Nhạn Môn Quan vẫn luôn là một vị trí hiểm yếu trong dòng chảy lịch sử.

Giữ được nơi này tức là giữ được cửa ải quốc gia. Chỉ cần Nhạn Môn Quan không vỡ, thì người Hồ cũng đừng hòng tiến vào Trung Nguyên.

Tất nhiên, lời nói thường có phần khoa trương. Thật muốn vào Trung Nguyên, men theo Vạn Lý Trường Thành thì cửa ải nào cũng có thể vào được.

Sở dĩ về sau, trong các tác phẩm điện ảnh và truyền hình đều phải nhắc đến Nhạn Môn Quan là vì ba lý do:

Thứ nhất, địa thế nơi đây hiểm trở nhất.

Thứ hai, suốt hơn hai nghìn năm qua, vô số trận chiến long trời lở đất đã nổ ra tại đây. Nhiều trận đại chiến nổi danh trong ngoài đều bắt đầu từ nơi này.

Thứ ba, bởi vì quân Trấn Bắc lừng lẫy và vị Trấn Bắc vương dũng mãnh thiện chiến, suốt đời cũng mong có thể trở về nơi đây.

Được rồi lại mất, mất rồi lại được, được rồi lại mất, theo dấu chấm hết cuộc đời của Khuất Vân Diệt, quân Trấn Bắc cũng tan biến trong dòng chảy lịch sử. Nhạn Môn Quan vẫn là Nhạn Môn Quan ấy, vẫn có những vị tướng dũng cảm nguyện vì bảo vệ nơi này mà hiến dâng sinh mệnh.

Tiêu Dung nhìn ra ngoài xe ngựa, địa thế Nhạn Môn Quan cao vút, lại lắm núi non, xe ngựa kéo cũng chật vật, nói chi đến việc hành quân.

Vùng núi khó phát triển, đó là đạo lý ai ai cũng biết, dù là đến thời hiện đại, nhất thời cũng khó thay đổi được vấn đề địa lý.

Nếu thật sự muốn tranh đoạt thiên hạ Trung Nguyên, nhắm mắt cũng biết nơi này tuyệt chẳng thể làm căn cứ lớn, ắt phải chuyển đến đồng bằng.

Thế nhưng Khuất Vân Diệt thì không, hắn cố tình ưa thích nơi này, nhất quyết phát triển lực lượng tại đây.

Không thể nghĩ đến, nghĩ đến là Tiêu Dung cảm thấy bực bội.

Trên con đường xưng bá thiên hạ của Khuất Vân Diệt, chướng ngại lớn nhất không phải là Nam Ung chính thống trong mắt bách tính, cũng không phải Trần Lưu Vương về sau đánh bại hắn, càng không phải là Đông Dương Vương giả heo ăn thịt hổ rồi cuối cùng giành được thiên hạ.

Mà là sự cứng đầu cứng cổ, không nghe khuyên can, đa nghi nhạy cảm, trọng võ khinh văn, bạo ngược hiếu sát của chính bản thân Khuất Vân Diệt.

Xe ngựa lần này chế tác tinh xảo hơn, nhưng kỳ thực cũng chẳng khá hơn bao nhiêu, chẳng qua là có thêm một cái mui. Xe ngựa hồi trước Tiêu Dung đi thì không có cửa, cũng không có rèm che.

Giản Kiệu len lén quan sát Tiêu Dung, trông thấy sắc mặt y lại không vui, ngược lại hắn cảm thấy yên tâm đôi phần.

Quả nhiên, Tiêu tiên sinh của đêm qua không phải là ảo giác, người này chính là nắng mưa thất thường như vậy.

Theo lý, người có bản lĩnh thì có quyền tùy hứng. Nhưng Giản Kiệu vừa nghĩ đến việc phe mình đã có một vị đại vương còn có bản lĩnh hơn, mà cũng càng thêm tùy hứng, liền không khỏi lo lắng.

Không biết Cao tiên sinh có thuyết phục được đại vương không, rằng đại sự phải nhẫn nhịn, không thể vì tức giận nhất thời mà lại khiến Tiêu Dung bỏ đi lần nữa…

Theo kế hoạch của Giản Kiệu, Cao tiên sinh ở bên kia đối phó Khuất Vân Diệt, còn bản thân hắn ở bên này đối phó Tiêu Dung, hai mặt giáp công mới mong đạt hiệu quả gấp đôi.

