Về quỹ đạo vận mệnh đã định, Vọng Ngưng Thanh luôn không hiểu một điều - tại sao An Đô Vương lại muốn nâng đỡ thập thất hoàng tử lên ngôi mà không tự mình xưng đế?
Nhưng sau khi gặp Vương Hạng, nàng đã hiểu.
An Đô Vương quả thực là một người có dũng có mưu, đầy tham vọng, gian trá và xảo quyệt, mang phong thái của một kiêu hùng trong loạn thế. Nhưng dù có xuất chúng đến đâu, cũng không thể che lấp sự thật rằng, ông ta xấu xí.
An Đô Vương xấu đến mức ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy ông ta, Hoàng Thái Tổ đã phán rằng ông ta không có duyên với ngôi vị hoàng đế. Phải nói rằng, hoàng tộc Cảnh Quốc thu nạp mỹ nhân khắp nơi, dù dung mạo của các đời con cháu có di truyền cách mấy cũng không thể nào tệ được. Thế nhưng An Đô Vương lại không may, thừa hưởng hết tất cả những điểm không ưng ý của phụ mẫu. Trong mắt các quan viên và sĩ tộc Cảnh Quốc, sự xấu xí của ông ta cũng chẳng khác gì một thứ tật nguyền.
Vì vậy, khi Vương Hạng vội vã tạo phản, không có đủ thời gian để "cao tường sâu hào, tích trữ lương thảo, chậm rãi xưng vương", ông ta chỉ có nửa phần quyền thế, chia đôi với Công chúa Dung Hoa. Mặc dù nghi ngờ công chúa hai mặt, vừa đồng ý hợp tác với ông ta, vừa bán đứng ông ta cho Vương Kiểu Nhiên, nhưng Vương Hạng vẫn phải nhịn nhục, tiếp tục nở nụ cười hòa nhã mà hợp tác. Dẫu sao, phụ nữ ở Cảnh Quốc cũng có quyền nhiếp chính, sau khi Vương Kiểu Nhiên băng hà, ngọc tỷ cùng quyền lực sẽ rơi vào tay Công chúa Dung Hoa, quyền kiểm soát Cấm quân và Ngự lâm quân trong hoàng cung nằm trong tay nàng khiến cho An Đô Vương không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Vọng Ngưng Thanh từ một trưởng công chúa được đế vương sủng ái đã chuyển mình thành một yêu cơ quyền khuynh thiên hạ. Địa vị của nàng càng ngày càng vững chắc, nhưng đồng thời cũng khiến nhiều người càng thêm oán hận.
Dưới sự nhượng bộ của cả An Đô Vương và Công chúa Dung Hoa, thập thất hoàng tử, khi đó mới bảy tuổi, không có sự can thiệp của ngoại thích vì mẫu phi của cậu đã qua đời từ sớm, thuận lợi lên ngôi với tước hiệu là Khang Giai Đế.
Lúc này linh miêu mới thở phào nhẹ nhõm. Đến đây, cuộc đời của Công chúa Dung Hoa đã bước đến đỉnh cao chênh vênh, chỉ chờ đến khi thế lực sụp đổ, nàng sẽ rơi từ chín tầng mây xuống tận đáy vực.
“Chỉ cần giữ vững được đại bộ phận gốc rễ của Cảnh Quốc, để sau này Thương Quốc có thể vươn lên từ đống đổ nát, những việc còn lại thì tùy người thích làm gì thì làm, muốn tiêu xài thế nào cũng được.” Linh miêu phất móng, tỏ ra rất hào phóng.
Vọng Ngưng Thanh bước trên thảm cỏ xanh, tay xách tà váy, đầu đội mũ che. Nàng cảm thấy chốn nhân gian thật đúng là vô vị, không hiểu tại sao sinh lão bệnh tử lại có thể khiến người ta đau đớn đến tê tâm liệt phế?
Trên cánh đồng hoa dại, từng đàn bướm chập chùng bay lượn. Bên ngoài thành Hoa Kinh có một rừng cây mơ rộng lớn, gió tháng tư thổi qua, cả trời đất nhuốm một màu trắng tựa sương. Cảnh tượng tuyệt đẹp này chỉ khiến người ta cảm thán rằng, kiếp này không uổng một chuyến luân hồi.
