Khi Vọng Ngưng Thanh mở mắt ra, nàng phát hiện mình đang nằm trên chiếc giường mỹ nhân trong xe ngựa. Bánh xe lăn qua con đường núi gập ghềnh, thỉnh thoảng vấp phải những viên đá nhỏ, khiến xe chao đảo, làm người bên trong cảm thấy không thoải mái.
Lớp màn sa chồng chất, mùi trầm hương thơm ngát thoang thoảng. Qua lớp rèm mờ ảo, ánh sáng lấp lánh phản chiếu, nàng có thể nhìn thấy bên ngoài là những con ngựa to lớn đang kéo xe, đúng là loan dư phượng giá, ngựa tốt xe sang.
Vọng Ngưng Thanh hờ hững ngước mắt, nàng còn chưa kịp ngồi dậy thì thị nữ đang quỳ ngoài rèm đã vén màn lên, khẽ nói: “Công chúa, có phải xe ngựa xóc nảy quá không ạ?”
Nàng phẩy tay, ra hiệu cho hai thị nữ lui ra ngoài. Ngưng Thanh ngồi thẳng dậy, sống lưng thẳng tắp như kiếm, tấm gương đồng đặt trên bàn phản chiếu khuôn mặt nàng, đấy là một gương mặt rực rỡ kiều diễm như một đóa hoa phú quý nơi trần gian. Nhưng khi nàng vừa ngẩng đầu, khí chất cũng lập tức thay đổi.
Đôi mắt nàng khẽ nhắm mở, dưới hàng mi dài là một đôi mắt khắc sâu hư ảnh của đại đạo, bên trong đôi mắt ấy chứa đựng sự luân chuyển của tinh tú và nhật nguyệt, vận hành theo quy luật của trời đất. Người thường chỉ cần nhìn một lần cũng sẽ bị cuốn vào, thần trí tan biến.
Nhưng với Vọng Ngưng Thanh, nàng không hề tự nhận thức được điều đó. Nàng chỉ đơn giản giơ tay vén chiếc áo hoa lệ trên người, =lấy một con mèo nhỏ chỉ to bằng bàn tay, lông mao trắng muốt ra khỏi túi áo.
“Chính là nơi này sao?”
“Đúng vậy, đây là tiểu thế giới mà tôn thượng sẽ rèn luyện tâm tính. Vì sợ tôn thượng không quen với việc chung sống cùng phàm nhân, nên ta đã chọn cho người thân phận công chúa của một quốc gia diệt vong. Ít nhất, trước khi Cảnh Quốc diệt vong, người vẫn là nữ tử số một của hoàng triều.” Con mèo nhỏ cọ cọ vào tay nàng, nịnh nọt nói: "Kiếp này sẽ bắt đầu bằng việc để ngài nếm trải nỗi đau đơn giản nhất - 'nỗi khổ của cái chết', được chứ?"
“Không cần gọi ta là tôn thượng.” Vọng Ngưng Thanh giơ tay, khẽ nói. Ánh mắt nàng hờ hững, bàn tay đưa ra, một luồng sáng ngưng tụ trong lòng bàn tay nàng, chẳng mấy chốc, một quyển sách có bìa tối màu xuất hiện trong tay nàng: “Ta đã thất bại trong độ kiếp, thân xác tiêu tan, giờ chỉ là một tàn hồn không cam lòng, sống lay lắt mà thôi. Nếu không ngại, ngươi cứ gọi đạo hiệu ‘Hàm Quang’ của ta cũng được.”
Nói xong, nàng lật mở quyển sách trong tay, hạ mắt nói: “Đây chính là mệnh thư của ta sao?”
“Đúng vậy!” Con mèo nhỏ vẫy vẫy đuôi, giọng nói của ẻm trong trẻo, đáng yêu: "Mệnh thư sẽ ghi lại vận mệnh của ngài qua từng kiếp, giống như một câu chuyện đã được viết sẵn. Chỉ cần ngài đi theo mệnh đồ được viết sẵn, ngài sẽ đạt được điều mà mình mong muốn. Sau khi ngài trải qua đủ bảy nỗi khổ nhân gian, tu luyện lại tiên thân, chắc chắn sẽ đứng trên đỉnh Thanh Vân một lần nữa."
Lời nói nghe thật dễ dàng, nhưng đến lúc thực hiện lại là chuyện khác.
Vọng Ngưng Thanh không phản bác, dẫu sao con mèo nhỏ này cũng chỉ là một vật nhỏ thích làm nũng. Cưng chiều một chút cũng chẳng sao.