Thế nhưng Giản Kiệu nào biết được, Cao tiên sinh vừa xuất sư đã thất bại. Vị đại vương thân yêu của họ ngay sau khi nghe tin tên “Đạo sĩ” kia đã được mời đến Nhạn Môn Quan, liền quyết định thân chinh tới nơi để “Vạch trần trò bịp bợm”.

Đến được chủ thành, Giản Kiệu đích thân tới mời Tiêu Dung xuống xe.

Nói thật lòng, thái độ của Giản Kiệu thực sự quá tốt. Tốt đến mức, dù Tiêu Dung có tâm ghi thù, cũng thấy ngượng không tiện so đo với hắn nữa.

Khó trách người này có thể toàn mạng mà sống sót qua loạn thế, lại còn được kết cục thọ chung chính tẩm. Quả là người tốt có phúc lành.

Thế nhưng, cũng chính là người tốt này, lại không chừa cho y một chút thể diện nào, khiến y bị mất mặt.

Thôi, cứ phơi hắn thêm vài hôm vậy.

… 

Vẻ mặt Tiêu Dung chẳng chút biểu cảm mà xuống xe. Không cười chính là hình phạt của y dành cho Giản Kiệu. Thế nhưng Giản Kiệu căn bản chẳng để tâm, người đã lừa được về tay rồi, ai còn để ý một nụ cười làm chi?

Thân thể Tiêu Dung vốn yếu nhược, mọi người đành phải chiều theo y mà đi chậm hơn. Vừa đi, Giản Kiệu vừa giới thiệu sơ qua về chủ thành.

So với tưởng tượng của Tiêu Dung thì tốt hơn không ít. Cái gì cần có đều có, bách tính an cư lạc nghiệp, chỉ là người mang binh khí trong thành hơi nhiều, mà nam nữ đều có.

Những ai nhìn thấy Tiêu Dung, không ngoại lệ đều thoáng sững người. Nhưng khác với các thành trì khác, nơi này người ta hồi thần rất nhanh, dường như đã có miễn dịch.

Tiêu Dung tuy trông thấy, lại chẳng để tâm. Toàn bộ tinh thần của y, đều dồn vào việc quan sát chủ thành, nếu không có gì ngoài ý muốn, nơi đây sẽ là điểm đầu tiên để thi hành kế hoạch của y.

Tiêu Dung chăm chú quan sát, còn Giản Kiệu thì vừa đi vừa thuyết minh. Khi đi ngang qua một trà phường, vài đứa trẻ đang chơi đùa bên cạnh, miệng hát đồng dao.

Vốn dĩ nước giếng không phạm nước sông, nhưng Tiêu Dung vừa nghe nội dung bài đồng dao, lập tức ngoảnh đầu lại:

“Cờ Xi Vưu, xuất tại Bắc. Tuế Tinh hảo, khước tại Đông. 

Binh họa khởi, tướng quân tử. Thiên giáng hỏa, vạn vật sinh.”

Bài đồng dao này tuy không quá trau chuốt, nhưng vẫn có chút vần điệu, bị lũ trẻ lớn tiếng hát vang, lại hát đi hát lại nhiều lần. Bọn trẻ vốn vậy, gặp được điều gì mới mẻ là sẽ hát mãi không thôi, song nội dung bài hát thì lại khiến người ta phải suy ngẫm.

Giản Kiệu tuy không học hành nhiều, chỉ có thể gọi là biết chữ, nhưng sau khi nghe xong bài hát này, sắc mặt hắn liền đại biến.

Lần trước hắn hồi Nhạn Môn Quan, vẫn chưa từng nghe thấy bài đồng dao kỳ lạ ấy.

Giản Kiệu lập tức túm lấy một đứa trẻ trong đó, giận dữ hỏi: “Là ai dạy ngươi bài đồng dao này?!”

Tiêu Dung lạnh lùng nhìn cảnh tượng trước mặt, ánh mắt chuyển qua lại giữa Giản Kiệu và đứa nhỏ.

Xem ra, Giản Kiệu có quen biết với mấy đứa bé này. Cũng phải thôi, phía trước chính là hoàng cung, những đứa trẻ chơi ở đây tám phần là con cháu của binh sĩ Quân Trấn Bắc.

Tiêu Dung cũng không chen vào, chỉ đứng nhìn Giản Kiệu tra hỏi.

 

Đứa nhỏ bị dọa sợ đến phát run, nhưng không dám khóc lớn, chỉ thút thít kể ra vài cái nhũ danh, xem ra là tên của những đứa bé khác.