Vọng Ngưng Thanh cũng thấy khung cảnh ấy rất đẹp. Dù sao, hoa mơ rụng vẫn có thể đậu trái, vào những năm tháng mất mùa, dù quả mơ nhỏ và chua chát, nhưng ít nhất vẫn có thể cứu được mạng người.
Người Cảnh Quốc yêu thích phong nhã, tất nhiên sẽ không bỏ lỡ khung cảnh xuân sắc này. Các công tử trong những bộ trường bào tay rộng, cùng với các tiểu thư chưa xuất giá trong các gia đình đến đây để ngắm hoa. Khi không thể chơi khúc thủy lưu thương*, họ sẽ cùng nhau chơi trò đối thơ phi hoa lệnh, ai không đối được sẽ phải biểu diễn một tiết mục tài nghệ hoặc tự phạt một chén rượu trái cây. Trong những khoảnh khắc cười đùa và đùa giỡn ấy, thời gian cứ thế trôi qua.
(*Người chơi ngồi dọc theo bờ suối, thả một chiếc cốc rượu (hoặc chén) lên dòng nước. Chiếc cốc sẽ trôi theo dòng nước, và dừng lại trước mặt ai thì người đó phải ứng tác thơ văn hoặc uống hết cốc rượu. Nếu không thể làm được, người đó sẽ bị phạt.)
Dù là cuộc vui ngoài trời, nhưng các thị nữ và gia nhân vẫn căng sẵn những tấm màn che nắng để tránh ánh mặt trời quá gay gắt, bảo vệ cho đám công tử tiểu thư kiều quý này khỏi bị mệt mỏi.
Từ xa, Vọng Ngưng Thanh nhìn đám nam nữ trẻ tuổi đó. Những ngày gần đây, nàng đã chìm sâu vào vũng lầy của triều chính, trong lòng chỉ toàn là những mưu toan và tranh đấu, nàng đã lâu rồi không còn cảm nhận được sự bình yên giản dị như thế.
Nàng cảm thấy có chút xúc động, nhưng cũng hiểu rằng mình xuất hiện sẽ chỉ làm mất hứng thú của bọn họ. Vì thế, nàng bỏ lại đoàn nghi trượng và thị nữ, lặng lẽ bước về phía phò mã đang uống rượu một mình.
Những buổi tụ tập liên quan đến phong hoa tuyết nguyệt, Tiêu Cẩn luôn là trung tâm của đám nam công tử trẻ tuổi.
Đứng sau lưng Sở Dịch Chi, Vọng Ngưng Thanh dễ dàng nhìn thấy một tiểu lang quân tuấn tú nổi bật giữa đám đông như một viên minh châu.
Đúng như câu nói: “Lang nhan tuyệt diễm, thế gian vô nhị.”
Tiêu Cẩn là vị công tử đệ nhất Hoa Kinh, nổi danh khắp nơi nhờ tài hoa và tính cách phóng khoáng của mình. Những câu thơ ngẫu hứng của hắn có thể bán được giá ngàn vàng, và những bức tranh do hắn vẽ đều được các quan viên quyền quý tranh nhau mua. Được gia tộc Tiêu gia dồn toàn bộ nguồn lực nuôi dưỡng, Tiêu Cẩn toát lên khí chất cao quý được đúc kết từ nhung lụa. Lúc này, hắn khoác trên mình bộ y phục màu tím thẫm, một nụ cười của hắn còn đẹp hơn cả cảnh sắc mùa xuân nhân gian.
Ánh mắt của những cô gái trên bàn tiệc nhìn Tiêu Cẩn đều tràn đầy si mê và ngưỡng mộ, nhưng ánh nhìn của hắn đối với mọi người đều ôn hòa, lịch thiệp và không có sự thiên vị nào.
Vọng Ngưng Thanh chỉ nhìn thoáng qua rồi không nhìn thêm nữa. Nàng cúi xuống nhìn phò mã đang ngà ngà say. Đôi mắt sắc sảo và sâu thẳm của hắn ánh lên chút sắc đỏ do hơi rượu, dáng vẻ mơ màng như thể không thuộc về thế giới này.
