Đôi con ngươi sáng lên như những vì sao tàn, lúc này dù hắn có chật vật đến đâu cũng không ai có thể bỏ qua sự hiện diện của hắn.
Tô Oanh cau mày, người đàn ông này sát khí tanh nồng, khí tức mạnh mẽ.
Cơ thể hắn đã kiệt sức nhưng lại có thể tỉnh lại mà không cần chữa trị, quả thực là một ý chí đáng sợ.
Tiêu Tẫn đã đau đến mức không cảm giác được gì. Hắn lạnh lùng nhìn Tô Oanh, nếu như ánh mắt có thể giết người thì nàng đã chết lâu rồi.
"Biến ngay!" Giọng nói khàn khàn nhưng lại mang theo cảm giác lạnh lùng không thể bỏ qua.
Tô Oanh hơi dừng tay, vô cảm nhìn thân thể tàn phế của hắn: "Chân của chàng đã bắt đầu thối rữa, nếu không xử lý thịt thối, chàng sẽ chết."
Tiêu Tẫn bất động: "Cút đi, đừng để bổn vương nói lại lần thứ ba."
Tô Oanh hừ một tiếng, ngồi xổm bên người hắn: “Ta cũng là người cứng đầu, người khác không muốn ta làm thì ta nhất định phải làm."
Nói xong, Tô Oanh cũng không để ý tới ánh mắt của Tiêu Tẫn có thể lăng trì mình hay không, nàng cầm dao phẫu thuật cạo hết phần thịt thối trên chân của Tiêu Tẫn, có mấy chỗ bị cạo đến tận xương, cả hai chân đều thối rữa, mà người này có thể trụ được đến bây giờ thì nàng phải khen một câu hảo hán.
Sau lưng Tiêu Tẫn đã ướt đẫm mồ hôi vì đau, nhưng hắn cũng không rên rỉ, chỉ nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Tô Oanh, hắn muốn xem người này còn có thể giở trò gì nữa.
Sau khi xử lý hai chân sạch sẽ, Tô Oanh lấy thực phẩm bổ sung dinh dưỡng và thuốc chống viêm cho hắn ăn.
Nhưng Tiêu Tẫn cắn chặt răng, có chết cũng không chịu mở miệng ra.
Tô Oanh chưa bao giờ là người kiên nhẫn: “Sao nào, cứ phải muốn ta dùng miệng đút cho chàng thì mới chịu há miệng à?”
"Nhãi ranh, dám trộm lương khô, muốn chết à!"
"Á!"
Tiếng kêu thảm thiết của đứa nhỏ đã thu hút sự chú ý của Tô Oanh.
Nàng đứng dậy nhìn quanh thì phát hiện tên quan sai cách đó không xa đang dùng roi quất vào cơ thể bé nhỏ đang nằm trên mặt đất.Truyện được Te am The Calantha e dit và được đăng tải miễn phí duy nh ất trên ứng dụng T Y T và web t y tnovel.
"Tễ Nhi, Linh Nhi!" Tiêu Tẫn đỡ cơ thể bị thương nặng ngồi dậy khỏi mặt đất, nhìn đứa nhỏ bị quan sai giẫm lên mặt đất, sát ý hiện ra trong ánh mắt.
Lúc này Tô Oanh mới chú ý tới hai đứa nhỏ còn chưa xuất hiện, nàng nhìn Tiêu Tẫn đang chuẩn bị đứng dậy, nhanh chóng duỗi tay đẩy hắn ngồi lại.
"Đừng cử động, chân của chàng vừa mới được xử lý, nếu chàng tùy tiện cứ động chân, sẽ lại bị thương."
"Cút!"
Tô Oanh bị Tiêu Tẫn đẩy ra, loạng choạng lùi về sau.
Nàng cũng khó chịu nên trực tiếp xé mảnh vải trên người hắn, trói hắn vào gốc cây phía sau: “Ngoan ngoãn ngồi ở đây đợi đi!” Nói xong nàng xoay người đi về phía quan sai.
Dám ức hiếp đứa nhỏ của nàng à, tìm chết!
"Thằng tạp chủng từ đâu tới dám trộm lương khô của lão tử, cũng không tự nhìn xem mình là cái loại gì!”
Quan sai đạp lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Đại Bảo. Đế giày thô ráp của gã còn to hơn cả khuôn mặt của Đại Bảo.
"Ca ca, ca ca, hu hu, đừng đánh ca ca nữa, cầu xin ngài đừng đánh ca ca nữa... Á!" Nhị Bảo chưa kịp nói xong đã bị quan sai đá lăn tới chỗ Đại Bảo.
Quan sai cười điên cuồng: “Vậy ngươi và ca ca ngươi cùng chết đi, hahahaha... Ặc!”
Tiếng cười điên cuồng của tên quan sai vẫn còn mắc kẹt trong cổ họng gã, trong nháy mắt, gã đối mặt với một đôi đồng tử sáng ngời, tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, giống như ác quỷ Tu La bò ra từ địa ngục.
Khóe môi Tô Oanh giật giật, nhấc đầu gối lên húc mạnh vào sải tay của tên quan sai.
“Ặc á!”
Quan sai hét lên đau đớn, cuộn tròn thành con tôm rồi ngã trên mặt đất.
