xuất phát từ miệng tại hạ. Vậy kính xin đại vương giải đáp một nghi hoặc cho tại hạ, nếu thật sự tại hạ cùng đám người Nam Ung là một giuộc, cớ sao còn bất chấp bệnh cũ mà bôn ba ngàn dặm, thậm chí không tiếc lộ rõ bản lĩnh, chỉ để đến bên cạnh đại vương?”
Khuất Vân Diệt khẽ nhíu mày.
Bệnh cũ?
Nghe đến đây, Khuất Vân Diệt mới nhận ra sắc mặt Tiêu Dung hôm nay quả thật có phần không ổn, mang theo vẻ ốm yếu, thoạt nhìn đúng là mệnh ngắn.
Chẳng qua Khuất Vân Diệt chỉ đang quan sát, nhưng Tiêu Dung lại ngầm mặc định rằng hắn không trả lời nổi, y liền lập tức giành thế chủ động.
“Đại vương không biết đáp án, là bởi câu hỏi này vốn vô giải. Vô giải, thì cũng chẳng còn là câu hỏi. Tiêu Dung tự biết thời gian chẳng còn nhiều, chí lớn đầy lòng nhưng sức một người không thể hoàn thành. Nhìn khắp thiên hạ, người duy nhất khiến Tiêu Dung kính phục và có thực lực tương trợ, chỉ có đại vương. Nếu đại vương nguyện giúp, Tiêu Dung nguyện lấy cái chết để báo đáp. Tấm lòng trung thành của Tiêu Dung với đại vương, cả đời này không thay đổi.” ( truyện trên app T•Y•T )
Khi nói đến câu cuối cùng, Tiêu Dung ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng rực nhìn thẳng vào Khuất Vân Diệt.
Khuất Vân Diệt xưa nay chỉ giao du cùng bọn thô phu, chưa từng gặp người nào như Tiêu Dung, có thể vừa động tình cảm, vừa giảng đạo lý một cách nhuần nhuyễn như thế. Hơn nữa, không hiểu sao, hắn thật sự nhìn thấy trong đôi mắt Tiêu Dung là sự kiên định và cố chấp.
Nhưng Khuất Vân Diệt vẫn chưa chịu đi vào khuôn khổ. Hắn cười nhạt, giọng đầy giễu cợt: “Bổn vương đa nghi nhạy cảm, vài lời hoa mỹ này của tiên sinh chẳng thể lung lay được bổn vương đâu.”
Tiêu Dung: “…”
Thật là nhỏ mọn.
Tiêu Dung cúi đầu: “Lời đại vương nói chí phải. Nếu đại vương vẫn còn chưa thể tin tại hạ, chẳng bằng cứ để tại hạ ở bên cạnh đại vương. Đại vương ở Nhạn Môn Quan, tại hạ cũng ở Nhạn Môn Quan. Đại vương trong quân doanh, tại hạ cũng ở trong quân doanh. Đại vương anh minh thần võ, bất kỳ trò mưu kế nào của tại hạ cũng chẳng thoát khỏi con mắt tinh tường của đại vương. Như thế, đại vương có thể yên tâm, mà tại hạ cũng có thể tự chứng minh mình.”
Khuất Vân Diệt chăm chú nhìn Tiêu Dung, muốn từ trên nét mặt y tìm ra chút sơ hở, nhưng Tiêu Dung lại không để lộ chút biểu cảm nào.
Lạnh lùng, cô ngạo, mang khí chất quân tử.
Dù Khuất Vân Diệt vốn chán ghét bọn sĩ tử, nhưng rốt cuộc hắn cũng lớn lên trong hoàn cảnh như thế, đối diện với người mang phong độ quân tử, trong lòng cũng không khỏi sinh thêm vài phần ưu đãi.
Huống chi, ngẫm lại lời Tiêu Dung nói cũng có lý. Nếu thật sự không yên tâm, giữ y bên cạnh mới là biện pháp vẹn toàn nhất. Dù sao hắn luôn tự phụ võ công cái thế, chưa từng lo ngại có ai ám hại mình.
Nghĩ đến đây, Khuất Vân Diệt lại nhìn Tiêu Dung, khóe môi cong lên một nụ cười âm trầm: “Như lời ngươi nói.”
“Tiên sinh, chớ để bổn vương thất vọng đó.”
Tiêu Dung mỉm cười, nét vui mừng lộ rõ trên khuôn mặt, y khom người hành lễ: “Nhất định không phụ tín nhiệm của đại vương!”
Khuất Vân Diệt: “…”
Nhìn Tiêu Dung vui vẻ đến thế, hắn bỗng cảm thấy như một quyền đánh vào bông, chẳng có chút lực phản kháng nào.
Tiêu Dung này rốt cuộc là thần thánh phương nào, sao lại cứ không theo lẽ thường mà hành sự vậy?
Giản Kiệu ở bên ngoài lo lắng chờ đợi, rốt cuộc Tiêu Dung cũng bước ra. Y đứng dưới ánh nắng, khẽ mỉm cười với Giản Kiệu.
Giản Kiệu bước vội mấy bước đến gần, vội hỏi: “Thế nào rồi?”
Tiêu Dung gật đầu đầy chắc chắn: “Thành rồi.”
Giản Kiệu vui mừng khôn xiết: “Thật sao? Đại vương tha cho ngươi rồi?”
Tiêu Dung chớp mắt: “Tha cho ta? Ý ta là, đại vương đồng ý để ta theo quân, trước khi theo quân, người còn cho ta vào ở trong vương cung. Đa tạ tướng quân hôm qua đã thu lưu, từ nay về sau, chúng ta chính là đồng liêu, mong tướng quân chiếu cố nhiều hơn.”
Nói xong, Tiêu Dung bật cười ha ha hai tiếng, phất tay một cái rồi vui vẻ quay về thu dọn hành lý.
Giản Kiệu nhìn bóng lưng Tiêu Dung khuất dần, lại ngây người ra thêm một chốc.
Nói ra những lời xấc láo đến thế, chẳng những không sao mà còn khiến đại vương phá lệ lưu người lại trong vương cung!
Tiêu Dung này rốt cuộc là thần tiên phương nào, chẳng lẽ thật sự là tiên nhân hạ phàm ư?
Giản Kiệu ngơ ngác ngẩng đầu nhìn trời, chẳng thấy dị tượng nào. Hắn chầm chậm khép miệng lại, trong lòng đã rõ một điều: Dù Tiêu Dung là người, là ma hay là thần, về sau tuyệt đối, tuyệt đối không thể đắc tội với y…