"Ca ca, ca nghĩ chết thật rồi à?"

“Ừ, cha nói không thở nữa là chết rồi.”

“Tốt quá, như vậy thì ta và ca ca sẽ không bị bán đi nữa.”

Tô Oanh còn chưa mở mắt, bên tai đã nghe thấy hai giọng nói non nớt.

Nàng cố gắng hé mắt thì nhìn thấy hai đứa nhỏ gầy gò, bẩn thỉu, bởi vì gầy nên đôi mắt phượng xinh đẹp trên khuôn mặt nhỏ nhắn trông rất to.

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Nàng đã sống sót sau vụ nổ ở chiến hạm à?

Trong lúc nghi hoặc, đầu nàng nhói lên, một ký ức vốn không thuộc về nàng bỗng nhiên tràn vào tâm trí.

Tô Oanh không bao giờ ngờ rằng vụ nổ của chiến hạm sẽ ép nàng rơi vào một khoảng trống thời không, khiến linh hồn của nàng du hành đến một đất nước xa lạ trong không gian song song, Sở quốc.

Và nàng hiện đang trên đường bị lưu đày.

Tô Oanh mở mắt, nhìn thấy hai đứa nhỏ nhảy dựng lên với vẻ mặt sợ hãi, quay người bỏ chạy.

"Oa, cha ơi, cứu con với, mụ đàn bà xấu xa đó lại tỉnh rồi."

"Muội muội đừng sợ, ca ca sẽ bảo vệ muội."

Tô Oanh: "..."

Theo trí nhớ của nàng thì nàng biết được rằng nguyên chủ cũng tên là Tô Oanh, là trưởng nữ do vợ cũ của thừa tướng Sở quốc sinh ra. Mấy năm nay bị mẹ kế nuôi thành một kẻ ngốc, bị trai tồi lừa gạt, làm hại trượng phu và cặp long phượng nhà mình bị lưu đày đến Bắc Hoang.

Trên đường lưu đày, vì đã dùng hết số bạc mà nàng ta lén mang theo, nguyên chủ đói đến mức muốn bán hai đứa con của mình để lấy ít tiền, ai ngờ lúc ôm hai đứa nhỏ bị một đứa vùng vẫy đẩy ngã, té đập đầu chết ngay lập tức.

Tô Oanh cạn lời, trong lòng thầm mắng câu xứng đáng.

Tô Oanh đứng dậy, khi bước vào một hoàn cảnh xa lạ, nàng sẽ có thói quen quan sát mọi thứ xung quanh trước tiên. Xung quanh là những tù nhân bị lưu đày, trong đó có mấy quan sai ngồi cách đó không xa, tay cầm thịt khô đang ăn.

Các tù nhân chỉ có thể bất lực nhìn, mỗi ngày chỉ được ăn một bữa, mà chỉ là lương khô khó cắn. Nhưng dù vậy, miếng lương khô to bằng nắm tay cũng có thể khiến hai mắt của tù nhân có cái bụng rỗng bừng sáng.

"Shh."Truyện được Te am The Calantha e dit và được đăng tải miễn phí duy nh ất trên ứng dụng  T Y T và web t y tnovel.

Trên đầu truyền đến cảm giác đau rát. Nàng đưa tay sờ phía sau đầu, lòng bàn tay ướt đẫm, nhưng máu đã ngừng chảy nên tạm thời không có gì nghiêm trọng.

Những vết thương mà nàng gặp phải trên chiến trường trước đây còn nghiêm trọng hơn thế này nhiều nên chỉ xé một mảnh vải trên người và băng bó vết thương.

Trong nháy mắt, Tô Oanh nhìn thấy hai đứa bé đang trốn dưới gốc cây lớn, dưới gốc cây còn có một người đàn ông không biết còn sống hay đã chết.

Nàng bước tới, bọn nhỏ run lên vì sợ hãi khi nhìn thấy nàng, sắc mặt chúng tái nhợt, nắm chặt lấy tay áo người đàn ông.

