Một tia chế giễu lạnh lẽo xoẹt qua mắt Tiêu Tẫn. Hóa ra ban đầu nàng đã tốn không ít tâm tư để tiếp cận hắn, ngay cả hắn cũng không nhận ra nàng là người luyện võ. Một quân cờ hữu dụng như vậy, Tiêu Tuyệt làm sao có thể dễ dàng từ bỏ.
Tiêu Tẫn nghiêng đầu nhìn Đại Bảo đang ngủ say trong lòng Tô Oanh, thu lại sát ý trong mắt. Tô Oanh đã muốn giả vờ, vậy hắn sẽ nhân cơ hội này dưỡng thương, đợi đến khi đuôi cáo của nàng lộ ra, hắn lấy mạng nàng cũng không muộn.
Nghĩ vậy, hắn lại từ từ nhắm mắt.
Để tranh thủ thời gian, đoàn người không dừng lại vào buổi trưa. Quan sai dù sao vẫn lo lắng tù nhân chưa ra khỏi biên giới đã chết hết, sau khi mặt trời lặn, bọn họ tìm một chỗ dưới chân núi để dừng chân và phát lương khô.
Tô Oanh cũng đi nhận lương khô, tránh lúc ăn uống sẽ bị người khác nghi ngờ. Nàng không sợ những người này, nhưng cũng không muốn rước thêm phiền phức.
Ngọn núi phía sau rất cao, rừng cây rậm rạp. Để phòng tránh thú dữ tấn công, nàng không tìm cây lớn dưới chân núi để nghỉ ngơi mà tìm một bãi cỏ tương đối thoáng đãng, thả Tiêu Tẫn và Đại Bảo xuống đất.
Tô Oanh cũng mệt mỏi, nhưng nàng phải chăm sóc Nhị Bảo trước.
Hôm nay Nhị Bảo đã đi bộ cả ngày, trên đường mấy lần con bé đã mệt đến phát khóc, nhưng vẫn mím chặt môi, nhất quyết không để nước mắt rơi xuống.
Tô Oanh ôm con bé vào lòng, đưa tay cởi đôi giày thêu nhỏ đã không còn nhìn ra màu sắc trên chân con bé, xử lý những vết phồng rộp trên chân.
Nhị Bảo đã mệt đến không còn sức lực, dựa vào lòng Tô Oanh, mí mắt ngày càng trĩu nặng.
"Linh Nhi ngoan đừng ngủ vội, ăn chút gì đã." Tô Oanh đưa lương khô lấy từ không gian cho con bé ăn.
Con bé vừa đói vừa buồn ngủ, ngửi thấy mùi thơm liền theo bản năng há miệng ăn, còn chưa kịp nuốt hết miếng lương khô cuối cùng đã ngủ thiếp đi.
Tô Oanh nhìn con bé chu môi ngủ say sưa, ánh mắt lạnh lẽo cũng trở nên dịu dàng hơn.
Sau khi dán miếng dán giữ nhiệt lên người Nhị Bảo, nàng đặt con bé xuống bãi cỏ mềm mại, sau đó đứng dậy kiểm tra tình hình của Đại Bảo.Truyện được Te am The Calantha e dit và được đăng tải miễn phí duy nh ất trên ứng dụng T Y T và web t y tnovel.
Đại Bảo đã hôn mê một ngày, ban ngày nàng đã tiêm thuốc hạ sốt cho nhóc hai lần, nhưng người vẫn duy trì sốt nhẹ.
Tô Oanh lấy nước đường glucose từ từ cho Đại Bảo uống, duy trì chức năng cơ thể của nhóc, lại cho uống một ít thuốc giảm sưng giảm đau, sau đó mới đi đến chỗ Tiêu Tẫn.
Nàng vừa đưa tay ra thì đã đột ngột chạm phải đôi mắt sâu thẳm như vực sâu.
Tay nàng khựng lại giữa không trung, xoay một cái liền đặt lương khô, thuốc và túi nước xuống bên cạnh.
"Tỉnh rồi thì tốt, ta đỡ phải đút cho chàng."
Nói xong, nàng không để ý đến hắn nữa, đi thẳng về phía hai đứa bé ngồi xuống, móc lương khô từ trong người ra ăn.
Hôm nay Tô Oanh đã dùng thuốc cho Tiêu Tẫn, sau khi uống thuốc, hắn hôn mê trên người Tô Oanh cả ngày, tinh thần cũng tốt hơn một chút. Hắn chống tay ngồi dậy, nhìn viên thuốc màu đen và lương khô trên mặt đất, ánh mắt lạnh lùng không một gợn sóng, cầm lấy lương khô ăn.
Tô Oanh liếc thấy hắn đã ăn, cũng không để ý đến hắn nữa.
Ăn no xong, Tô Oanh khoanh chân ngồi xuống, khí tụ đan điền bắt đầu điều tức. Phương pháp điều tức này là do một chiến hữu xuất thân từ gia tộc luyện võ cổ truyền dạy cho nàng. Cơ thể hiện tại của nàng quá yếu ớt, sử dụng không thuận tay, với tư cách là một thiếu tướng quyết đoán giết chóc ở mạt thế, nàng không thể chấp nhận việc mình không thể đấm chết một con trâu!
Đêm càng khuya, xung quanh chìm vào tĩnh lặng.
