[Dữ Liệu Bị Xoá]
Ash vẫn đứng trước lồng kính, nơi khói đen co rút như 1 sinh vật đang sợ hãi.
Lần đầu tiên, cậu không thấy nó là quái vật, không còn bản năng chiến đấu, không còn thù hằn.
Chỉ có một thứ cảm giác kỳ lạ…như nhớ nhung.
“Kết nối ổn định… Đang truyền dữ liệu…"
(Truyện chỉ được tác giả viết trên TYT)
Một đoạn video mờ mịt hiện lên trước mắt Ash, không phải bằng hình ảnh mà bằng trực giác.
Hình ảnh một sinh vật được nhân bản, một cái gì đó được tách ra khỏi bản thể lớn hơn…
Và..một "nó" khác, mang hình dạng người, bước vào lò truyền thức.
Cậu thấy mình, nhưng không phải là mình.
"Khởi động trình xoá phân vùng. Phát hiện truy cập trái phép…
Thực thi quy trình tự hủy".
ẦM
Hệ thống rung lên như bị bóp nghẹt, mọi cách cửa đều đóng sập lại, tường bắt đầu rạn nứt.
Cột lõi trung tâm nhấp nháy loạn xạ, dây cáp giật tung như rắn lửa.
Ash lùi bước, tim đập dồn dập
Cậu không có thời gian.
"Đếm ngược 30 giây, Dữ liệu chưa được ghi hoàn chỉnh.
Chạy khôi phục tạm thời - thất bại."
Ash nắm lấy mảnh chip dữ liệu duy nhất kịp tháo ra khỏi lõi trước khi toàn bộ trạm bị nuốt trong ánh sáng đỏ.
Cậu chạy
Bỏ lại phía sau lồng kính…
Và một đôi mắt đang nhìn theo mình trong lặng lẽ… đôi lắt từ làn khói.
….
Ash lao ra khỏi tàn tích khi mặt đất bắt đầu sụp xuống.
Khi quay lại, mọi thứ đã bị vùi lấp hoàn toàn, như thể chưa từng tồn tại.
Không ai biết cậu đã đi đâu
Không ai biết Trạm Hệ Thống Cũ từng là trung tâm lưu trữ bí mật khởi nguyên.
Ash đứng đó, thở gấp, tay nắm chặt chip dữ liệu lạnh ngắt. Gió thổi tung tóc cậu, và một ý nghĩ mơ hồ hiện lên:
“Nếu như khói đen không chỉ là kẻ thù… Vậy ai mới là người đứng sau tất cả?”
___
Ash vừa rời khỏi tàn tích trạm hệ thống cũ, còn đang phân vân về đoạn dữ liệu chưa giải mã thì một tiếng hét chói tai vang lên từ cánh rừng gần đó.
“Cứu với!!”.
Ash quay đầu lại ngay lập tức, không nghĩ ngợi, chân cậu lao đi, vết thương trên tay vẫn âm ỉ đau.
Nhưng trong lòng chỉ có 1 điều duy nhất: phải đến kịp.
Băng qua một rặng cây, Ash nhìn thấy một cậu bé chừng mười hai tuổi đang lảo đảo chạy. Phía sau là làn khói đen đặc quánh, đang bò trườn như có ý thức, mắt cậu bé ngả đục, khuôn mặt hoảng loạn, môi mấp máy gọi mẹ.
Không còn ai khác
Chỉ có Ash và 1 thanh kiếm gãy nằm lọt thỏm giữa cỏ.
Ash không kịp suy tính, cậu lao tới, chắn trước mặt cậu bé.
Khói đen ập đến như sóng dữ
Không vũ khí, không ma thuật
Không gì cả… Ngoại trừ.. máu.
Một vết cắt nhỏ rách toạt bàn tay trái vì vấp phải đá nhọn.
Một giọt máu lăn xuống… rơi lên thân kiếm.
Tách
Mặt đất rung nhẹ, thanh kiếm gãy run rẩy.
Và sau đó.. phát sáng.
Ánh sáng vàng kim lan dọc theo thân kiếm như từng dọc mạch sống bừng tỉnh sau giấc ngủ dài.
Vết nứt… liền lại.
Cán kiếm… tái tạo từ ánh sáng, như một đoạn xương mọc lại bằng thần lực.
Nó bay lên, rồi rơi thẳng vào tay Ash.
Cậu bắt lấy theo phản xạ, không ai chỉ dẫn, không ai truyền dạy.
Nhưng khi Ash nắm lấy chuôi kiếm, cơ thể cậu như bùng cháy, một luồng năng lượng chảy dọc theo sống lưng, hoà vào hơi thở, lan vào từng ngón tay. Đôi mắt cậu sáng lên một tia quyết tuyệt, lần đầu tiên không phải vì sợ, mà vì bảo vệ.
Vung
Lưỡi kiếm xé không khí, cắt đôi làn khói đen đang tràn tới. Khói không nổ tung, không tan biến.
Nó như bị thanh tẩy, hoá thành những hạt sáng nhỏ, lặng lẽ tan biến vào rừng như chưa từng tồn tại.
Cậu bé gục xuống, thở hổn hển.
Ash đứng im, tay vẫn nắm chặt thanh kiếm đang dần tối đi, máu trên tay cậu từng giọt nhỏ vào thân kiếm, vẫn sáng màu vàng kim như ánh sáng mặt trời lỏng.
“Anh..là Kị Sĩ sao…?”
Cậu bé thì thào.
Ash không trả lời, cậu nhìn vào tay mình, rồi nhìn vào thanh kiếm đang dần mất đi ánh sáng, trở lại thành một thanh sắt vô dụng.
Đêm xuống, và sự yên lặng
Ash dựng lều tạm trong rừng, cậu bé đã ngủ thiếp đi vì kiệt sức.
Ánh trăng chiếu qua rặng cây, soi lên thanh kiếm đặt kế bên.
Bóng tối xung quanh thật dày, Nhưng chỗ Ash ngồi… lại như không chạm tới được.
Cậu lặng lẽ nhúng ngón tay bị thương vào nước, rửa sạch máu, nhưng ánh sáng vàng kim vẫn còn vương lại.
“Thanh tẩy… và đánh thức… Máu của mình… có thể mở ra những thứ bị phong ấn.”
Một suy nghĩ loé lên trong đầu cậu như 1 tiếng gọi từ nơi xa lắm:
“ Nếu mình được tạo ra như 1 phần của hệ thống… vậy có thể… mình là chìa khóa ”.
(Truyện chỉ được tác giả viết trên TYT)