Hỏi nửa ngày vẫn chẳng tra được gì rõ ràng, Tiêu Dung nhìn sang bên cạnh. Khi Giản Kiệu nổi giận, những đứa trẻ khác đã sớm chuồn sạch. Chỉ còn một bé gái chừng bảy, tám tuổi đứng nép ở một bên, trông như muốn cầu tình, lại không dám bước tới.

Bé gái ấy ngũ quan rất thanh tú, nhưng làn da lại quá kém, hai má đã hiện rõ sắc hồng của vùng cao nguyên. Một nửa tóc xõa sau lưng, nửa còn lại tết thành bím nhỏ, cạnh bím tóc có tua rua ngũ sắc rủ xuống từ chiếc mũ trên đầu.

Không có người Trung Nguyên nào lại ăn mặc như thế, đủ thấy đây là một đứa trẻ dị tộc.

Có lẽ vì ánh mắt Tiêu Dung dừng trên người cô bé quá lâu, nó như cảm nhận được, bèn ngẩng đầu lên. Khi trông thấy rõ dung mạo Tiêu Dung, cô bé thoáng sững lại rồi lập tức quay người chạy còn nhanh hơn thỏ.

Bên kia, Giản Kiệu thấy tra hỏi không ra manh mối gì, đành đứng dậy, hướng Tiêu Dung xin lỗi: “Để tiên sinh chê cười rồi, mấy đứa nhỏ này đều là con cháu binh sĩ, thường ngày vốn hiếu động quen thói.”

Tiêu Dung nhìn về phương hướng bé gái bỏ chạy, thần sắc lơ đãng, cất giọng nhàn nhạt: “Trẻ nhỏ nào biết cái gì là Cờ Xi Vưu.”

Giản Kiệu thoáng sững người, lặng lẽ mím môi, mang theo vài phần chột dạ.

Hắn tuổi cũng chưa lớn, cùng tuổi với Khuất Vân Diệt, năm nay đều mới hai mươi tư.

Tuy đã thành thân nhưng chưa có con, lại quanh năm rong ruổi chinh chiến bên ngoài, muốn luyện thêm vài phần tâm cơ cũng chẳng có cơ hội.

Cờ Xi Vưu là tên gọi của sao chổi. Và mỗi sao chổi đều sẽ được đặt cho một cái tên. Khi những sao ấy xuất hiện, người ta liền lấy các ghi chép tiền nhân để đối chiếu từng cái một: Cái này tượng trưng binh họa, cái kia ám chỉ nội phản, ôi chao, cái nọ mới lợi hại, báo điềm hoàng đế sắp băng hà.

Cờ Xi Vưu chính là điềm: Binh đao khởi, tướng quân tử.

Chiêm tinh vốn là mê tín, nhưng người nơi đây lại không biết, vậy nên dù những lời tiên đoán vô căn cứ đi nữa thì cũng chẳng ai nhận ra cả.

Cờ Xi Vưu xuất hiện vào năm Thánh Đức thứ sáu, mà Khuất Vân Diệt mãi đến bốn năm sau mới chết, giữa hai việc hoàn toàn không có liên quan. Thế nhưng chỉ cần bậc cầm quyền đem mọi việc liên kết lại với nhau, thì người dưới, ngươi tin cũng phải tin, không tin… Cũng phải tin.

Việc bài đồng dao truyền đến đại bản doanh của Khuất Vân Diệt ra sao, hiện tại Tiêu Dung không quá bận tâm. Y chỉ muốn biết, tiểu cô nương khi nãy rốt cuộc là ai.

Mà người bị Tiêu Dung hỏi tới, Giản Kiệu lại lộ vẻ mờ mịt: “Tiểu cô nương? Đâu có tiểu cô nương nào?”

Tiêu Dung: “…” Thôi bỏ đi.

Vì đến vội vã, phía bên này vẫn chưa kịp chuẩn bị nơi ở cho Tiêu Dung. Giản Kiệu liền tạm thời đưa y về phủ mình.

Sắp xếp ổn thỏa rồi, A Thụ đi ra ngoài để nghe ngóng một vài chuyện ở nơi này. Mỗi khi đến một nơi nào đó, cậu đều phải hỏi thăm rõ ràng, như vậy mới không khiến Tiêu Dung cảm thấy bất tiện.

Sau khi A Thụ rời đi, Tiêu Dung ngồi yên trên ghế, lặng lẽ xuất thần.

Đây là lần đầu tiên trong đời, y tận mắt nhìn thấy người của tộc Bố Đặc Ô.

