Hệ thống: Cô đi công lược nam chính bệnh kiều kia đi.
Tôi giơ tay làm dấu OK, vác cưa điện, suốt đêm cạy cửa sổ lẻn vào nhà nam chính, vừa chiếu đèn lên giường liền là một trận chém loạn xạ.
Hôm sau, trong tiết thực hành, tôi đưa cho nam chính vừa chết đi sống lại một cái chai: “Cậu ngửi thử xem mùi gì, hít mạnh một hơi thử coi.”
Hệ thống: Cô cho hắn ngửi cái gì vậy?
Ta: Hydro Sulfua.
Hệ thống: Sáu.(Đỉnh vậy)
Đồng thời, tiếng lòng của nam chính truyền tới tai tôi: [Cô ấy giết mình nhiều lần như vậy, cô ấy nhất định là thật lòng thích mình, không giống đám con gái chỉ vì làm nhiệm vụ kia.]
🍀🍀
Xuyên thành nữ phụ pháo hôi trong truyện bệnh kiều, vì mạng sống mà tôi phải công lược nam chính, giành lấy tình yêu của hắn.
Mấy chuyện này nghe có vẻ hợp lý đúng không?
No, no, no!
Chị đây đã một mình sống sót suốt mười năm trong tận thế, cả đám người thân chó má gì đó đều hóa tro cả rồi.
Chủ mà đánh một cái thì còn sống nhăn răng, không thể bị đánh gục, lại muốn chị đi liếm nam nhân để cầu sống? Không có cửa đâu!
Nói trắng ra, lúc còn ở mạt thế, tôi đọc mấy truyện hệ thống sảng văn, toàn thấy người ta được tặng đạo cụ, được mở không gian, dựa vào cái gì mà tôi chẳng có được gì, còn phải hèn mọn chịu nhục mà cúi mình?
Không có lợi còn bắt làm việc khổ sai, ai mà không phát điên! Tôi dứt khoát rút cưa điện ra, tận hưởng khoái cảm, sức mạnh của tôi còn vượt xa tưởng tượng!