“Cha, ca ca, ca ca thế nào rồi ạ?” Nhị Bảo nhìn Đại Bảo đang hấp hối mà khóc đến nỗi toàn thân run rẩy.
Tiêu Tẫn chỉ có thể đỡ cơ thể của mình, ôm con bé vào lòng an ủi: “Không sao đâu, ca ca sẽ không sao đâu.”
Khi Tô Oanh đi ra từ sau cây đại thụ, trên tay nàng đã có thêm một cái tay nải. Nàng đến bên Đại Bảo, mở tay nải nhỏ chứa đầy thuốc chữa trị thương ra.
Tiêu Tẫn nhìn đống thuốc chằm chằm, ánh mắt tối sầm, lạnh lùng dò xét dán chặt vào Tô Oanh.
Tô Oanh là thiên kim Thừa tướng, từ nhỏ được mẹ kế nâng niu nuôi nấng, là quý nữ tiêu chuẩn, đến một con gà còn không dám đụng đến chứ đừng nói đến đánh giết người, có thể nói dáng vẻ vừa rồi hoàn toàn khác khi xưa.
Đôi mắt lạnh lùng của Tiêu Tẫn hơi u ám, giấu sâu thật.
Tô Oanh không biết Tiêu Tẫn đang nghĩ gì, nàng dùng thuốc khử trùng rửa vết thương cho đứa nhỏ, ngăn ngừa nhiễm trùng, tới lúc đó sẽ khiến việc điều trị trở nên phiền phức hơn.
Thuốc khử trùng chạm vào vết thương rất đau, nhưng Đại Bảo lại không có phản ứng, điều này khiến Tô Oanh hơi lo lắng, đứa nhỏ này đã hoàn toàn mất đi ý thức.
Sau khi nhanh chóng xử lý vết thương, nàng lấy thuốc chống viêm cho nhóc ăn, vốn dĩ trong tình huống này thì truyền dịch sẽ có tác dụng nhanh hơn, nhưng điều kiện không cho phép nên phải uống thuốc trước.
Lũ quan sai bị đánh cho thương tích, vốn dĩ phải đi nhưng bây giờ vẫn chưa, đêm nay mọi người nghỉ ngơi tại chỗ.
Tô Oanh cho Đại Bảo ăn một ít thực phẩm bổ sung để đảm bảo cung cấp năng lượng cho cơ thể.
Làm xong tất cả, Tô Oanh cũng có hơi mệt mỏi. Cơ thể này quá yếu, vừa nãy nàng có thể đánh bại đám quan sai là nhờ vào sức mạnh vô hạn mượn dùng của không gian trong vòng tay.
Những tên khốn nạn đó, nếu là nàng của trước kia thì nàng hoàn toàn có thể bóp chết chúng chỉ bằng một ngón tay. Làm gì tới mức phải sử dụng công cụ phụ trợ chứ?
Tô Oanh liếc mắt, bắt gặp ánh mắt lạnh lùng dò xét của Tiêu Tẫn, nàng nhướng mày, suýt nữa quên mất hắn.
Nàng lấy thuốc ra để trước mặt hắn: "Đây là thuốc của chàng, nếu không muốn chết thì ngoan ngoãn uống đi."
Tiêu Tẫn nheo đôi mắt đen láy nhìn những viên thuốc đen không nhúc nhích trên mặt đất.
“Làm sao, chàng sợ ta đầu độc chàng à? Nếu ta muốn mạng của chàng thì sao phải lo chữa trị cho hai cái chân vô dụng của chàng? Chàng có thể không cần uống thuốc, nhưng nếu chàng chết rồi thì hai đứa nhỏ này ta xử lý như thế nào cũng được.” Truyện được Te am The Calantha e dit và được đăng tải miễn phí duy nh ất trên ứng dụng T Y T và web t y tnovel. ( truyện trên app t.y.t )
Trong mắt Tiêu Tẫn lóe lên một tia sáng lạnh lẽo.
Lúc này, một đôi tay bé nhỏ vươn ra nhận lấy viên thuốc đưa vào miệng Tiêu Tẫn.
“Cha ơi, cha uống thuốc ngoan nhé, uống thuốc rồi là sẽ ổn thôi.”
Tiêu Tẫn tỉnh táo lại, nhìn đôi mắt to đỏ hoe vì khóc của nữ nhi, lạnh lùng liếc Tô Oanh, mở miệng ngậm lấy thuốc.
Hắn không muốn từ chối nữ nhi, nhìn thấy vẻ thất vọng của con bé.
Dù sao thì vết thương của Tiêu Tẫn quá nghiêm trọng, sau khi uống thuốc, một cơn buồn ngủ đánh úp, khiến hắn rơi vào hôn mê.
"Cha ơi, cha bị sao vậy?" Nhị Bảo hoảng sợ khi thấy Tiêu Tẫn không cử động.
Tô Oanh đi tới nhìn: "Cha con yếu quá nên ngủ rồi, để chàng ngủ nhiều một chút, chàng ngủ ngon sẽ hồi phục nhanh hơn."
Nhị Bảo nhìn Tiêu Tẫn, rồi ngước lên nhìn Tô Oanh. Khi con bé bắt gặp ánh mắt của Tô Oanh thì sợ hãi lùi về phía Tiêu Tẫn.
Tô Oanh lấy lương khô nén trong túi ra đưa cho con bé: "Chắc con đói rồi, ăn chút đồ đi."