"Người, đồ phụ nữ xấu xa, đừng đến đây." Dù khuôn mặt Đại Bảo rất bẩn song biểu cảm lại rất kiên quyết, thân hình nhỏ bé che trước mặt muội muội mình, mặc dù vô cùng sợ hãi nhưng đứa nhỏ không hề có ý định nhượng bộ.

Nhị Bảo sợ đến mức nghẹn ngào nói: "Cha ơi, cha ơi, mau tỉnh lại đi, mụ đàn bà xấu xa này sẽ ức hiếp chúng ta mất."

Hình ảnh nguyên chủ khắt khe với hai đứa nhỏ cứ hiện lên trong đầu Tô Oanh. Mấy đứa nhỏ vốn nên lớn lên trong hoàn cảnh cơm ngon áo ấm giờ đây lại bị đối xử một cách tàn độc như vậy.

Nguyên chủ dự định bán hai đứa bé lấy hai lạng bạc, ở trong đội ngũ, một lạng bạc có thể đổi lấy lương khô ba ngày với quan sai. Chỉ vì mấy ngày lương khô mà lại đổi hai đứa con?

Tô Oanh nhìn người đàn ông đang háo hức nhìn cách đó không xa, vết máu khô trên miệng vẫn còn hiện rõ, đứa nhỏ đi cùng gã hai ngày trước cũng đã biến mất.

Đổi con cho nhau để ăn.

Nàng ở trong quân doanh mạt thế, đã quen nhìn thấy chém giết đẫm máu tàn khốc, nhưng nàng không bao giờ ngờ rằng mình sẽ gặp phải chuyện như vậy ở nơi này.

Tô Oanh nhìn vẻ sợ hãi và kiên định trong mắt bọn nhỏ, trong lòng có chút cảm động, chúng rất giống nàng khi bị ném vào khu ăn thịt người không nhả ra xương khi còn nhỏ.

"Ta sẽ không bán các con."

"Người nói dối. Trước đây người nói thế rồi suýt nữa đã bán muội muội đi!"

Trong đầu Tô Oanh lập tức hiện lên hình ảnh nguyên chủ dùng nửa miếng lương khô lừa con gái nhỏ đến dưới gốc cây, chuẩn bị giao nó cho một người đàn ông.

Tô Oanh đã lười đến độ không muốn khinh thường nguyên chủ nữa.

Nàng cụp mắt nhìn người đàn ông trên mặt đất, đây chính là trượng phu của nàng, Tề vương Sở quốc, Tiêu Tẫn.

Dưới mái tóc dài rối bù của hắn là đôi lông mày kiếm dài ngang thái dương. Dù không mở mắt, Tô Oanh vẫn có thể tưởng tượng ra đôi mắt sâu không đáy và chiếc mũi cao chót vót dưới mí mắt mỏng đó của hắn, đôi môi mím chặt, chứng tỏ hắn đang rất đau đớn.

Ai có thể ngờ rằng Tề vương chiến công hiển hách lại rơi vào tình cảnh như thế này chchứ.

Tô Oanh ngồi xổm xuống, phát hiện hai chân hắn bị thương nặng nhất, máu me đầm đìa, dưới lớp vải rách nát và bẩn thỉu còn có mùi hôi thối.

Nàng giơ tay lên định kiểm tra vết thương của hắn, không ngờ vừa vươn tay đã bị hai bàn tay nhỏ bé tóm chặt.

Đó là Đại Bảo.

"Người định làm gì cha? Người không được phép chạm vào cha."

Tranh đấu ở mạt thế đòi hỏi phải giải quyết nhanh chóng, điều này khiến tính tình nàng trở nên nóng nảy thiếu kiên nhẫn, nhưng khi nhìn thấy những giọt nước mắt trong đôi mắt to đó, ngọn lửa nội tâm của nàng lập tức bị dập tắt.

"Ta chỉ muốn kiểm tra vết thương trên người hàng. Bị thương như thế này, nếu không được chữa trị kịp thời, chàng sẽ chết đấy."

