[Giữa dòng người - Hội ngộ trong im lặng]
Con đường dẫn ra khỏi khu rừng ngập khói ấy phủ đầy bùn và cành gãy, dấu tích của một nơi từng suýt trở thành mồ chôn cho Ash và cậu bé mà cậu vừa cứu.
Cậu đi trong tĩnh lặng, thanh kiếm đã được bọc kín bằng áo khoác, máu vàng kim khô lại như vết cháy thiêng liêng trên thép nguội.
Bên ngoài khu rừng, Ash thấy ánh lửa trại lập lòe. Một đoàn học viên đang chuẩn bị khởi hành, cậu nhận ra biểu tượng của học viện thêu trên tay áo và cũng nhận ra một người quen cũ.
Eiren.
Đứng giữa đoàn người nhưng vẫn tách biệt, lương thẳng như kiếm, ánh mắt nhìn về phía đồi xa. Ash chững lại, không nghĩ sẽ gặp lại người đó, càng không nghĩ sẽ là trong hoàn cảnh này.
(Truyện chỉ được tác giả viết trên TYT)
Một vài học viên thấy Ash đến gần, nhận ra cậu đang cộng thêm một đứa trẻ bất tỉnh.
Một người lên tiếng:
“Có người bị thương! Mau xem tinh thần còn tỉnh táo không!”
“Là một đứa bé!”
…
…
Sau khi đứa bé được các kỵ sĩ chữa trị có người tới nói với cậu
“Tốt rồi, cậu nên đưa cậu bé theo chúng tôi, trạm y tế gần nhất ở phía Nam”
Ash đồng ý, khi bước qua dìa đội hình cậu thoáng bắt gặp ánh nhìn của Eiren.
Có chút lạnh
Sắc bén
…Nhưng không xa cách.
Chỉ là, ánh nhìn ấy dừng lại lâu hơn bình thường.
Đến khi cậu đi qua rồi, Eiren khẽ xoay người, dõi theo cậu 1 khắc, đủ để ai đó tinh ý nhận ra.
Khi đêm xuống, đoàn người dừng lại tại bìa rừng để nghỉ ngơi. Lửa trại cháy lách tách, người nói cười, người gác đêm.
Ash không hòa vào đám đông, cậu chọn 1 góc xa, kê lưng vào thân cây, cậu bé được quấn chăn nằm ngủ cạnh.
Đang lắng nghe bầu không khí, cậu cảm nhận được tiếng bước chân lại gần, Ash không ngẩng đầu.
Là Eiren.
Anh đứng cách Ash vài bước, đứng yên, như thể chỉ đang kiểm tra xung quanh.
Một lúc sau, Eiren nói
“ Cậu không nên đi vào sâu trong rừng nữa”
Ash nghe thấy lời chấp vấn của anh, khàn giọng nói:
“Tôi đang đưa em đấy trở ra, và tôi không cần nhắc nhở”.
Eiren nhíu mày, cả hai im lặng một lúc lâu.
Và anh xoay người rời đi, không nói gì thêm nữa.
Đêm hôm đấy, chỉ có ánh trăng phản chiếu bóng dáng Eiren trên nền đất, kéo dài…rồi mờ dần trong bóng cây.
…..
[Ánh sáng và người mẹ mất tích]
Ánh nắng buổi sớm len qua tán cây, chiếu rọi xuống khu trại tạm. Lửa trại đã tắt từ lâu, cỉ còn lại than nguội và những vết chân hỗn loạn trên mặt đất.
Ash ngồi cạnh một thân cây lớn, gương mặt không hề có dấu hiệu mệt mỏi dù là cả đêm không ngủ. Bên cạnh, cậu bé được cậu cứu hôm qua vẫn nằm yên, được đắp bằng áo khoác dày.
Tiếng gió nhẹ lướt qua, và một giọng nói khàn nhỏ vang lên:
“…Anh…”
Ash quay lại, đôi mắt của cậu bé đã mở,ánh nhìn còn mơ màng nhưng rõ ràng có sức sống hơn.
“Tỉnh rồi à.”
Ash đứng dậy, bước lại gần
“Đầu còn đau không?”
Cậu bé lắc đầu, rồi siết chặt tấm chăn.
“Mẹ em.. mẹ vẫn còn ngoài đó."
Ash nhìn cậu một lúc, rồi ngồi xuống đối diện.
“Tên em là gì?”
“Ril. Em và mẹ đang trốn trong rừng, nhưng lúc khó lên ập đến…. Em bị tách khỏi mẹ. Em…Em không biết mẹ có chạy thoát được không”.
Ril nắm chặt mép áo mình, giọng dần lạc đi.
“Lúc em quay lại thì không thấy mẹ đâu nữa…”
Ash liếc nhìn về phía khu vực tập kết phía xa, nơi những học viên đang thu dọn đồ chuẩn bị lên đường. Cậu chậm rãi nói:
“Chúng ta sẽ hỏi quanh xem có ai nhìn thấy bà ấy không.”
Ril ngẩng đầu, ánh mắt sáng bừng một tia hi vọng.
“Anh sẽ giúp em thật sao?”
Ash không trả ngay. Cậu nhìn Ril, rồi gật đầu khẽ.
“Tìm được hay không…vẫn phải thử”.
Cậu bé mình cười lần đầu tiên, nhẹ và yếu, nhưng chân thật.
Ash đứng dậy, phủi bụi khỏi áo choàng. Trong đầu, những câu hỏi chưa lời đáp về khói đen và nơi cậu vừa rời khỏi vẫn chưa nguôi. Nhưng giờ đây, trước mắt cậu là một việc quan trọng - đưa 1 đứa trẻ đi tìm mẹ.
(Truyện chỉ được tác giả viết trên TYT).