Hiểu được mọi chuyện, nàng giữ vẻ bình thản lật giở mệnh thư, bắt đầu xem qua vận mệnh của mình kiếp này.
Trong mệnh thư có ghi lại một đất nước phồn hoa tên Cảnh Quốc, vốn là một thời thịnh thế mưa thuận gió hòa, nhưng do hoàng thất của ba triều đại hoang dâm vô độ, cuối cùng quốc vận trăm năm cũng trở thành tro bụi.
Ngay đầu mệnh thư đã viết: Vương Ngưng, công chúa Cảnh Quốc, đệ nhất mỹ nhân hoàng triều, bản tính phóng đãng, xa hoa.
Đọc tới đây, ánh mắt Vọng Ngưng Thanh thoáng dừng lại: “...”
Quả là có hơi làm khó người ta.
Vọng Ngưng Thanh không có thời gian xem kỹ, nàng trực tiếp ghi nhớ nội dung mệnh thư vào trong thần hồn, lướt nhanh qua cuộc đời của công chúa Vương Ngưng.
Vương Ngưng không phải con của hoàng hậu, cũng không phải công chúa duy nhất của hoàng đế, theo lý mà nói, không phải đích trưởng nữ, cũng chẳng có gì nổi bật ngoài việc trở thành người đi hòa thân. Tuy nhiên, điều khiến người ta bất ngờ là Vương Ngưng không chỉ được hoàng đế sủng ái mà còn kéo dài sự sủng ái này qua ba đời hoàng đế. Sau khi phụ thân nàng băng hà, hoàng huynh tiếp tục sủng ái nàng, hoàng huynh mất, hoàng đệ lại tiếp tục yêu chiều nàng. Đến khi hoàng đệ qua đời… Nàng, với tư cách là một trong những bằng chứng cho sự hôn quân vô đạo của hoàng đế triều trước, đã bị xử phạt ngũ mã phanh thây* để răn đe thiên hạ, từ đó bốn bể quy thuận. Tuy nhiên, trong suốt cuộc đời, nàng đã hưởng hết vinh hoa phú quý, ngoài "nỗi khổ của cái chết" thì không còn bất kỳ lo âu phiền muộn nào khác.
(*Ngũ mã phanh thây là một hình phạt tàn khốc trong lịch sử Trung Quốc cổ đại, thường được dùng để trừng phạt những tội phạm nghiêm trọng như phản quốc hoặc tạo phản.
Tội nhân bị trói chặt tứ chi và đầu, mỗi chi và đầu sẽ được buộc vào một con ngựa (hoặc xe) riêng biệt. Sau đó, những con ngựa (hoặc xe) này sẽ được kéo đi theo các hướng khác nhau, khiến cơ thể tội nhân bị xé toạc thành nhiều phần.)
Đặc biệt là khi các công chúa khác hoặc bị ép phải gả thấp, hoặc phải đi hòa thân, còn nàng thì ngang nhiên nuôi dưỡng trai lơ, nam sủng trong phủ, trở thành một người đặc biệt khác thường.
Và bây giờ, vị công chúa đặc biệt ấy đã trở thành Vọng Ngưng Thanh.
Quả nhiên, con mèo nhỏ đã sắp xếp cho nàng một thân phận không tệ, mục đích rất rõ ràng — chỉ khi đã trải qua sự hưởng thụ tột cùng của thế gian, mới có thể hiểu thấu nỗi đau của cái chết.
Tuy nhiên, những chuyện khác thì còn chấp nhận được, nhưng riêng điều này... “bản tính phóng đãng” có phải là hơi quá thử thách với một tu sĩ vô tình đạo, người đã dứt tình tu hành hàng ngàn năm như nàng chăng?
“Bây giờ là thời điểm nào rồi?”
“Năm Chính Hưng thứ mười bảy, hoàng đế đang chọn phò mã cho công chúa, là nhi tử của Lễ bộ Thượng thư, tên là Sở Dịch Chi. Sở Dịch Chi nổi danh là mỹ nam tử của Cảnh Quốc, nhưng...”
Con mèo nhỏ ngập ngừng, nhưng Vọng Ngưng Thanh cũng đã hiểu.
Hiện tại là thời điểm đầu tiên của sự thay đổi triều đại, Vương Ngưng là ái nữ của hoàng đế. Sau khi nàng trưởng thành, hoàng đế ban cho nàng vùng đất trù phú nhất là Nam Hương làm đất phong, phong hiệu “công chúa Cảnh Quốc”, đủ để thấy sự sủng ái của hoàng đế đối với nàng nhiều như thế nào. Đế cơ gả thấp cho nhi tử của Lễ bộ Thượng thư, vốn là một chuyện hỷ sự, nhưng tiếc rằng Vương Ngưng không phải là một người an phận.