Bố Đặc Ô là một dân tộc vô cùng đặc biệt. Không ai rõ dân tộc này xuất hiện từ bao giờ, nhưng tất cả đều biết, nó đã biến mất từ khi nào.

Những dân tộc khác như Hung Nô, Ô Tôn, Nhu Nhiên, thậm chí là Tiên Bi, chúng cũng đã tan biến, nhưng cái tan biến của chúng là dung hợp vào huyết mạch Trung Nguyên. Cái mất đi chỉ là tên gọi, còn dòng máu vẫn tiếp tục chảy. Nhưng Bố Đặc Ô thì khác, nó biến mất một cách triệt để.

Tộc Bố Đặc Ô có nguồn gốc từ núi Bất Hàm. Rặng núi ấy rộng lớn vô ngần, bọn họ cụ thể sống ở đâu, hậu nhân bao lần tìm kiếm cũng không lần ra manh mối. Cuối cùng đành từ bỏ, để mặc nơi đó thành một bí ẩn không thể giải.

Ba mươi năm trước, trời giáng đại tuyết, dân ở đồng bằng đã chịu cảnh khốn cùng, huống chi trên núi lại càng nguy khốn. Mà tộc Bố Đặc Ô thì cư trú tận sâu trong sơn cốc. Khi con đường sinh tồn bị bít kín, nữ vương của họ cũng chính là tộc trưởng hạ lệnh dẫn toàn tộc xuống núi tìm kiếm cơ hội sống sót.

Tộc Bố Đặc Ô theo chế độ mẫu hệ, lệnh nữ vương là trên hết.

Khi vừa xuống núi, họ có hơn năm nghìn người, lực lượng ấy vừa đủ khiến người Trung Nguyên cảnh giác, nhưng lại không đủ để tự bảo vệ mình. Nếu ai có ý đồ tấn công họ, thì họ căn bản không có khả năng chống cự.

Chính vào thời điểm ấy, tộc Bố Đặc Ô gặp phải một đoàn người khác, là lưu dân từ hai quận Liêu Đông và Liêu Tây trốn chạy. Bọn họ định men theo Nhạn Môn Quan mà tiến về phương Nam tìm đường sống.

Hai nhóm người chạm mặt, suýt nữa nổ ra xung đột, thậm chí có thể đã đánh nhau. Nhưng không đánh không quen, sau khi biết được cả hai đều cùng một mục đích, mà lại chẳng có ác ý, hai bên thủ lĩnh bèn thương nghị rồi quyết định: Liên thủ, cùng hướng Nam mà đi.

Hai vị thủ lĩnh ấy, chính là song thân của Khuất Vân Diệt.

Còn đoàn người hỗn tạp tụ lại chưa tới một vạn nhân khẩu kia, lại chính là tiền thân của Quân Trấn Bắc thuở sơ khai.

Lịch sử của Quân Trấn Bắc thật khiến người ta cảm khái, bởi vậy về sau được người đời không ngừng tuyên dương.

Còn tộc Bố Đặc Ô, bởi lẽ quá trình diệt tộc bi thảm đến đau lòng, lại càng khiến ai nấy xúc động, nghìn trăm năm qua, chẳng biết đã làm bao nhiêu người rơi lệ.

Thuở đầu, họ có hơn năm ngàn người, sau đợt di dời chỉ còn hơn bốn ngàn.

Hai mươi ba năm trước, một trận đại chiến, còn lại chừng hai ngàn người.

Mười năm trước, huyết tẩy Nhạn Môn Quan, sống sót tám trăm người.

Mà tám trăm người cuối cùng ấy đều là binh sĩ. Họ là những kẻ trung thành nhất với Khuất Vân Diệt, cũng là bức tường vững chãi luôn trấn giữ phía sau lưng hắn. 

Họ cùng Khuất Vân Diệt chiến đấu đến tận thời khắc cuối cùng. Mà khi Khuất Vân Diệt bị bắt, tám trăm người ấy, chỉ còn lại hai trăm lẻ mấy.

Hai trăm người cuối cùng ấy bị một tên bạo quân khác trói lại như súc vật, lôi ra pháp trường.

Đối diện với họ là chuồng ngựa, còn Trấn Bắc vương lại bị đóng đinh trên vách tường chuồng ngựa ấy.

Một chân của Khuất Vân Diệt bị chặt xuống, phần thịt trên thân bị róc ra làm thành thịt băm.

Tên bạo quân kia đứng trên cao cười ha hả, tuyên bố: “Ai ăn chén thịt này, ta sẽ tha mạng cho kẻ đó.”