Tô Oanh từ từ thở ra trọc khí trong cơ thể, sau khi điều tức, nàng cảm thấy tinh thần còn sảng khoái hơn cả ngủ một giấc.
Nàng mượn ánh trăng quan sát ngọn núi phía sau, ngọn núi này không cao, nhưng thực vật vô cùng tươi tốt, trong rừng chắc chắn có không ít thú hoang.
Tô Oanh nghĩ đến thịt tươi ngon, theo bản năng liếm môi.
Ở mạt thế đã không còn gia cầm bình thường để ăn, thú hoang đều trở thành chiến lợi phẩm được các quân đội tranh giành khốc liệt nhất, bây giờ có một ngọn núi đầy thú hoang ở ngay trước mắt, Tô Oanh sao có thể bỏ lỡ cơ hội làm đầy không gian trữ vật này. ( truyện trên app T•Y•T )
Dù sao nàng cũng không quen thuộc địa hình của Sở quốc, rất có thể cơ hội như vậy bỏ lỡ một lần là mất một lần.
Tô Oanh đứng dậy, đưa tay vỗ nhẹ lên người ba người, sau đó lấy ra bột thuốc rắc xung quanh ba cha con, loại bột thuốc này có độc, bất kể là người hay mãnh thú đến gần đều chắc chắn sẽ chết, nàng vỗ nhẹ họ là để họ hít thuốc giải.
Sau khi chuẩn bị xong, Tô Oanh mượn màn đêm đen đặc tránh khỏi sự tuần tra của quan sai, lẻn vào ngọn núi phía sau.
Nàng không hề chú ý rằng, ngay khi nàng vừa rời đi, Tiêu Tẫn đã mở mắt.
Đôi mắt u ám của hắn nhìn về hướng Tô Oanh biến mất, Tô Oanh, ngươi đây là không thể chờ đợi được nữa muốn lộ đuôi cáo rồi.
"Hắt xì."
Vừa vào núi, Tô Oanh đã hắt hơi một cái, cũng không biết là ai nửa đêm nhắc đến nàng nữa.
Nàng bấm vào cơ quan trên vòng tay để vào không gian trữ vật, lấy một con dao găm sắc bén, một khẩu súng gây mê và đèn pin chiếu sáng từ một giá chứa đồ bên tay phải ra, sau đó ra khỏi không gian trữ vật.
Càng lên cao, nhiệt độ chóp mũi hít vào càng thấp.
Nàng mượn ánh đèn pin phát hiện dấu chân gấu ở dưới một gốc cây, nàng men theo dấu chân đi xuống, đến một cửa hang.
Dấu chân biến mất trước cửa hang, rất có thể gấu đang ẩn nấp trong hang.
Tô Oanh nhặt một hòn đá trên mặt đất ném về phía cửa hang.
Âm thanh "bộp" làm kinh động con gấu trong hang.
Rất nhanh, trong không khí truyền đến một mùi tanh hôi.
Khóe miệng Tô Oanh nhếch lên, con mồi đã ra, nàng tắt đèn pin, ẩn nấp sau một cây đại thụ, giơ khẩu súng gây mê trong tay lên nhắm vào con gấu đang từ từ bò ra.
Còn chưa kịp để gấu có bất kỳ phản ứng nào, một tiếng "xì" vang lên, kim tiêm gây mê cắm vào cơ thể con gấu.
"Ba, hai, một."
"Rầm."
Con gấu ngã xuống đất.
Tô Oanh hài lòng bước ra, con dao găm trong tay lóe lên ánh bạc lạnh lẽo trong đêm tối.
Tô Oanh dứt khoát xả máu con gấu, lại lột da gấu một cách hoàn chỉnh, sau đó chặt nó thành từng khúc rồi bỏ vào không gian.
Thời gian trong không gian là tĩnh lặng, cho nên không có khả năng thịt sống bị thối rữa biến chất sau khi đưa vào.
Thu dọn xong con gấu, đã đến nửa đêm về sáng, Tô Oanh lại bắt thêm một ít thỏ rừng và gà rừng trong núi rồi đi xuống.
Vừa đến chân núi, nàng đã nghe thấy tiếng động lạ phát ra từ phía sau một cây đại thụ phía trước.
"Các ngươi muốn làm gì?"
"Hừ, làm gì sao, đương nhiên là giúp quan sai tiết kiệm lương thực rồi, giết hắn ta."
"Các ngươi là người của Tiêu Tuyệt phái đến, ư a!"
Tô Oanh vốn không muốn xen vào chuyện người khác, nhưng khi nghe thấy hai chữ ‘Tiêu Tuyệt’, nàng vẫn dừng bước.
Tiêu Tuyệt chính là tên trai đểu lợi dụng nàng ta, nếu không bị hắn ta dùng lời ngon tiếng ngọt lừa gạt, nàng ta cũng sẽ không ngu ngốc đến mức đi mưu hại trượng phu của mình, tuy rằng "nàng ta" ngu ngốc, không thể oán trách người khác, nhưng Tiêu Tuyệt này tuyệt đối không phải là thứ tốt đẹp gì.
Tô Oanh quay người đi đến phía sau cây, nhìn thấy hai người đàn ông giơ hòn đá trong tay lên đập vào người dưới đất.