Tô Oanh đảo mắt, nhìn chằm chằm vào quan sai vừa giẫm lên mặt Đại Bảo, nàng chộp lấy một cành cây trên mặt đất quăng tới.
"Á!"
Cành cây đâm chính xác vào bắp chân của tên quan sai làm gã đau đớn ngã ra.
Vẻ mặt Tô Oanh căng thẳng bước đến gần hai đứa nhỏ, kéo chúng ra phía sau để bảo vệ.
"Xì! Con khốn hôi hám này, ngươi tìm chết rồi!"
Những quan sai khác vây quanh Tô Oanh, giơ cao roi dài quất mạnh vào Tô Oanh.
Đôi mắt lạnh lùng của Tô Oanh sầm xuống, nàng nắm lấy chiếc roi và dùng lực mạnh giật nó ra khỏi tay quan sai.
"Chưa chắc ai là người đang tìm chết đâu."
Cây roi dài trong tay Tô Oanh quất ngược lại, đánh mạnh vào quan sai.
Váy của nàng đã rách nát, mái tóc dài tung bay trong gió lạnh, đôi mắt đỏ ngầu khát máu. Nàng đứng trong gió, giống như một sát thần.
Quan sai bị đánh liên tục xuống đất không dám tiến thêm nữa, ánh mắt trở nên sợ hãi khi nhìn Tô Oanh.
Những tù nhân xung quanh đều choáng váng trước cảnh tượng trước mắt. Là tù nhân bị lưu đày, sẽ không quá lời khi nói rằng sinh tử nằm trong tay mấy tên quan sai này. Nhưng hôm nay, người phụ nữ này đã dám chống lại các quan sai, không muốn sống nữa sao?
"Ngươi, ngươi thật to gan, dám tấn công quan sai, ngươi không muốn sống à!" Quan sai nhìn Tô Oanh đi về phía mình, sợ đến mức lui về phía sau.
Tô Oanh quất roi vào mặt gã: “Bắc Hoang là nơi khỉ ho cò gáy, tới đó chết mà ở đây cũng chết, ta không ngại kéo cả mấy người các ngươi chôn cùng! Sự việc hôm nay chính là lời cảnh cáo. Nếu sau này ngươi dám động tới người của Tô Oanh ta, ta sẽ tiễn ngươi lên đường trước!"
Quan sai không hề nghi ngờ lời Tô Oanh nói, ở Sở quốc, bị đày tới Bắc Hoang đồng nghĩa với chết, nếu như nàng thật sự muốn chôn cùng bọn họ, chỉ xem cuộc chiến vừa nãy thôi đã thấy bọn họ không phải đối thủ của nàng.
Vì vậy đối mặt với sự uy hiếp của Tô Oanh, quan sai cũng không dám nói gì.
Tô Oanh quay lại đến chỗ hai đứa nhỏ. Đầu tiên, nàng kiểm tra vết thương của Đại Bảo, trên lưng nhóc đầy những vết roi, khóe miệng còn rỉ máu, mất hết sức sống nằm trên mặt đất như một con búp bê rách.
Cơn tức giận trong lồng ngực Tô Oanh lại dâng lên lần nữa, đáng lẽ nàng nên thủ tiêu đôi tay đó mới phải!
"Ca ca ơi, hu hu hu hu, ca ca sao rồi...” Nhị Bảo vừa rồi được Đại Bảo bảo vệ nên chỉ bị một số vết thương ngoài da, không phải là vấn đề lớn.
Tô Oanh cẩn thận kiểm tra tình trạng của Đại Bảo, sau khi chắc chắn rằng có thể di chuyển, nàng bế nhóc lên, không quên quay lại an ủi Nhị Bảo đang sợ hãi.
"Đừng khóc. Chỉ cần có ta ở đây, ca ca sẽ không sao đâu."
Nhị Bảo đang nức nở, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt, con bé chỉ là một đứa trẻ chưa đầy bốn tuổi. Dù trước đây Tô Oanh đã làm rất nhiều chuyện quá đáng với con bé nhưng nhưng thiện ý mà nàng bộc lộ lúc này đã khiến con bé vô thức lựa chọn tin tưởng nàng.
"Tễ Nhi!" Tiêu Tẫn giãy dụa nhìn Đại Bảo được Tô Oanh bế về.
Đôi mắt đen của hắn đỏ ngầu, đôi tay bị Tô Oanh trói đã đỏ như máu.
Tô Oanh liếc hắn một cái, cau mày, hạ giọng nói: "Đừng nhúc nhích, ta có thể cứu được, đảm bảo thằng bé sẽ không sao."
Nói xong, nàng cẩn thận đặt Đại Bảo bên cạnh Tiêu Tẫn rồi lập tức cởi dây trói trên người Tiêu Tẫn.
Mắt Tiêu Tẫn dán chặt vào Đại Bảo, đưa tay kiểm tra vết thương trên cơ thể nhóc.
Khi chạm vào cơ thể nhỏ bé đầy sẹo của Đại Bảo, trong mắt Tiêu Tẫn tràn ngập sát ý. Hắn nắm chặt tay, nhất định sẽ chặt kẻ đã làm tổn thương Tễ Nhi thành từng mảnh!