Khuất Vân Diệt không nói một lời. Khi ấy hắn còn chưa chết, hắn trơ mắt nhìn thuộc hạ của bạo quân cầm bát thịt, lần lượt hỏi tộc nhân của mình: “Ngươi ăn không?”

Không ăn, chính là đầu rơi máu chảy.

Hai trăm mười tám, đây là con số chép trong chính sử.

Không một ai ăn. Cho nên, tất cả đều chết.

Đến khi hai trăm mười bảy người lần lượt ngã xuống, pháp trường chẳng khác nào địa ngục trần gian.

Đến cả thuộc hạ của bạo quân cũng chẳng nỡ nhìn nữa, họ thay nhau cầu xin cho người cuối cùng, bởi đó là một tiểu cô nương tuổi tác chẳng rõ, chỉ biết còn rất nhỏ.

Chứng kiến cả tộc bị sát hại trước mắt mình, tiểu cô nương ấy khóc đến đứt gan đứt ruột.

Cô bé chưa từng lên chiến trường, đến tên của mình cũng không biết, chỉ biết khóc.

Nhưng bạo quân khi ấy đã bị ý chí kiên cường của cả tộc chọc giận đến phát điên, làm gì thèm đếm xỉa đến sự tàn nhẫn khi giết một đứa trẻ. Gã phất tay, lệnh cho thuộc hạ hỏi con bé: “Có ăn không?”

Người kia khẽ động lòng trắc ẩn, hắn ta không hỏi gì mà cầm bát thịt đưa lên sát miệng tiểu cô nương.

Chỉ cần chạm khẽ một chút thôi, hắn ta có thể nói là tiểu cô nương đã ăn rồi.

Thế nhưng tiểu cô nương thấy động tác ấy, vừa khóc vừa ra sức lùi lại. Động tác rõ ràng đến mức tên bạo quân cũng thấy được.

Sau khi đứa trẻ ấy chết, có người lén đem thi hài thu liệm, rồi chôn cất ở ngoài thành.

Sự tích ấy khiến người đời rơi lệ, nhanh chóng truyền khắp đại giang nam bắc.

Vô số người vì đứa trẻ ấy mà tu sửa mộ phần, đề thơ tưởng niệm.

1500 năm qua, biết bao đài các, lầu tạ hóa thành khói mờ mưa bụi. Chỉ có phần mộ của đứa trẻ ấy, vẫn trường tồn đến nay, hơn nữa còn trở thành danh thắng cấp 5A.

Danh thắng ấy gọi là mộ Bố nữ, cũng nhờ phần mộ ấy mà tộc Bố Đặc Ô mới được thiên hạ biết đến.

Cũng chính vì phần mộ ấy, cho dù hậu nhân có cố gắng để chèn ép danh tiếng Quân Trấn Bắc, bôi nhọ Trấn Bắc vương, thì họ vẫn không thể bị lãng quên.

Tiêu Dung từng đến thắng cảnh đó, cũng từng xem kịch truyền hình được chuyển thể từ câu chuyện này.

Y thậm chí từng múa một tiết mục cổ điển lấy đề tài từ chuyện Bố nữ.

Thật ra thì, bất kể là lúc đi tham quan, hay lúc biểu diễn, Tiêu Dung cũng chẳng có cảm xúc gì sâu sắc.

Cho đến khi tận mắt thấy tiểu cô nương trong thành ban nãy, y không khỏi suy nghĩ: Lẽ nào, đứa trẻ ấy… Chính là Bố nữ trong truyền thuyết chăng?

Tiêu Dung lắc đầu, ép bản thân không được nghĩ ngợi linh tinh nữa.

Không ai biết tên tiểu cô nương. Mà vì sự an toàn của chính mình, y tuyệt đối sẽ không để tộc Bố Đặc Ô phải rơi vào kết cục thảm khốc ấy lần nữa.

Vừa mới xúc động phát hùng tâm tráng chí… Thì Tiêu Dung lập tức bị một cú tát thẳng mặt.

Tiêu Dung không thể tin nổi, trừng mắt nhìn Giản Kiệu: “Ngươi nói lại lần nữa xem?!”

Giản Kiệu mồ hôi lạnh túa ra đầy trán: “Trừ Cao tiên sinh ra, đại vương vốn không thích mang mưu sĩ theo quân, hay là tiên sinh cứ ở lại Nhạn Môn Quan…”

Tiêu Dung: “…”

“Ta không theo đại vương, mấy kế sách kia biết hiến cho ai?! Huống hồ nếu ta không theo, lỡ đại vương làm chuyện sai lầm, ai dám can gián chứ?!”