Phò mã còn chưa kịp bước chân vào phủ, hôn sự mới định vào đầu xuân sang năm, thì vừa khi thánh chỉ ban xuống, Vương Ngưng đã lập tức đón mười trai lơ vào phủ.
Cảnh Quốc vốn có lối sống phóng khoáng với nhiều tư tưởng kỳ lạ nên hành động này của công chúa cũng không quá khó hiểu. Thậm chí còn có nhiều văn nhân viết thơ khen ngợi nàng là người thẳng thắn, sống theo bản tính.
Tuy nhiên, dù phò mã chỉ là nhi tử của Lễ bộ Thượng thư nhưng hắn ta lại có một người tằng tổ phụ từng là đế sư hoàng triều. Lão gia tử nghe tin về công chúa thì tức giận đến suýt nữa cũng ngủm củ tỏi. Gia phong nhà họ Sở thanh liêm, không lo việc đức hạnh không truyền được qua năm đời, và Sở Dịch Chi lại là người xuất sắc nhất trong thế hệ trẻ. Làm sao mà lão gia tử có thể trơ mắt nhìn thê tử còn chưa kịp cưới về nhà của tằng tôn mình đã mang tiếng xấu là ‘không biết giữ lễ’? Lão gia tử ngay lập tức dâng tấu chương tố cáo công chúa hành sự phóng túng, không xứng đáng với phong hào của quốc gia, rất nhiều triều thần cũng đồng tình.
Nếu đổi sang triều đại khác, chỉ cần hoàng đế biết giữ chút thể diện, danh hiệu "công chúa Cảnh quốc" này tám phần sẽ bị tước bỏ. Nhưng Thường Minh Đế đã già nua lú lẫn, từ lâu cũng đã có dáng vẻ của một vụ hôn quân. Ông ta lớn tuổi, lại còn bị sư trưởng trước kia mắng chửi, mất hết thể diện, dồn nén tức giận trong lòng. Đúng lúc Vương Ngưng chạy đến trước mặt phụ hoàng khóc lóc một trận, ông ta liền nghĩ: Nữ nhi vàng ngọc của ta tốt đẹp cao quý đến thế kia, có thêm vài tên trai lơ thì đã sao? Tuy công chúa là con gái, nhưng con bé là nữ nhi của ta mà! Dù có thấp hơn một bậc, địa vị của con bé ít nhất cũng ngang hàng với một vương gia chứ?
Vương gia nạp thiếp thì có gì sai?
Thế là hoàng đế chạy đi tranh luận với quần thần, triều đình náo loạn hết cả lên. Hoàng đế nhìn những tấu chương công kích công chúa mà càng tức giận, vì Vương Ngưng thường xuyên lui tới ngự thư phòng, Thường Minh Đế sợ nàng nhìn thấy những chuyện phiền toái này nên lấy cớ cầu phúc cho Thái hậu, để cho nàng tránh nơi đầu sóng ngọn gió.
“Vậy nên, chúng ta đang trên đường đến Trấn Quốc Tự?”
“Hoàn toàn chính xác!”
Vọng Ngưng Thanh day day chân mày, cảm thấy có chút đau đầu. Nếu nàng nhớ không lầm, trong "chiến tích vẻ vang" của Vương Ngưng còn có một hạng mục nữa — làm nhục tăng nhân.
Vậy câu hỏi đặt ra là, phải “làm nhục” thế nào đây? ( app truyện TᎽT )
Vọng Ngưng Thanh, đạo hiệu Hàm Quang, là giới luật trưởng lão của Thái Hư Tông, đệ tử của Minh Kiếm Tiên Tôn đứng đầu chính đạo.
Nàng có thể khai sơn lấp biển, kiếm phá hư không, có thể vẽ tranh, tiêu dao giữa mây trời... Nhưng, Hàm Quang chân nhân từng đi qua Thiên Ngoại Thiên, xuống tận Cửu U Phủ, chiến đấu tại chiến trường tiên ma, bước trên con đường đăng tiên, cuộc đời nàng đầy rẫy những phong ba sóng gió, mây nổi biển dậy... duy chỉ có thua bởi một chữ "tình".
Điều này không phải là vì Hàm Quang chân nhân tình thâm nghĩa trọng, mà ngược lại, chính bởi vì nàng vốn lạnh lùng vô tình, sinh ra đã không hiểu tình là gì, nên con đường đại đạo khó thành.
