Tô Oanh khẽ chửi thầm một tiếng, khó chịu nhặt lấy một cành cây to bằng cánh tay nằm bên cạnh và đứng dậy. Khi người đàn ông cao lớn lao đến, nàng vung cành cây lên, một cú giáng mạnh vào cánh tay đang giơ lên của hắn ta. Không đợi hắn ta kịp hét lên vì đau đớn, cây gậy trong tay nàng lại lần nữa hạ xuống.
Lần này, cú đánh trực tiếp nện thẳng vào miệng hắn ta.
"A!"
Người đàn ông cao lớn loạng choạng quỳ xuống đất. Hắn ta phun ra một ngụm máu cùng vài chiếc răng vàng.
Tô Oanh không cho hắn ta có cơ hội thở dốc, nhanh nhẹn giật lấy thắt lưng của hắn ta, luồn qua nách rồi ném đầu dây còn lại lên cành cây. Nàng kéo mạnh, trong nháy mắt đã treo hắn ta lủng lẳng trên thân cây to lớn.
"Con khốn, mau thả ta xuống..."
Hai người đàn ông cao lớn còn lại thấy thế thì ánh mắt lộ vẻ hung hãn, muốn xông lên. Nhưng ngay khi bọn họ vừa bước một bước, cây gậy trong tay Tô Oanh lại nện mạnh vào người tên đang bị treo trên cây.
Ánh nắng cuối cùng của buổi chiều tà chiếu vào đôi mắt sắc lạnh của nàng, như thể ngọn lửa đủ sức thiêu cháy mọi thứ. Nàng cất giọng đầy uy hiếp: "Các ngươi dám bước thêm một bước, ta sẽ phế một cánh tay của hắn ta. Bước thêm hai bước, ta sẽ đánh gãy một chân. Ta sẽ tiếp tục cho đến khi xương cốt hắn ta nát vụn hết thì thôi."
Sát khí mạnh mẽ tỏa ra từ Tô Oanh khiến hai người đàn ông cao lớn không dám động đậy. Bọn họ nhớ đến dáng vẻ hung hãn của nàng khi giao chiến với bọn quan sai lúc trước, lập tức chùn bước.
Những tù nhân khác đã chú ý đến tình hình bên này từ lâu. Thấy đám người cứng đầu cũng không dám chạm mặt Tô Oanh, bọn họ nhanh chóng từ bỏ những ý định không nên có.
Đám quan sai đang đứng chờ xem kịch vui cũng cảm thấy không cam lòng. Nhưng đối diện với sự đáng sợ của Tô Oanh, chúng không dám gây thêm chuyện.
"Người đàn bà đó rốt cuộc là ai, hung dữ như ma quỷ ấy." Một tên quan sai liếc nhìn Tô Oanh, nhưng khi chạm phải ánh mắt của nàng, gã sợ hãi quay đi ngay lập tức. Bọn họ chưa từng thấy kẻ cứng đầu nào đáng sợ đến vậy.
"Tô Oanh Tề Vương phi." Một tên quan sai gầy gò chậm rãi lên tiếng.
"Gì cơ? Tề Vương phi? Là cái người si mê ngu ngốc đó sao? Sao có thể..." Những người còn lại đều kinh ngạc.
Chuyện phủ Thừa tướng có một trưởng nữ vừa si mê vừa ngốc nghếch chẳng phải là bí mật gì trong kinh thành. Bình thường, nàng lúc nào cũng chạy theo Đại Hoàng tử Tiêu Tuyệt, thậm chí còn muốn tự cởi đồ để dâng mình lên giường của hắn ta.
Nhưng đời đúng là trớ trêu. Hoàng thượng lại ban hôn nàng cho Tề Vương. Sau khi thành thân, nàng vẫn mập mờ với Đại Hoàng tử, trở thành đề tài bàn tán của mọi người.Truyện được Te am The Calantha e dit và được đăng tải miễn phí duy nh ất trên ứng dụng T Y T và web t y tnovel.
Tuy nhiên, điều quan trọng hơn cả không phải chuyện này. Mà là... tại sao kẻ ngốc đó bỗng chốc trở nên lợi hại như vậy? Dáng vẻ ra tay giết người của nàng, làm gì còn giống một kẻ vô dụng chỉ biết mê mải phong hoa tuyết nguyệt?