Hai đứa bé tuy còn nhỏ nhưng đã trải nghiệm nhiều hơn những đứa nhỏ khác, con đường đi lưu đày đã khiến chúng hiểu sâu sắc chết nghĩa là sao.

“Con không muốn cha chết, cha không thể chết được.” Giọng Nhị Bảo mang theo tiếng nức nở.

“Đừng khóc, có ta ở đây, chàng sẽ không chết.” Tô Oanh cố gắng ra vẻ ôn hòa, nhưng bọn nhỏ không tin nàng.

"Tất cả đều là do người, đồ tồi. Nếu không do người, cha đã không bị thương." Nhị Bảo không kìm được nước mắt, trong đôi đồng tử to chỉ có sự lên án.

Tô Oanh xấu hổ, lúc trước Tiêu Tẫn bị thương nặng bất tỉnh trên chiến trường, "nàng ta" đã lợi dụng lúc Tiêu Tẫn bất tỉnh để giấu bằng chứng vu khống việc Tiêu Tẫn thông đồng với kẻ thù vào thư phòng của hắn rồi nhờ người đến phát hiện, nếu không Tiêu Tẫn sẽ không đến mức bị bỏ tù oan.

Bây giờ nghĩ những điều này cũng vô ích. Ưu tiên hàng đầu là xử lý vết thương của Tiêu Tẫn, nếu không hắn sẽ sớm đi đời nhà ma.

Tô Oanh tránh đôi tay nhỏ bé của Đại Bảo, bắt đầu kiểm tra vết thương trên đùi Tiêu Tẫn

Hai đứa nhỏ cảnh giác nhìn Tô Oanh để sẵn sàng ngăn cản nàng làm hại cha mình.

Tô Oanh mở miếng vải rách trên chân Tiêu Tẫn ra, phát hiện vết thương ở đùi của hắn còn nghiêm trọng hơn vẻ ngoài, ngoài đùi ra, trên cơ thể còn có những vết thương lớn nhỏ, nhưng nguy hiểm nhất vẫn là hai chân này.

Trong lúc kiểm tra, Tô Oanh đột nhiên cảm thấy cổ tay nóng rát. Nàng cúi đầu nhìn thấy một chiếc vòng tay bằng gỗ có một đồ đằng kỳ lạ trên đó. Nàng ngạc nhiên trừng mắt, đây là không gian trữ vật của nàng mà?

Ở mạt thế, rất nhiều vật tư vô cùng khan hiếm, ngoài thuốc men vẫn duy trì đà phát triển mạnh mẽ, các mặt hàng thực phẩm về cơ bản vẫn thiếu hụt nên nàng sẽ tích trữ những vật dụng cần thiết trong không gian để đề phòng cho mọi trường hợp. Không ngờ thứ này lại theo nàng đến một thế giới khác.

Tô Oanh nhìn quanh, đi tới sau một cái cây lớn, sau đó ấn vào cơ quan trên vòng tay để tiến vào không gian.

Một ánh sáng trắng lóe lên, trước mặt nàng xuất hiện một không gian. Mọi thứ đều có sẵn trên kệ được sắp xếp ngay ngắn. Nàng đi vòng quanh các kệ và mở một cánh cửa khác. Tất cả các vật tư y tế đều được cất giữ ở đây.

Nàng lấy thuốc và gạc từ trong một ngăn kéo nhỏ, sau đó bước ra lấy hai chiếc bánh quy nén giống như đồ ăn khô trên kệ rồi rời khỏi.

Khi nàng bước ra thì đã không thấy hai đứa nhỏ đâu nữa, nàng cũng không suy nghĩ nhiều mà chỉ sơ cứu vết thương cho Tiêu Tẫn

Ngay khi Tô Oanh chuẩn bị hành động, nàng cảm thấy một ánh mắt tà ác nhìn mình, nàng cảnh giác ngẩng đầu lên thì bắt gặp một đôi mắt đen không đáy.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play