Tô Oanh không chỉ không buông tay, mà còn cố ý đặt tay lên eo của Tiêu Tẫn. Hừm, cơ bụng cũng khá săn chắc đấy chứ.
Cơ thể của Tiêu Tẫn lập tức cứng đờ. Trong mắt hắn lóe lên sát khí. Khi Tô Oanh còn đang ngẩn người, hắn đột ngột túm lấy cổ tay nàng, tay kia siết chặt cổ nàng.
Tô Oanh không kịp đề phòng, loạng choạng lùi một bước, va vào thân cây phía sau. Nàng ngẩng đầu lên, đối diện với gương mặt lạnh lùng đầy sát khí của Tiêu Tẫn.
"Tô Oanh, ngươi muốn chết à."
Do vết thương ở chân không thể đứng vững, Tiêu Tẫn gần như dồn toàn bộ sức nặng lên người Tô Oanh.
"Ưm..." Tô Oanh bị đè nặng, phát ra một tiếng rên khẽ. Nhìn gương mặt gần ngay trước mắt của Tiêu Tẫn, nàng cũng nổi giận.
"Tiêu Tẫn, chàng đừng có không biết điều. Có bản lĩnh thì tự mà đi!" Tô Oanh phản tay nắm lấy tay hắn, kinh ngạc vì sức mạnh của hắn còn lớn hơn nàng tưởng.
Tiêu Tẫn càng siết chặt tay, ánh mắt lạnh lùng đe dọa: "Đừng chạm vào ta." Nói xong, hắn thả lỏng tay ra.
Tô Oanh cười nhạt, không thèm tức giận: "Được, chúc chàng may mắn."
Nói rồi, nàng đẩy Tiêu Tẫn ra, đi về phía Đại Bảo. Nàng bế nhóc lên, dùng một dây vải buộc nhóc vào trước ngực mình.
"Cha ơi..." Nhị Bảo bị cuộc đối đầu vừa rồi dọa đến mức suýt làm rơi miếng lương khô trong tay.
Nghe giọng nói ngọt ngào của Nhị Bảo, Tiêu Tẫn hít một hơi sâu, cúi người nhặt hai nhánh cây to bằng cánh tay để chống làm gậy. Chỉ một động tác đơn giản, lưng hắn đã ướt đẫm mồ hôi.
"Linh Nhi, đi theo cha."
Nhị Bảo ngoan ngoãn gật đầu, bước chân nhỏ nhắn tiến lên, dù sức lực bé nhỏ của con bé không giúp được gì nhiều.
Tô Oanh liếc nhìn Tiêu Tẫn, thấy hắn gắng sức chống phần lớn trọng lượng lên hai tay, nàng không nói gì thêm, tên đàn ông thúi, ta xem chàng chịu đựng được bao lâu.
Là tù nhân bị lưu đày, họ không được phép đi đường quan đạo vì sợ gây cản trở cho các quý nhân qua lại. Vì vậy, con đường mà họ đi toàn là đồng không mông quạnh.
Tô Oanh đi giữa đoàn người, thỉnh thoảng chú ý đến những gương mặt quen thuộc. Nhưng số người nàng nhận ra lại cực kỳ ít.
Tề vương bị buộc tội thông đồng với kẻ địch phản quốc, khiến Hoàng thượng nổi giận. Ban đầu, ông ta định xử trảm cả nhà Tề vương, nhưng Hoàng hậu quỳ khóc cầu xin nên Hoàng thượng đổi thành lưu đày.Truyện được Te am The Calantha e dit và được đăng tải miễn phí duy nh ất trên ứng dụng T Y T và web t y tnovel.
Cả phủ Tề vương, hơn trăm người bị lưu đày đến Bắc Hoang, nhưng bây giờ trong đoàn người chẳng có mấy người quen mặt.
Nguyên chủ vốn chẳng để tâm đến sống chết của những người trong phủ Tề vương, chỉ nhớ mơ hồ rằng họ lần lượt biến mất. Việc tù nhân chết trên đường lưu đày cũng chẳng phải chuyện hiếm.
Tô Oanh cau mày, rõ ràng có kẻ không định tha cho Tiêu Tẫn.
Theo trí nhớ, từ kinh thành đến Bắc Hoang cách nhau hơn nghìn dặm, phải đi mất vài tháng mới tới nơi, đến khi họ tới nơi thì mùa đông đã tới. Dù trong không gian trữ vật của nàng có vật tư y tế, nhưng lương thực và nhu yếu phẩm thì rất hạn chế.
Nàng cần phải tranh thủ thu thập thêm vật tư hữu ích trên đường đi.
Tô Oanh ăn lương khô trong không gian trữ vật và uống dịch dinh dưỡng, cơ thể tuy còn yếu nhưng đã khá hơn lúc mới tỉnh, còn những tù nhân khác thì không may mắn như vậy.
Họ đã đói lả suốt quãng đường dài, tối qua lại không có gì ăn, đoàn người càng lúc càng chậm lại.
"Đứng lại làm gì! Lê lết như thế thì tối nay khỏi được phát lương khô, đi nhanh lên cho ta!"
"A!"
