Độ hảo cảm của Trần Tri cuối cùng dừng lại ở 99.9.
Sau đó trị số không còn thay đổi, thỉnh thoảng nhảy lên một chút cũng chỉ là 99.91, kiểu con số cưỡng ép này nhìn vào thực sự khiến người ta khó chịu.
Ủa ông đại gia, độ hảo cảm của ông có phải được Bính Đa Đa trợ lực không đó? Lúc đầu thì tăng như gió, về sau muốn nhúc nhích tí còn thảm hơn lão chó già tám tuổi!
Tôi lười không muốn động tay với Trần Tri nữa, ngược lại hắn lại càng bám lấy tôi hơn.
Nói thật, việc học đã đủ làm tôi đau đầu rồi.
Một tháng trước vội vã xử lý Trần Tri, tôi đã bỏ qua rất nhiều môn học.
Hơn nữa, tôi đã lâu không học, rất nhiều kiến thức đã sớm quên sạch.
“Đứng yên, đừng nhúc nhích!”
Trần Tri đi theo sau lưng tôi, hắn chớp mắt mấy cái, vừa định đi bước nữa thì bị tôi trừng mắt một cái, đành phải quay lại.
Cái đuôi sau lưng cũng không thể nhúc nhích.
Chính là tôi đi phía trước năm phút, rồi quay đầu lại, Trần Tri tuy vẫn còn cách ta một đoạn rất xa, nhưng chỗ hắn đang đứng bây giờ, so với vị trí tôi muốn hắn đứng, đã cách xa đến vạn dặm.
Tôi đi, Trần Tri theo sau.
Tôi quay đầu lại, Trần Tri liền đứng yên tại chỗ.
Bộ cùng tôi chơi trò “một, hai, ba, người gỗ” à?
Cuối cùng tôi nghĩ ra biện pháp.
“Nếu cậu có thể đứng yên ở chỗ này, đếm từ một đến một ngàn, tôi sẽ trở về dẫn cậu đến nhà tôi.”
Tôi cười một cách đầy mưu kế, hàm răng nhọn hoắt, dáng vẻ chân thành, tha thiết.
Trần Tri hình như có chút dao động.
“Em sẽ không gạt anh chứ?”
Con ngươi đen láy của hắn trong suốt như nước, đôi mắt ngây thơ như trẻ con.
“Không gạt đâu.”
Mới là lạ!
Trần Tri ngơ ngác đếm đếm thời gian, nhưng tôi nhanh như chớp đã chạy mất, có đếm đến mười ngàn, chị đây cũng sẽ không quay lại!