Lông mi Nhị Bảo vẫn còn đẫm nước run rẩy, con bé háo hức nhìn lương khô trong tay Tô Oanh. Con bé đã không ăn gì từ hôm qua, đói đến mức ngực muốn dính vào lưng rồi.
Nhưng con bé lại không dám ăn đồ ăn của Tô Oanh: “Con không đói!”
“Con không đói mà dám ăn trộm lương khô với ca ca à?”
Nhị Bảo mở to đôi mắt đỏ hoe, tức giận nói: “Ca ca nói cha ăn no sẽ khỏe lại, nhưng mà con, chúng con không có lương khô...”
Trong lòng Tô Oanh khẽ động: “Vậy là các con chạy đến chỗ quan sai lấy lương khô cho cha à?”
Nhị Bảo ủ rũ gật đầu. Bọn chúng thật ngu ngốc, đang lấy lương khô thì bị quan sai phát hiện. Hiện giờ lương khô thì chẳng có, mà ca ca thì bị thương.
Tô Oanh vươn tay ôm con bé vào lòng, đặt lương khô vào đôi tay nhỏ nhắn của Nhị Bảo.
"Con yên tâm, cha sẽ khỏe lại thôi. Vừa rồi khi ta ngất đi, con đoán xem ta đã nhìn thấy ai?"
Nhị Bảo đột nhiên bị nàng ôm chặt, không dám cử động, đôi mắt to ngấn nước trông đáng thương vô cùng.
Vẻ mặt Tô Oanh không thay đổi, tiếp tục nói: "Con biết Diêm Vương không? Hắn nói ta đã làm rất nhiều chuyện xấu, hắn định bắt ta xuống địa ngục, nhưng vì các con còn quá nhỏ, nếu ta rời đi thì sẽ không có người chăm sóc các con, nên thả trở về để ta chăm sóc các con, còn cảnh báo ta không được làm việc xấu, nếu không sẽ bắt ta đi.”
Nhị Bảo nghe vậy thì sửng sốt: "Diêm Vương sẽ bắt người đi nếu người làm việc xấu sao?"
Tô Oanh kiên định gật đầu: "Đúng vậy, như vậy con không cần sợ ta bán con nữa, loại lương khô này con có thể yên tâm ăn."
Nhị Bảo cảm thấy lời của Diêm Vương có thể tin được nên cũng không từ chối Tô Oanh nữa, bàn tay nho nhỏ cầm lương khô, bắt đầu ăn từng miếng nhỏ như chuột hamster.
Tô Oanh sợ con bé bị nghẹn nên lấy ra một túi nước từ trong không gian, cho con bé uống nước.
Nhị Bảo ăn uống no say rồi thì cũng mệt rã rời, con bé thu người lại thành một quả bóng nhỏ, tựa vào người Tiêu Tẫn và nhắm mắt lại.
Tô Oanh cũng rất buồn ngủ, nhưng nàng không thể ngủ được vì xung quanh đều là ác quỷ rình mồi, đặc biệt là nàng vừa dạy cho bọn quan sai một bài học, những người này nhất định sẽ không buông tha.
Bây giờ đang là mùa thu, khi màn đêm buông xuống, trong không khí tràn ngập hơi thở thấm lạnh.
Tô Oanh lấy miếng dán giữ nhiệt ra khỏi không gian , dán lên ba người. Đây là miếng dán giữ nhiệt hồng ngoại, chỉ có kích thước bằng móng tay cái nên sẽ không gây chú ý.
Sau khi dán miếng dán giữ nhiệt, cơ thể con người có thể ở nhiệt độ thoải mái trong vòng mười mấy tiếng.
Sau khi Tô Oanh dán miếng dán giữ nhiệt, lập tức cảm thấy ấm áp hơn rất nhiều.
Đã đến giờ phát lương khô nhưng các quan sai vẫn không có động tĩnh gì.
Những tù nhân đói khát sôi nổi đi về phía các quan sai.
"Không có, không có, hôm nay không có lương khô, muốn ăn thì bảo người phụ nữ đó kiếm đi. Nàng mạnh như vậy, chắc chắn cũng có lương khô cho mấy người."
Hôm nay quan sai bị Tô Oanh dạy cho một bài học, nếu không tìm cách lấy lại vị trí của mình thì mấy tên tù nhân này sẽ học theo mất.
Vì vậy chúng quyết định không phát lương khô ban đêm, để những tù nhân này đến gây rối Tô Oanh, cho nàng biết hậu quả khi đắc tội họ.
Bóng đen che khuất ánh sáng trước mặt Tô Oanh, nàng ngẩng đầu nhìn ba người đàn ông to lớn trước mặt.
"Đều là tại ngươi, con đàn bà khốn nạn, hại chúng ta không có lương khô để ăn. Giao hai nhãi ranh đó ra đây, nếu không ta sẽ làm ngươi đẹp mặt."
Tên đàn ông to lớn bẩn thỉu, dưới đôi lông mày lộn xộn có một đôi mắt bò to như chuông đồng, đang tức giận trừng mắt nhìn nàng.
Tô Oanh nhớ người này chính là người muốn bỏ tiền mua hai đứa nhỏ.
“Không có lương khô thì tìm quan sai, tìm ta làm gì?” Tô Oanh lạnh lùng, trong mắt không có một chút ấm áp nào.
"Xì! Con khốn, lão tử không được ăn, vậy thì ăn ngươi!"
Trên mặt ba người đột nhiên lộ ra vẻ hung dữ, nhào vào Tô Oanh như những con linh cẩu cực kỳ đói khát.