Khi đám quan sai đang thầm bàn luận về Tô Oanh, trong đám tù nhân cũng có một đôi mắt âm trầm nhìn về phía nàng.
Tô Dung đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thẳng về phía đám người phía sau. Nhưng tất cả những gì nàng thấy chỉ là những khuôn mặt tù nhân không chút sức sống. Nàng cau mày, thu lại ánh mắt.
Nàng có năm giác quan vô cùng nhạy bén, vừa rồi rõ ràng cảm nhận được một ánh mắt đầy ý đồ công kích. Nhưng chưa kịp tra xét thêm, Đại Bảo nằm bên cạnh đã bắt đầu rên rỉ.
Tô Oanh thu lại tâm trí, đưa tay sờ trán của Đại Bảo.
Trán nóng hổi như lửa. Chết tiệt, vẫn sốt cao.
Nàng cẩn thận kiểm tra vết thương trên lưng Đại Bảo, phát hiện vết thương đã sưng đỏ. Thuốc chống viêm không thể tiêu được viêm.
Nhân lúc trời tối, nàng đứng dậy đi ra phía sau một thân cây lớn. Khi quay lại, trong tay nàng đã có một ống tiêm nhỏ chứa thuốc chống viêm. Chiếc ống tiêm nhỏ chỉ bằng ngón tay cái, nắm gọn trong tay, không ai có thể phát hiện.
Tô Oanh trở lại bên cạnh Đại Bảo, tiêm thuốc chống viêm cho nhóc, sau đó cho uống thêm thuốc hạ sốt. Xem tình hình vết thương, chỉ sợ cơn sốt này không thể hạ được trong ba, năm ngày.
Để Đại Bảo ngủ ngon hơn, Tô Oanh nhẹ nhàng đặt đầu nhóc lên đùi mình, để nhóc dùng chân nàng làm gối.
"Đồ... đồ đàn bà xấu xa, đừng bán em gái ta..."
Đôi lông mày kiếm đã rõ nét của Đại Bảo nhíu chặt lại, khuôn mặt trông rất bất an.
Tô Oanh nghe giọng nói mê sảng của nhóc thì thở ra một hơi dài. Bàn tay ấm áp nhẹ nhàng đặt lên đầu nhóc, thì thầm:
"Đừng sợ, có ta ở đây, không ai có thể bắt nạt các con nữa."
Sau đó, nàng khẽ ngâm nga một bài hát ru êm dịu.
Đây là bài hát năm xưa nàng học được từ A mẫu, người duy nhất từng mang lại cho nàng hơi ấm trong doanh trại đẫm máu. Mỗi khi nàng hoảng loạn, bất an, A mẫu sẽ hát bài này để trấn an nàng. ( truyện trên app t.y.t )
Nàng từng thề rằng sẽ đưa A mẫu rời khỏi thế giới đầy máu tanh đó. Nhưng A mẫu đã không đợi được đến ngày nàng trở nên mạnh mẽ, bà ấy bị lũ zombie xé xác thành từng mảnh.
Tô Oanh nhắm mắt, giấu nỗi đau vào tận sâu trong lòng. Khi nàng mở mắt lần nữa, ánh mắt đã trở lại vẻ lạnh lùng, không ai dám lại gần.
Dưới sự dỗ dành của nàng, Đại Bảo dần bình tĩnh lại. Lợi dụng thời gian rảnh rỗi, Tô Oanh cũng tựa vào thân cây mà nhắm mắt nghỉ ngơi.
Đúng lúc hơi thở của nàng trở nên đều đặn, Tiêu Tẫn đột ngột mở mắt ra.
Đôi mắt đen tựa bầu trời đêm đầy sao của hắn trầm tĩnh nhìn về phía Tô Oanh. Ánh mắt lạnh lẽo như có thể xuyên thấu cả bóng tối.
Hắn không tin Tô Oanh bỗng dưng lại thay đổi, đối xử tốt với hắn và bọn trẻ. Hắn đang đợi, đợi xem rốt cuộc mục đích cuối cùng của nữ nhân này là gì.