Vọng Ngưng Thanh do dự một chút: "... E rằng ta khó có thể gánh vác được nhiệm vụ này."
Không phải nàng làm bộ làm tịch, thực ra chỉ cần có thể tu thành đại đạo, bất kể gian nan thế nào nàng cũng có thể chịu đựng, nhưng đối với một tu sĩ vô tình đạo như nàng, việc này quả thật lực bất tòng tâm.
Chuyện này chẳng khác nào như việc nam nhân mắc chứng bất lực vậy.
"À, cũng không phải thật sự muốn ngài hy sinh đến mức đó đâu." Linh miêu vẫy vẫy đuôi, khéo hiểu lòng người mà giải thích: "Ngài chỉ cần giữ được cái danh không đứng đắn của công chúa Cảnh Quốc, hưởng thụ cuộc sống phú quý ở nhân gian là được rồi. Nhìn thấy nam tử nào thuận mắt, ngài cứ tùy tiện trêu chọc một chút, thỉnh thoảng bắt vài mỹ nam về phủ cũng tốt."
Vọng Ngưng Thanh tưởng rằng mình đã hiểu, gật đầu một cách lãnh đạm: "Thì ra là vậy, ta sẽ cố gắng."
Trong lúc hai người nói chuyện, xe đã đến Trấn Quốc Tự.
Vọng Ngưng Thanh mất chút thời gian để thu lại sự dị thường trong đôi mắt mình, tránh để chỉ một cái liếc mắt cũng có thể cắt đứt trần niệm của người khác.
Dù nói công chúa đến đây là để cầu phúc, nhưng nhìn đội ngũ xa giá hùng hậu trước mặt, ai mà không hiểu được dụng ý của hoàng đế? Trước Phật môn, chúng sinh bình đẳng, nhưng không có vị hương khách nào dám đòi "bình đẳng" trước mặt công chúa cả. Phật môn cũng cần hương hỏa để tiếp nối, vì vậy không lâu sau, một đoàn tăng nhân đã ra đón.
"Bần tăng Hoài Thích, bái kiến công chúa."
Vị tăng nhân dẫn đầu mặc áo bào trắng, dù là y phục thô kệch nhưng vẫn không giấu nổi phong thái của y. Gương mặt của y thanh tĩnh, khóe môi khẽ mỉm cười, hai tay chắp lại hành lễ, đôi mắt sáng trong như nước, vô cùng thanh tú.
Vọng Ngưng Thanh được thị nữ dìu xuống xe, linh miêu trong lòng nàng thò đầu ra, cảm thán, đúng là một vị hòa thượng đẹp tựa gió mát trăng thanh.
"Nhanh lên! Tôn thượng, trêu chọc hắn đi!"
Trêu chọc? Phải trêu chọc thế nào?
Vọng Ngưng Thanh nhìn lướt qua vị tăng nhân đến đón mình, chỉ thấy trước mắt đều là da thịt và xương cốt, không có gì đáng để bàn tới. Nhưng nàng là người rất nghiêm túc, nói là làm, vì vậy nàng quan sát kỹ càng vị hòa thượng áo trắng một lúc lâu, đến nỗi vị hòa thượng già phía sau cũng không giữ nổi bình tĩnh nữa, khuôn mặt khổ sở như sắp bật khóc.
Kể từ sau chuyện với đám nam sủng, thanh danh của công chúa Cảnh Quốc đã vang xa, nhưng rõ ràng không phải là thanh danh tốt đẹp gì cho cam.
Vọng Ngưng Thanh nghiêm túc nhớ lại những lời khen ngợi mà sư phụ đã dùng để tán dương đệ tử nhập môn.
"Vị đại sư này thần thái thanh thoát, cốt cách kỳ lạ, vừa nhìn đã thấy..."
Cái quỷ gì thế? Linh miêu suýt nữa cũng bị sặc bởi chính nước miếng của mình.
"Khen mặt! Tôn thượng! Khen mặt ấy!"
Khen mặt à? Lời của Vọng Ngưng Thanh thoáng ngưng lại, nàng bình tĩnh liếc qua gương mặt vị hòa thượng áo trắng, cố gắng dùng giọng điệu uyển chuyển để phê bình: "Vừa nhìn đã biết là duyên trần chưa dứt."
Vọng Ngưng Thanh thầm nghĩ, là một vị hòa thượng mà mặc tăng y không ra vẻ chất phác thì cũng thôi, đằng này lại còn mặc ra vẻ quyến rũ, thế thì còn đạo lý gì chứ?
Rõ ràng không phải là một hòa thượng đúng chuẩn rồi.