"Phò mã." Một giọng nói trong trẻo như tiếng ngọc va vào nhau truyền đến từ trên đỉnh đầu. Tay cầm chén rượu của Sở Dịch Chi khẽ run, cổ họng cũng bất giác cứng lại. Trước khi hắn kịp đứng lên hành lễ, một bàn tay lạnh buốt đã đặt lên cổ hắn, nhẹ nhàng ấn xuống. Toàn thân Sở Dịch Chi lập tức tê dại, không thể cử động.
"Đừng hoảng sợ, bổn cung chỉ đến để nhìn một chút." Giọng nói mềm mại của vị thê tử mà trong suốt hai năm nay, số lần gặp mặt của họ chỉ đếm trên đầu ngón tay, nàng nói bên tai hắn: "Nếu phò mã lên tiếng, sẽ làm kinh động đến mọi người, phá hỏng hứng thú thưởng hoa của người khác, như thế chẳng phải là lãng phí cảnh xuân tươi đẹp hay sao?"
Sở Dịch Chi không thể nói được, nhưng vẫn nghe được giọng nói chậm rãi của công chúa: "Nghe nói Nhị Lang đã đến biên cương, tiểu đệ lại chuẩn bị đi buôn, hẳn trong lòng mỗi người đều có tính toán riêng của mình?"
Nghe vậy, Sở Dịch Chi cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Ánh nắng tháng tư rực rỡ đến mức tưởng chừng như thiêu đốt da thịt, nhưng lại không thể làm ấm được cơ thể của hắn, cả người hắn như rơi vào hầm băng, lạnh đến mức các đầu ngón tay cũng run rẩy.
Ngón tay lạnh buốt của trưởng công chúa đang ấn lên mạch máu nơi cổ hắn, dò xét nhịp tim loạn nhịp của hắn. Sở Dịch Chi cố gắng bình tĩnh lại, nhưng càng cố kìm nén, hắn lại càng không thể che giấu. Cuối cùng, hắn chỉ có thể nắm lấy tay nàng, xiết chặt trong lòng bàn tay, khẽ nói: "Công chúa, đừng đùa giỡn với tại hạ nữa."
Sở Dịch Chi né tránh câu hỏi của nàng.
Vọng Ngưng Thanh cũng không định ép hắn trả lời. Nàng đến đây, thay vì nói là để uy hiếp, chi bằng nói là để nhắc nhở hắn. Đàn ông nhà họ Sở đều là những quân tử chính trực, tuy ấu đệ của hắn thông minh, nhưng vẫn còn quá trẻ, hành động chưa đủ khôn khéo. Vì mối hôn sự này, Vọng Ngưng Thanh và Sở Dịch Chi có mối liên kết tự nhiên, nhưng việc Công chúa Dung Hoa nạp nam sủng khiến phò mã mất mặt, cũng làm cho nhà họ Sở trở thành đối tượng mà An Đô Vương muốn lôi kéo. Nhà họ Sở ngầm ủng hộ Viên Thương, nhưng bên ngoài vẫn đang đánh thái cực với An Đô Vương. Tuy nhiên, Vọng Ngưng Thanh biết rằng lão cáo già ấy không kiên nhẫn đến thế.
(*"đánh Thái Cực" ở đây là một phép ẩn dụ, chỉ việc lảng tránh, kéo dài thời gian hoặc không trực tiếp đối đầu mà dùng cách nói vòng vo.)
Nhà họ Sở nắm giữ Hộ bộ vì họ rất giỏi quản lý tài chính. Miếng mồi béo bở này, ai mà không muốn cắn một miếng chứ, kể cả Vương Hạng.
Trong quỹ đạo vận mệnh ban đầu, nhà họ Sở cũng giả vờ quy thuận Vương Hạng, nhưng thực tế là ngầm ủng hộ Viên Thương. Nhưng đáng tiếc, hiện tại vận mệnh đã thay đổi, triều đình chia làm hai phe giữa Vương Hạng và Công chúa Dung Hoa. Quyền lực của Vương Hạng không đủ vững chắc, tự nhiên ông ta sẽ càng thêm phần đa nghi. Chỉ vì một chút sơ suất từ phía nhà họ Sở, nếu không nhờ Vọng Ngưng Thanh ra tay kịp thời, có lẽ Viên Thương đã bị lộ ra trước mặt Vương Hạng.