Dưới roi vọt của quan sai, một tù nhân kiệt sức đã ngã xuống, nhưng đám quan sai chẳng quan tâm. Ở Sở quốc, những người bị lưu đày đến Bắc Hoang chẳng còn được coi là con dân Sở quốc, càng không thể mong có ngày trở mình nên đám quan sai mới không kiêng nể như vậy.
"Cha, cha... cha sao vậy?"
Đột nhiên, tiếng Nhị Bảo mang theo nức nở vang lên phía sau. Tô Oanh quay đầu thì thấy Tiêu Tẫn không biết ngã xuống từ lúc nào.
Một quan sai nhìn thấy, giơ roi định tiến lên.
Nhưng khi roi vừa giơ lên, Tô Oanh đã bước đến, ánh mắt sắc lạnh khiến quan sai rụt cổ, không dám động thủ. Gã lườm Tiêu Tẫn một cái rồi quay sang tìm người khác để trút giận. ( app truyện TᎽT )
"Cha ơi... hu hu..." Nhị Bảo cúi xuống, cố gắng hết sức đỡ cha dậy, nhưng thân hình bé nhỏ của con bé không thể lay chuyển được hắn.
Tô Oanh hừ nhẹ, kiểm tra vết thương trên chân Tiêu Tẫn. Băng vải đã thấm máu, nhưng không quá nghiêm trọng. Hắn ngất đi vì kiệt sức.
Dựa vào sức tay và cơ bụng để đi xa như vậy, người đàn ông này quả thực không tầm thường.
Nhân lúc không ai chú ý, nàng nhanh chóng nhét một viên nhân sâm bổ sung vào miệng hắn, sau đó cõng hắn lên lưng.
Dù Tiêu Tẫn gầy gò, nhưng hắn vẫn rất nặng. Nếu không nhờ thiết bị hỗ trợ trong không gian trữ vật, nàng khó lòng cõng nổi.
"Linh Nhi đừng khóc. Cha chỉ mệt quá nên ngủ thôi. Ta sẽ cõng cha, chúng ta cùng đi tiếp."
Nghe nàng nói vậy, Nhị Bảo mới thôi khóc.
Tô Oanh dùng dây leo buộc chặt Tiêu Tẫn vào lưng để hắn không rơi xuống. Nhưng nàng không thể dắt tay Nhị Bảo được nữa.
Nàng rót một chút nước từ chiếc bình nhỏ đưa đến môi Nhị Bảo, dịu dàng nói: "Uống chút nước đi. Một lát nữa, con hãy bám chặt vào chân ca ca, không được buông tay, biết chưa?"
Tiêu Tẫn ngã xỉu, ca ca bị thương nặng, Nhị Bảo không còn ai để dựa vào, lúc này chỉ có thể lựa chọn tin tưởng Tô Oanh.
“Con, con sẽ không chạy lung tung, ngoan ngoãn bám chặt ca ca ạ.”
Tô Oanh càng cảm thấy đau lòng cho đứa nhỏ này, nàng vỗ nhẹ đầu nhỏ phía sau rồi mang theo một lớn hai nhỏ đuổi kịp đoàn người.
Một nữ nhân nhỏ gầy như Tô Oanh thế mà lại không cảm xúc cõng một người đàn ông trưởng thành và một đứa bé đi nhanh như bay, những người khác đều kinh ngạc không dám lại gần nàng, càng thêm tin rằng nàng không phải loại người dễ chọc.
Dưới ánh nắng chói chang giữa trưa, mặt trời gay gắt chiếu xuống khiến mọi người hoa mắt chóng mặt, đôi mắt gần như không thể mở ra nổi.
Trong cơn nóng bức, Tiêu Tẫn dần tỉnh lại. Mở mắt ra, điều đầu tiên hắn thấy là khuôn mặt của Tô Oanh. Gương mặt nàng đầy những vệt bẩn do mồ hôi hòa lẫn với bụi bẩn, nhưng lại toát lên vẻ kiên nghị.
Ánh mắt Tiêu Tẫn trầm xuống, hắn nhận ra mình đang được nàng cõng trên lưng.
Tiêu Tẫn nhíu mày thật sâu, hắn nhìn Tô Oanh, thấy nàng dù mồ hôi chảy ròng ròng, nhưng vẫn cõng hắn trên lưng, tay lại còn ôm theo Đại Bảo, fáng vẻ nhẹ nhàng, không chút mệt mỏi, hoàn toàn khác với hình ảnh Tô Oanh trước đây mà hắn biết.
Nếu không phải nàng giấu quá kĩ, thì chỉ có một khả năng...
Nàng, không phải Tô Oanh.
Ánh mắt Tiêu Tẫn từ từ hạ xuống rồi dừng lại ở cổ của nàng. Vì hơn một tháng không tắm rửa, da cổ nàng đã đen kịt. Nhưng tại vị trí huyệt đại chùy, có một nốt ruồi nhỏ rất nổi bật.
Nốt ruồi này rất nhỏ, đến mức chính Tô Oanh còn không biết đến sự tồn tại của nó, nhưng Tiêu Tẫn lại biết rõ.
Nàng, chính là Tô Oanh.