Điều trọng yếu hơn cả chính là Khuất Vân Diệt sắp tự rước họa vào thân, không ai cản nổi thì làm thế nào?!

Giản Kiệu ngơ ngác nhìn Tiêu Dung, trong lòng có lời muốn nói nhưng hắn chẳng dám thốt ra.

Ngài can được sao?

Ngài ở trước mặt đại vương, lời nói còn không bằng một câu của thị vệ!

Giản Kiệu vắt óc suy nghĩ, cố gắng tìm lời an ủi: “Đợi tiên sinh lập thêm vài công lao nữa, khiến đại vương thay đổi cách nhìn, may ra đại vương sẽ không còn thành kiến với tiên sinh nữa, khi ấy nguyện vọng của tiên sinh ắt thành hiện thực.”

Tiêu Dung: “Thành kiến.”

Giản Kiệu: “!!!”

Tiêu Dung nheo mắt lại: “Cái gì gọi là thành kiến.”

Giản Kiệu: A a a… Khổ rồi.

Tiêu Dung bước lên một bước, mỉm cười: “Hóa ra đại vương có thành kiến với ta?”

Đúng lúc này, thị vệ tới gọi Giản Kiệu, hắn như được đại xá, vội vã bỏ chạy: “Tiên sinh chờ một lát, ta đi rồi về ngay! Các ngươi mau lên, rượu ngon thức quý, mau dâng cho tiên sinh!”

Tiêu Dung: “…”

Nghiến răng ken két, nhưng bụng quả thật đã đói, Tiêu Dung quyết định trước tiên cứ lấp đầy bụng đã.

Thức ăn nơi này hơn hẳn mấy tửu lâu ngoài thành. Phu nhân của Giản Kiệu còn sai người mang đến hai vò rượu, vốn Tiêu Dung không định uống, nhưng vừa hỏi liền biết, rượu này tên gọi Tướng Quân Nhưỡng, mắt y lập tức sáng bừng.

Tướng Quân Nhưỡng vốn là danh tửu, hơn nữa còn được ghi chép trong sử sách là loại rượu nồng đầu tiên trong lịch sử.

Tương truyền rằng năm ấy trời rét thấu xương, phụ thân của Khuất Vân Diệt vì muốn quân sĩ chống chọi được cái lạnh mà nghĩ ra cách nấu rượu này.

Chuyện thật giả ra sao, Tiêu Dung cũng chẳng biết, nhưng nghe tên là đã muốn nếm thử một phen.

Tuy rượu xưng là “Cao độ”, nhưng rượu thời cổ làm gì có kỹ thuật chưng cất, có cao thì cũng chẳng thể cao đến đâu.

Phu nhân Giản Kiệu quả là người chu đáo, chẳng những đưa rượu, còn đưa theo cả mỹ nhân, song Tiêu Dung khoát tay đuổi hết ra ngoài.

Còn chẳng đẹp bằng ta.

Một chén, lại một chén.

Điều Tiêu Dung tuyệt đối không chịu thừa nhận, chính là… Đây là lần đầu tiên trong đời y uống rượu.

Trước kia Tiêu Dung là người ngoan ngoãn, lại cần giữ vóc dáng nên vốn dĩ chẳng bao giờ động tới thứ này.

Tới nơi này rồi, lòng đầy thê lương, càng không có hứng uống. Nếu chẳng phải vì Tướng Quân Nhưỡng quá nổi danh, y cũng chẳng thèm nhớ đến.

Nhưng lúc rượu thật sự trôi xuống cổ họng, cảm giác lại thật không tệ. Khó trách người ta lại mê rượu đến vậy.

Tiêu Dung hoàn toàn không nhận ra, mặt y đã đỏ bừng như gấc, lúc tự rót rượu cho mình cũng loạng choạng.

Y nhíu mày, cúi đầu, đang cố chỉnh miệng vò ngay với chén rượu, thì đột nhiên…

Cửa lớn bên ngoài bị ai đó đẩy bật ra.

Rầm!

Không phải tiếng cửa, mà là tiếng vò rượu rơi xuống đất vỡ tan.

Tiêu Dung ngẩn người nhìn rượu đổ tràn trên mặt đất, hồi lâu sau mới khẽ buông một câu: “Đổ mất rồi.”

Ba chữ ấy thốt ra nhẹ nhàng, mà chan chứa xót xa.

Người đứng nơi cửa chính là Khuất Vân Diệt, hắn nheo mắt nhìn vị “Thần côn” mà người ta vẫn đồn đại kia.