Sau chuyện này, Vọng Ngưng Thanh nghĩ rằng nhà họ Sở nên tạm thời dựa vào nàng. Dù sao nàng và Vương Hạng đều là người hoàng tộc, khi Cảnh Quốc sụp đổ, cả hai cũng đều sẽ phải chết, dựa vào ai thì cũng vậy thôi.
Vọng Ngưng Thanh cúi xuống nhìn Sở Dịch Chi. Nàng biết hắn là một quân tử, nhưng cũng biết hắn hận nàng. Nàng đã nghe ngóng rằng lão gia tử nhà họ Sở thương yêu Sở Dịch Chi nhất, từ nhỏ đã dạy dỗ hắn từng ly từng tý. Bản danh sách mà Sở lão gia tử cất giấu, mười phần thì chín phần là để lại cho hắn, nhưng lúc đó, hắn bị điều ra ngoài, không thể kịp trở về. Sở lão gia tử chết trong thảm cảnh, bảo Sở Dịch Chi không hận thì quả thật là điều không thể.
Nghĩ vậy, Vọng Ngưng Thanh cảm thấy yên tâm hơn. Từ Lâm Mạch Thâm trong phủ đến phò mã, nàng xem như đã đắc tội với khí vận tử đến chết, một cái chết bị ngũ mã phanh thây chắc chắn là không thể tránh khỏi.
Khi Vọng Ngưng Thanh đang định nói thêm vài lời để cảnh báo, thì Tiêu Cẩn ở đằng xa bỗng quay đầu lại, nhìn thấy một nữ nhân đội mũ che mặt đứng bên cạnh bạn mình, lập tức ngẩn người.
Tiêu Cẩn có tâm tư thâm sâu nên cũng nhanh chóng đoán ra thân phận của Vọng Ngưng Thanh. Sau một hồi suy nghĩ, hắn bẻ một nhành hoa, dịu dàng tiễn những người đi cùng mình ra về.
"Thỉnh an trưởng công chúa điện hạ."
Công tử đệ nhất Hoa Kinh bước đến nhẹ nhàng như thể đi trong hoa, dáng vẻ nhàn nhã, thái độ tự tại, khiến bao thiếu nữ mơ mộng trong những đêm dài.
Tiêu Cẩn cúi chào, không kiêu ngạo cũng không sủng nịnh, phong thái thanh tú cao quý, thiếu một phần thì không đủ, thừa một phần thì thành kiêu căng, vừa vặn gãi đúng chỗ ngứa, vô cùng tinh tế.
Tiêu Cẩn đến giải vây, nhưng Vọng Ngưng Thanh cũng đã chuẩn bị rời đi sẵn rồi. Tiêu Cẩn là vị tướng tương lai của Thương Quốc, là người nàng không thể động đến, nhưng hắn lại cực kỳ tinh anh.
Vọng Ngưng Thanh không muốn phí thời gian với những người không liên quan. Giống như khi nàng cười dịu dàng trước mặt hoàng đế, nhưng lại chẳng thèm biểu lộ cảm xúc khi đối mặt với thuộc hạ. Đó là lý do mà người đời gọi nàng là “kẻ thất thường, vui buồn khó đoán.” Tiêu Cẩn không nằm trong kế hoạch của nàng, nàng không định chọc vào hắn để tránh những cái rắc rối không cần thiết.
Tiêu Cẩn cắm nhành hoa vào bình trên bàn: "Hôm nay, Tiêu mỗ không muốn bỏ lỡ cảnh đẹp tháng tư, nên đã tổ chức buổi tiệc này. Nếu trưởng công chúa hứng thú, xin mời nán lại thưởng thức."
“Không cần. Bổn cung chỉ là thấy phò mã ở đây, tiện ghé qua nói đôi lời, đừng để người khác biết, kẻo làm kinh động đến họ.”
Công chúa Dung Hoa quay đầu nhìn phò mã. Chiếc mũ che đã che khuất gương mặt nàng, giọng nói của nàng không lộ rõ cảm xúc: “Phò mã có bằng lòng hái cho bổn cung một cành hoa hạnh không?”
