Tám giờ tối, tôi đặt bút xuống.
Dạo gần đây trời tối ngày càng sớm, giờ phút này bên ngoài đã âm u một mảnh.
Hệ thống lượn lờ quanh tôi: [Tối nay sẽ mưa đấy ~]
Tôi đẩy cửa sổ ra, thấy trên mặt đường xi măng đã lốm đốm những vết ướt to bằng đồng xu.
Trần Tri… sẽ không phải vẫn còn đứng chờ đấy chứ?
Đúng mười giờ, quả nhiên mưa lớn trút xuống.
Với thời tiết này, người có đầu óc bình thường chắc chắn đã về nhà rồi nhỉ?
Cuối cùng tôi vẫn ôm hai chiếc ô ra khỏi cửa.
Không còn cách nào khác, Trần Tri vốn dĩ không phải người bình thường.
Giày dẫm lên vũng nước, bọt nước bắn tung tóe, gió đêm lùa qua mang theo mùi bùn đất ẩm ướt.
Tôi không tìm thấy Trần Tri, đang định quay về thì nghe thấy tiếng mèo con khe khẽ kêu khóc.
Trong cơn mưa thế này, mèo con nhỏ xíu rất khó sống sót.
Tôi lần theo âm thanh, tìm thấy một chú mèo con ướt đẫm dưới khóm hoa.
Cùng với Trần Tri.
Trên người hắn là chiếc áo khoác đồng phục xanh trắng đã ướt sũng, nước mưa men theo mái tóc đen trượt xuống đường viền cằm thanh tú, từng giọt rơi xuống như những viên ngọc nhỏ lấp lánh trong màn mưa lớn. Hắn ôm gối ngồi xổm trên đất.
Mèo con cũng cuộn tròn ngồi trên đầu gối hắn, tư thế chẳng khác gì hắn, run rẩy khe khẽ.
Đôi mắt Trần Tri nhìn xa xăm, không rõ đang nghĩ gì.
Tôi bước đến gần, lúc này mới nghe thấy hắn đang khe khẽ đếm.
“998… 999… 1000…”
Tôi dừng bước trước mặt hắn.
Hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt lập tức sáng rực.
Trần Tri đưa tay phải lên rồi lại buông xuống.
Hắn định nắm lấy tay áo tôi, nhưng lại thấy bản thân cả người ướt đẫm, nhếch nhác không chịu nổi, liền đỏ bừng mặt, không dám chạm vào.
“Tôi đã lừa cậu,sao cậu không giận hả? Lần đầu tiên cậu đếm đến một ngàn, tôi căn bản đâu có trở về đâu, đúng không?”
Trần Tri nghiêng đầu, ánh mắt lảng tránh: “Là do anh đếm quá nhanh.”
“Lần này, em không lừa anh.”
—Lần này?
Chẳng lẽ còn có lần trước sao?
Nhưng tôi rõ ràng chỉ mới cùng Trần Tri lập giao ước một lần duy nhất.
Chỉ một lần duy nhất…
Tôi đột nhiên cảm thấy như có điều gì đó vô cùng quan trọng đã bị mình lãng quên.
Bàn tay khẽ run lên, như không còn là của chính mình.
Trần Tri nhẹ nhàng đưa đôi tay lạnh lẽo bao lấy tay tôi, mùi hương thanh mát của hoa sơn trà lướt qua.
Hắn lặng lẽ nhìn tôi. Lần này, rõ ràng là khóe miệng hắn nhếch lên, nhưng đôi mày lại cụp xuống, trong ánh mắt hắn là một thứ gì đó mông lung, như mưa bụi, đầy đau thương.
Hắn nói : “Quên đối với em, có lẽ là một điều tốt.”