Chẳng phải… Còn quá trẻ rồi sao.

Hắn đi nhầm cửa rồi sao?

Chỉ hoài nghi trong một chớp mắt, Khuất Vân Diệt liền lập tức xác định hắn không hề đi nhầm. Là tên thần côn này cố ý khiến hắn hoang mang phương hướng.

Khuất Vân Diệt thuận tay khép cửa lại, hắn quyết định đích thân đối mặt vị “Thần côn” nọ.

Vì sắc mặt Tiêu Dung hồng nhuận, hắn thật sự không nhận ra người này thân thể có điều bất ổn. Thế nhưng dung mạo xinh đẹp, hắn lại liếc mắt một cái liền thấy rõ.

Khuất Vân Diệt tùy ý liếc một lần, rồi lại liếc lần nữa, sau đó lại liếc thêm một lần.

Chỉ mấy bước ngắn ngủi, ánh mắt hắn cứ thế quét qua quét lại.

Khuất Vân Diệt: “…”

Chưa từng nghe nói có thần côn nào lại mang dung mạo như vậy. Hừ, nhất định là thần côn kiêm gian tế!

Khuất Vân Diệt bước đến trước mặt Tiêu Dung, vừa mới thốt một chữ: “Bổn…”

Tiêu Dung bỗng mở to mắt, theo phản xạ mà nhảy sang một bên: “Giật mình chết khiếp! Ngươi vào lúc nào thế?!”

Khuất Vân Diệt: “…”

Tiêu Dung nhíu mày: “Ta chưa từng gặp ngươi, ngươi là ai?”

Khuất Vân Diệt trầm mặc, bởi hắn vẫn chưa thể nhận định người trước mặt có phải đã say hay chưa. ( truyện trên app T•Y•T )

Mà hắn không nói, Tiêu Dung thì lại có vô vàn điều muốn nói: “Nhìn ngươi phong thần tuấn lãng, khí độ hiên ngang, quả thật có mấy phần giống ta.”

Khuất Vân Diệt nhìn lại thân hình cường tráng của mình, rồi lại nhìn cái dáng vẻ nhỏ nhắn, gầy gò của Tiêu Dung.

“Ngươi cũng tới đầu quân cho Trấn Bắc vương à? Ta khuyên ngươi tốt nhất là đừng. Trấn Bắc vương là hạng người cố chấp ngang ngược, không nghe khuyên can, đa nghi nhạy cảm, trọng võ khinh văn, lại tàn bạo hiếu sát.”

Khuất Vân Diệt vẫn giữ bình tĩnh, chỉ chăm chú nhìn Tiêu Dung.

Nhưng ngoài cửa sổ, Giản Kiệu đang lén nghe thì há hốc mồm đến ngẩn ngơ, trong lòng thầm nghĩ…

 

Xem ra ta sắp cùng Tiêu Dung lên đường rồi…

Tiêu Dung nói xong một tràng những lời phê bình, lại còn đắc ý lắc đầu, vẻ mặt như vừa làm xong một việc khiến bản thân tự mãn.

Khuất Vân Diệt trầm mặc chốc lát, bỗng bật cười: “Thì ra là vậy. Nếu Trấn Bắc vương… Chẳng ra gì!”

Hắn nghiến răng nói xong ba chữ cuối, rồi lạnh lùng hỏi: “Vậy ngươi đến đầu quân làm gì?”

Tên gian tế đáng chết này, nói đi! Đợi ngươi nói xong, ta sẽ lập tức xử lý ngươi!

Tiêu Dung nhìn hắn một cái, cũng cười cười: “Liên quan gì đến ngươi?”

Khuất Vân Diệt: “…”

Giản Kiệu: “…” 

Phu nhân à, sau khi ta chết, nàng nhớ mau tái giá nhé!

Khuất Vân Diệt không phải là người có tính nhẫn nại, hắn không phải hạng người thích lòng vòng thăm dò. Hỏi một lần không được, sẽ không hỏi lại lần thứ hai.

Hắn rút thanh trường đao sau lưng ra, lưỡi dao ma sát với vỏ, phát ra thanh âm sắc nhọn. Tiêu Dung giật mình bịt tai lại, nhìn thấy ánh sáng lạnh lẽo từ thanh đao ấy, y liền hoảng sợ kêu to: “Làm gì đấy, làm gì đấy! Chỉ vì không nói cho ngươi biết mà đã muốn giết người sao? Được rồi, được rồi, ta nói là được chứ gì. Ta đến đầu quân là bởi vì ta buộc phải đến.”