Bầu trời lúc bình minh dần sáng, mang theo chút sắc đen mờ nhạt.
Khi Tô Oanh mở mắt, bọn quan sai đã cầm roi quất loạn lên, quát tháo đám tù nhân vẫn còn yếu ớt đứng dậy lên đường.
"Dậy đi dậy đi, đứng lên hết cho ta."
Bọn quan sai có thời hạn áp giải tù nhân. Phải đưa tù nhân đến nơi đúng giờ để trở về kinh phục mệnh, nếu không sẽ bị trách phạt.
Hôm qua bọn họ đã chậm trễ mất nửa ngày, hôm nay tất nhiên phải khởi hành sớm để bù lại.
Tô Oanh đứng dậy, liếc cành cây bị bẻ gãy bên cạnh. Người đàn ông cao lớn bị treo trên đó hôm qua đã được đồng bọn cứu đi. Nàng không để tâm nhiều, lũ cặn bã như chúng, đến một nàng đánh một, đến hai nàng giết cả hai.
Tiêu Tẫn vừa tỉnh dậy đã cảm thấy cơn đau nhức nhói từ chân truyền đến. Đây là lần đầu tiên trong mấy ngày qua Tiêu Tẫn cảm nhận được cơn đau mãnh liệt như vậy ở chân. Mặc dù đau đến thấu xương, nhưng hắn biết đây là dấu hiệu vết thương đang dần hồi phục.
Hắn cắn răng chịu đựng, cố gắng nâng Đại Bảo lên. Nhưng khi vừa cử động, cánh tay đã mất hết sức lực, chỉ miễn cưỡng bế được nhóc, còn đứng lên thì hoàn toàn bất khả thi.
Tô Oanh định cõng Đại Bảo lên vai, nhưng khi quay lại nhìn thấy sắc mặt đen kịt của Tiêu Tẫn, nàng không nhịn được mà buông lời châm biếm: "Ngay cả đứng vững còn không được mà còn đòi bế con đi, khoe khoang cũng phải xem sức mình thế nào chứ."
Ánh mắt Tiêu Tẫn chợt tối lại, đồng tử sâu đen tựa hồ xoáy vào một luồng sát khí lạnh lẽo.
Khi ánh mắt hắn chạm vào nàng, Tô Oanh cảm thấy như bị một hố sâu không đáy hút lấy, khiến nàng cực kỳ khó chịu.
Người đàn ông này, không biết đã từ nơi nào bò ra từ đống quỷ dữ mà dù rơi vào tình cảnh chật vật thế này, hắn vẫn mang một loại áp lực khiến người ta phải e dè.
Tô Dung không thèm đôi co thêm, quay sang vẫy tay với Nhị Bảo:
"Linh Nhi, lại đây với ta, ta có chút lương khô cho con này."
Nhị Bảo vẫn hơi sợ Tô Oanh, nhưng khi nhìn thấy cha mình vì vết thương đau đớn mà trên trán đã đẫm mồ hôi lạnh, con bé ngoan ngoãn trèo xuống khỏi người Tiêu Tẫn, bước về phía Tô Oanh.
"Cha, Linh Nhi không bị thương, con có thể tự đi được."
Tô Oanh đưa một miếng lương khô cho con bé, dịu dàng nói: "Ngoan nào, ăn chút gì đó đi. Lát nữa phải đi đường xa."
Nhị Bảo cầm miếng lương khô trong tay, ánh mắt đầy ngập ngừng nhìn Tô Oanh. Thấy thế, nàng cười nhẹ bảo:
"Yên tâm, cha con cũng có phần."
Nghe vậy, Nhị Bảo mới yên tâm ăn.
Tiêu Tẫn cố gắng gượng người đứng dậy, nhưng vừa cử động, cơn đau từ chân truyền đến làm hắn gần như mất kiểm soát, cuối cùng lại ngã phịch xuống đất.
Hắn vừa định thử lần nữa thì bất ngờ cảm nhận cánh tay mình bị nhấc lên. Chỉ một khoảnh khắc, cả cơ thể hắn đã được Tô Oanh kéo đứng dậy.
Tiêu Tẫn siết chặt nắm tay, gân xanh trên trán nổi lên, giọng lạnh như băng:
"Buông ra!"