Sở Dịch Chi im lặng, trong lòng hắn đã hiểu rõ ẩn ý trong lời của nàng.
"Nếu điện hạ thích, xin hãy mang nhành hoa này đi." Tiêu Cẩn cúi đầu, đáp lại rất lịch sự.
“Không, bổn cung muốn phò mã tự tay bẻ cho bổn cung.”
Sở Dịch Chi thầm thở dài. Dù sao, hắn cũng không muốn để bạn mình khó xử, nên đành nói: "Bẻ hoa vì công chúa, tất nhiên là tại hạ sẵn lòng."
Nói xong, hắn đứng dậy, chìa tay về phía Công chúa Dung Hoa: "Điện hạ có muốn cùng tại hạ đi không?"
Biết mình đã gây khó dễ cho phò mã quá nhiều, Vọng Ngưng Thanh cũng không muốn làm khó hắn thêm trước mặt Tiêu Cẩn, nàng gật đầu đồng ý.
Công chúa muốn đi, là chủ tiệc, Tiêu Cẩn tất nhiên không thể không đi theo, ba người bọn họ cùng bước vào rừng hạnh.
"Vị nương tử kia là ai? Sao lại thân thiết với đại ca như vậy?"
Xa xa nhìn thấy cảnh đó, Tiêu Viện kinh ngạc. Nàng là muội muội của Tiêu Cẩn, một quý nữ nổi danh tài sắc ở Hoa Kinh, rất thân thiết với huynh trưởng, nhưng nàng cũng chưa từng thấy người huynh trưởng lạnh lùng này đối xử khác biệt với nữ tử nào cả. Thấy bà tử không trả lời được, nàng nghĩ rằng vị cô nương được huynh trưởng mình ưu ái này hẳn có lai lịch không tầm thường, nên vội vàng kéo váy, định đuổi theo.
“Ôi chao, nương tử, mũ che mặt của người bị lệch rồi!” Bà tử vội vã đuổi theo sau.
Sở Dịch Chi bẻ một nhành hạnh trắng, dùng khăn tay gói lại trước khi đưa cho Công chúa Dung Hoa, để vỏ cây thô ráp không làm trầy xước đôi tay mềm mại của nàng.
Công chúa cầm lấy nhành hoa, tỏ vẻ rất hài lòng. Thực ra, mục đích của nàng không phải là cành hoa hạnh, mà là sự “quy phục” của phò mã, thế là nàng định rời đi.
“Đại ca!”
Tiêu Viện vừa vặn bắt gặp ba người khi họ chuẩn bị quay lại. Vọng Ngưng Thanh đang trầm ngâm suy nghĩ thì vô tình đụng phải Tiêu Cẩn khi hắn bất ngờ xoay người. Hôm nay, nàng mang guốc gỗ cao, thanh lịch nhưng khó giữ được thăng bằng nên nàng lập tức ngã về phía trước. Tay áo rộng thùng thình của nàng vướng vào một cành cây gãy bên cạnh, khiến cả cánh tay trắng ngần hiện ra dưới lớp áo bị rách toạc, trên cánh tay ấy còn bị để lại một vệt đỏ ửng.
Tiêu Viện kinh hãi thốt lên: “Phi lễ chớ nhìn!” Nàng ấy nhanh chóng bước tới, che chắn trước mặt Vọng Ngưng Thanh, còn Tiêu Cẩn thì lập tức quay người đi, khiến bầu không khí trở nên lúng túng.
“Không sao.” Trước khi Tiêu Cẩn kịp mở lời xin lỗi, Vọng Ngưng Thanh đã tự mình đứng dậy, kéo mũ che xuống che lấy cánh tay, nhẹ nhàng đẩy Tiêu Viện ra: "Lần sau hãy cẩn thận."
Nét mặt nàng lạnh lùng, nhưng dung mạo lại quá đỗi kiều diễm. Lạnh lùng nhưng thanh khiết, quý phái mà lại tao nhã. Ánh mắt của nàng trong trẻo, giống như tuyết trắng quanh năm không tan.