Động tác của Khuất Vân Diệt khựng lại, hắn lập tức hỏi: “Ai sai ngươi đến?”

Tiêu Dung: “Không ai sai ta cả, là ta tự mình muốn đến.”

Khuất Vân Diệt nhíu mày: “Ngươi đến để làm gì?”

Tiêu Dung lườm Khuất Vân Diệt một cái, như thể đang nói “Ngươi hỏi mấy lời nhảm nhí gì thế”.

“Ta đến để giúp hắn, cũng là để cứu hắn.”

Khuất Vân Diệt cười lạnh: “Chỉ dựa vào ngươi?”

Tiêu Dung vụt một cái đứng bật dậy: “Ta thì làm sao? Ta biết thiên hạ đại thế, thấu lòng người khó đoán! Chỉ cần có ta, không ai có thể mưu hại Trấn Bắc Vương!”

Khuất Vân Diệt lạnh giọng: “Ngươi vừa mới còn đang mắng hắn đó thôi!”

Tiêu Dung lập tức câm miệng, ánh mắt dán chặt vào Khuất Vân Diệt, như đang oán trách hắn sao lại nói chuyện có lý như vậy, khiến y không thể phản bác nổi.

“…”

“Ta đó là yêu sâu trách nặng, ngươi hiểu cái gì! Ngươi từng có ai để sùng bái chưa? Ngươi đã từng lớn lên trong những giai thoại về người ấy chưa? Ngươi từng giống ta, đuổi theo Trấn Bắc Vương suốt ba ngàn dặm chưa? Ba ngàn dặm đó! Trên đời này ngoài ta ra, còn ai nhất định phải là hắn không?!”

Tiêu Dung trừng mắt nhìn Khuất Vân Diệt. Nói xong câu ấy, y lảo đảo vài bước, tựa hồ cảm thấy choáng váng đầu óc, bèn ngồi phịch xuống ghế. Nhưng vừa ngồi, miệng vẫn lẩm bẩm không thôi: Nào là Trấn Bắc Vương không cần ta, nào là ta phải gia nhập Quân Trấn Bắc, rồi thì rượu của ta đâu…

Khuất Vân Diệt: “…”

Cuối cùng hắn cũng nhận ra, so đo với một tên say rượu thật sự mất phong thái.

Khuất Vân Diệt trầm mặc giây lát, rồi soạt một tiếng, đưa trường đao trở về vỏ.

Khuất Vân Diệt xoay người muốn rời đi. Nhưng trước khi đi, nhìn thấy sau gáy Tiêu Dung đang nghiêng nghiêng lắc lắc, hắn lại do dự đôi chút.

Giản Kiệu lúc này tim đập thình thịch như sắp vọt ra khỏi cổ họng. Hắn rốt cuộc cũng thấy Khuất Vân Diệt bỏ qua cái đầu xinh đẹp ấy mà bước ra ngoài.

Khuất Vân Diệt ra đến cửa, trước tiên lạnh lùng quét mắt nhìn Giản Kiệu, sau đó nổi giận quát lớn: “Đây là người ngươi mời đến đấy à?!”

Giản Kiệu cúi đầu, không dám phản bác nửa câu.

“Bảo người mang cho y một bát canh giải rượu, bảo y sáng mai tới gặp ta!”

Giản Kiệu gật đầu khổ sở, gật được nửa chừng thì bất chợt phản ứng lại… Vừa rồi đại vương nói gì cơ?!

Còn chuẩn bị canh giải rượu á?!

Trong quân, người uống say thì cứ để mặc họ say, chưa từng có chuyện bưng canh giải rượu đến tận nơi. Giản Kiệu ngây ra như phỗng, nghĩ đến việc Tiêu Dung là nho sĩ, hắn bỗng hiểu, e là quy củ của giới nho sinh.

Mặc kệ đi, chỉ cần đại vương chưa muốn giết người là tốt rồi.

Ngoài cửa, Giản Kiệu vui mừng ra mặt, vội vàng chạy đi chuẩn bị canh giải rượu. Trong phòng, Tiêu Dung dần dần không còn lắc lư nữa, y nhìn những món ăn còn sót lại trên bàn, bên tóc mai đã rịn ra một giọt mồ hôi lạnh.

May mắn thay, trước mắt đã qua được một kiếp.

Chẳng phải nói Khuất Vân Diệt đang ở thành An Định, còn phải ở lại đó mười ngày nửa tháng sao?!

Thật là… Uống rượu hại thân mà!

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play