Liên minh học viện" Cuộc trả thù huy hoàng"
Sự kiện tấn công vào các học viện khiến dư luận phẫn nộ.
Trong vòng chưa đầy 1 tháng, một liên minh hiếm có được hình thành lập giữa bảy học viện lớn nhất lục địa, dẫn đầu là Học Viện Lửa Trắng và Học viện Thép Lam.
Chiến dịch mang tên “thợ săn bóng tối”
Không chỉ là phòng vệ nữa, mà là chủ động trả đũa - săn tìm và tiêu diệt các ổ phát tán khói đen tại các khu vực biên giới xa xôi, từng được xem là “vùng đất chết”.
Kỵ Sĩ trẻ từ khắp nơi được triệu tập, trong đó Eiren trở thành gương mặt tiêu biểu nổi bật nhất.
Chỉ trong thời gian ngắn,cậu tham gia ba chiến dịch, tiêu diệt được 1 sinh vật “ khói hoá đen cấp 3”, một dạng quái vật từng làm sụp đổ cả một thị trấn.
(Truyện chỉ được tác giả viết trên TYT)
Tin tức Eiren lan khắp nơi.
Tạp chí chiến thuật phân tích sức mạnh của cậu, các học viên trẻ gọi cậu là “Khiên Bạc” - biểu tượng hy vọng trong thời đại bất ổn.
Nhưng không ai đê ý rằng… dù chiến thắng, khói đen không hề yếu đi
Nó chỉ đang… dịch chuyển.
…
Chuyến đi một mình vào tàn tích
Trong khi ánh đèn chiếu sáng những kẻ anh hùng, Ash rời đi lặng lẽ, không ai tiễn.
Không phù hiệu, không lý do rõ ràng, Cậu rời học viện như một “Nhà thám hiểm tự do”, nhưng mang theo ký ức của ông Bran, người đã bị khói ăn mòn một nửa, và những lời trăn trối mơ hồ về “Trạm Hệ Thống Cũ”
Nơi đó từng là một trung tâm điều phối kết nối giữa các vùng, trước khi bị đóng lại sau “Thảm Kịch Mạch Lỗi”.
Một nơi mà không ai còn nhớ tới, và không ai dám quay lại.
Ash vượt qua nhiều vùng đất cấm:
•Một khu rừng câm lặng, nơi tiếng động bị nuốt chửng.
• Một cánh đồng hoa chê.t cháy, từng là làng mạc, giờ chỉ còn tro bụi.
• và những trạm nghỉ cũ, nơi hệ thống máy vẫn nhấp nháy những tín hiệu lặp lại:"404:Kết nối bị ngắt"
Trong hành trình đó, cậu nhiều lần phải sử dụng máu mình để xua đuổi những đám khói lang thang, nhưng vết thương trên tay cậu cũng không bao giờ lành lại.
Dường như… máu ấy không chỉ là vũ khí
Mà còn là lời nguyền.
Cuối cùng, Ash tìm thấy Trạm Hệ thống cũ - một toà thấp ngầm đã bị vùi sâu dưới lòng đất, nơi dây cáp cũ treo lủng lẳng như dễ cây khổng lồ, và hệ thống AI lõi trung tâm vẫn còn hoạt động… yếu ớt .
Và nó nhận ra cậu
"Đăng nhập thành công: Người dùng không xác định.
Quyền truy cập cấp [NULL] đã được mở".
Ash không hiểu, nhưng sâu trong lòng, có điều gì đó… đang bắt đầu thức tỉnh.
[Trạm Hệ Thống Cũ]
Ash đứng trước lối vào bị chôn vùi dưới lớp dễ cây, đá vụn và những dây cáp hoen gỉ.
Không có cửa, chỉ có 1 khoảng hở tối om dẫn xuống lòng đất.
Không ai theo sau
Chỉ có cậu, và máu của chính mình, nhỏ giọt xuống từng bậc thang như dấu hiệu nhận dạng không thể chối bỏ.
Mỗi bước đi, không khí dường như càng đặc quánh.
Không có tiếng động nào ngoài tiếng thở dài của chính cậu, không gió, không côn trùng, không sự sống.
Rồi rốt cuộc - một giọng nói vang lên, không đến từ tai, mà dội thẳng vào ý thức.
"Chào mừng quay trở lại
Đăng nhập thành công
Người dùng:[Rỗng].
Cấp quyền truy cập:[NULL]"
Ash khựng lại
Cậu chưa từng ở đây… đúng không?
Tại sao hệ thống lại nhận diện cậu như 1 một phần trong nó?
[ Bên trong lõi: Dữ liệu và ký ức đứt đoạn]
Căn phòng trung tâm không lớn, một màn hình cong vỡ nát đang nhấp nháy, và cột dữ liệu lõi giữa phòng phát ra ánh sáng nhạt, dây cáp gắn vào trần như những mạch máu.
Ash tiến đến gần, đặt tay lên lõi.
"Phát hiện dữ liệu tương thích
Đang mở khoá phân vùng kí ức…"
Hình ảnh nhòe mờ hiện lên trước mắt cậu- không phải đoạn phim mà là kí ức:
• Một đứa trẻ khóc giữa trung tâm nghiên cứu đang cháy.
•Một giọng nói gọi tên của cậu, không phải là “Ash”
•Một bàn tay nắm lấy tay cậu, đưa vào một cỗ máy hình cầu, Cỗ máy truyền ý thức.
Ash lùi lại, tim đập thình thịch.
Những thứ này không có trong trò chơi, không có trong cốt truyện gốc, chúng…là của cậu.
[Khói đen … từng là phần của hệ thống]
Khi hệ thống phân tích máu của Ash còn sót lại trên bàn điều khiển, nó phát hiện ra thứ gì đó:
"Ký hiệu tương thích với nhân tố khởi nguyên:
• [Chất Ổn định gốc].
• [ Chất đối lập với Hắc Hạch].
Nhận định: Máu người dùng là phản ứng phụ sau chuỗi thí nghiệm 00.
Thử nghiệm: Thanh tẩy khói".
Một màn chắn mở ra, trong lồng kính phía sau, là 1 mảnh khói đen sống, vẫn đang co rút.
Ash tiến đến, đặt tay bị thương lên lồng kính
Khói đen… run rẩy.
Nó phát ra âm thanh giống… một tiếng khóc.
[Lựa chọn bắt đầu]
Trạm Hệ Thống cũ cho Ash rất nhiều thông tin - nhưng không có câu trả lời cuối cùng.
Nó chỉ xác nhận một điều: Ash không phải NPC.
Cậu là thứ gì đó từng bị cấy ghép vào hệ thống - rồi bị xoá khỏi mọi bản ghi.
Cậu rời đi, ánh mắt đã đổi khác
Không còn sợ hãi, nhưng cũng chưa đủ để gọi là quyết tâm.
"Nếu như mình không thuộc về thế giới này…
Vậy mình đến để làm gì?"
(Truyện chỉ được tác giả viết trên TYT)