Ánh mắt Sở Dịch Chi thoáng khựng lại, trái tim vốn đã rối bời nay càng thêm nặng nề, hắn lại âm thầm thở dài.
Nếu nàng không mang vẻ cô độc và thanh cao như thế, có lẽ hắn đã có thể tàn nhẫn với nàng hơn.
Nhưng nàng chỉ là một con người sống trên đống xương cốt của bách tính, sao ông trời lại ban cho nàng một vẻ đẹp siêu phàm thoát tục, không chút vấy bẩn bởi cõi trần gian như vậy?
“Là lỗi của ta.” Tiêu Viện nhìn Công chúa Dung Hoa, ánh mắt không giấu nổi vẻ kinh ngạc, vội vã khoát tay: “Y phục của ngài đã bị bẩn rồi, chi bằng hãy theo ta về thay đồ, được chứ?”
"Không cần.” Ở Cảnh Quốc, có lẽ các cô gái chưa xuất giá sẽ chú trọng quy củ hơn, nhưng những người đã lập gia đình thì không cần phảiquá câu nệ. “Cáo từ.”
Cầm nhành hạnh trắng trong tay, Vọng Ngưng Thanh quay người rời đi. Tiêu Viện định chạy theo, nhưng Tiêu Cẩn đã nắm lấy cánh tay nàng, kéo lại.
“Đại ca làm gì vậy? Nàng ấy là một tiểu thư chưa xuất giá, lại ăn mặc thế này, về nhà biết phải giải thích thế nào?” Tiêu Viện không hiểu tại sao người huynh trưởng luôn chu đáo của mình lại trở nên thờ ơ như thế. Đối với một tiểu thư chưa gả đi, danh tiết là điều rất quan trọng. Để nàng ấy tự mình giải thích, có lẽ sẽ khiến thiên hạ đàm tiếu.
Bà tử lo Tiêu Viện cũng sẽ bị ngã, vội vàng đỡ lấy nàng. Lúc này, bà nhìn Tiêu Cẩn với ánh mắt có chút không hài lòng.
Tiêu Cẩn bất đắc dĩ, Công chúa Dung Hoa không muốn lộ thân phận, nên hắn không thể để muội muội mình làm khó nàng. Đành phải nói: “Người đó đã được gả đi rồi, Viện Nương không cần phải lo lắng.”
Nghe vậy, Tiêu Viện mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng bà tử đứng bên cạnh lại cau mày, ánh mắt đầy vẻ băn khoăn.
Bà tử này vốn là đại nha hoàn của lão phu nhân nhà họ Tiêu, đến tuổi rồi vẫn không được cho xuất phủ, mà vấn tóc làm ma ma. Bà là nha hoàn được thế gia trăm năm đào tạo kỹ lưỡng, có thể giúp đỡ chủ mẫu, không chỉ tinh thông y dược và dưỡng sinh, làm đẹp, mà còn biết đôi chút võ nghệ, rất am hiểu những chuyện thâm sâu trong nội trạch, nên được chủ mẫu vô cùng tin tưởng, có vị thế không nhỏ trong Tiêu phủ. Cũng vì Tiêu Viện sắp đến tuổi xuất giá, để dạy nàng những mưu sinh nơi hậu trạch, lão phu nhân mới đưa bà đến bên cạnh Tiêu Viện.
Tiêu Cẩn rất kính trọng bà tử này, thấy sắc mặt bà không tốt, sau khi trở về hắn không thể không hỏi han.
“Đại công tử, chuyện này vốn không nên để một người như ta nói ra, nhưng thấy cậu và vị phu nhân kia có vẻ thân thiết, ta nghĩ cậu nên để ý mà nói với phu lang của nàng ấy một chút…”
Bà tử tỏ vẻ nghiêm trọng, nhưng không đợi Tiêu Cẩn đang dở khóc dở cười giải thích, bà bỗng ấp úng nói tiếp:
"…Vị phu nhân đó … chân mày vẫn chưa giãn ra, vết son nơi trán vẫn chưa phai, rõ ràng, rõ ràng vẫn còn là một thân thể trong trắng mà!"
Tay Tiêu Cẩn khẽ run, 'choang' một tiếng, chiếc chén trà mà hắn yêu thích nhất liền vỡ tan.