Nếu nói rằng phụ thân của Vương Ngưng – Thường Minh Đế là một vị hôn quân thì Xương Thuận Đế Vương Kiểu Nhiên chính là sự kết hợp hoàn hảo giữa hôn quân và bạo quân.

Một đứa trẻ ngây thơ, tùy hứng, chỉ dựa theo sở thích cá nhân để hành động lại nắm trong tay quyền lực tối thượng của thiên hạ thì hậu quả là điều hoàn toàn có thể đoán trước.

Năm nay, mùa đông quả thật đã đổ một trận tuyết lớn. Ở phương Bắc, dân chúng bị tuyết tai hoành hành, người chết, kẻ bị thương, không còn cách nào khác ngoài việc di dời về kinh đô. Thiết kỵ của Lương Di lại giẫm đạp lên mảnh đất của Cảnh Quốc một lần nữa, Trấn Bắc quân đứng vững tại biên cương, không dám lùi nửa bước, nhưng quân lương gửi đến biên thành lại bị bòn rút gần hết. Các tướng sĩ cầm bao gạo lên thì chỉ cần khẽ lật đã thấy ngay bên dưới toàn trấu và cỏ khô, bên trong áo chống rét lại toàn vải rách và bông xơ. Kẻ địch đã bắt đầu công thành, còn các tướng sĩ thì mịt mờ, bàn tay nắm chặt trường thương đã cứng đờ vì lạnh giá.

Gió bấc ở phương Bắc lạnh buốt đến thế, nhưng vẫn không lạnh bằng trái tim đã hóa đá vì sự vô tình của triều đình.

Cùng lúc đó, Xương Thuận Đế lại vừa nhận thêm một vị mỹ nhân, trong khi tất cả đầu óc đều đắm chìm vào chuyện phong hoa tuyết nguyệt, Vương Kiểu Nhiên lập tức phong nàng ta làm phi, ban cho phong hiệu “Nguyệt”. Hắn ta ca tụng vẻ đẹp của Nguyệt phi, cho rằng nàng ra tựa Hằng Nga, quyết ý xây cho nàng ta một tòa "Lãm Nguyệt Cung" cao chín tầng, liền truyền lệnh cho Hộ bộ trích ngân sách. Hộ bộ thượng thư chính là phụ thân của phò mã, là một người thuần thần, tính tình cứng nhắc, không biết linh hoạt. Khi xưa, lão gia tử nhà họ Sở nâng đỡ ông lên chức Hộ bộ thượng thư cũng vì nhìn trúng sự trung thực, không tham nhũng hối lộ của ông. Nhưng nay, dù thượng thư cảm thấy khó xử trước mệnh lệnh này nhưng ông vẫn không dám trái ý thánh chỉ.

Phò mã đã dâng tấu khuyên can hoàng đế nhiều lần, nhưng những tấu sớ ấy cũng chỉ chất đống trong ngự thư phòng, phủ đầy bụi bặm.

Nhìn cảnh hôn quân đẩy Trấn Bắc quân vào chỗ chết, cuối cùng, Trung thư lệnh Dương Tri Liêm cũng không thể chịu đựng thêm. Ông cầm mũ quan quỳ trước cổng cung điện, liều mình dâng lời can gián. Ông chỉ trích hoàng thất Cảnh Quốc không quan tâm đến sự sống còn của bách tính, chỉ biết đắm mình trong xa hoa trụy lạc, trước là Thường Minh Đế xây dựng sơn trang tránh nóng, sau là Công chúa Dung Hoa nuôi hơn bốn mươi nam sủng, mỗi tháng nhận bổng lộc mười vạn lượng bạc để dùng làm tiền son phấn. Ông khuyên hoàng thượng hãy biết lo lắng cho vận mệnh đất nước, tỉnh ngộ kịp thời, nếu không, đến khi quân Lương Di đến sát thành thì có hối hận cũng đã muộn.

Nghe vậy, đối với người cực kỳ chuyên quyền độc đoán như Vương Kiểu Nhiên, hắn ta lập tức nổi trận lôi đình.

Dù bị chửi mắng, Vọng Ngưng Thanh lại chẳng lấy làm tức giận. Tiền son phấn của Công chúa Dung Hoa vốn đã có từ thời Thường Minh Đế, không có số bạc khổng lồ ấy, làm sao có thể nuôi dưỡng được một vị công chúa Dung Hoa kiều diễm đến từng sợi tóc? Quý phái, tất nhiên không chỉ là ở địa vị cao, mà còn phải “quý” đúng nghĩa. Nàng ngồi trong Ngự Thư Phòng nghe những lời chỉ trích của Dương Tri Liêm bên ngoài, trong lòng thầm nghĩ vị Trung Thư này quả nhiên không hổ danh từng là Trạng nguyên, văn tài đúng là xuất sắc. Tấu chương này, thoạt nghe thì là đang quở trách công chúa, nhưng thực chất từng chữ, từng câu đều là lời bóng gió chỉ người này nhưng mắng người kia, đúng là "ý tại ngôn ngoại."

Vọng Ngưng Thanh đoán chừng rằng mạng sống của Dương trung thư lệnh khó mà giữ được, nàng vốn định tiếp tục xem màn trình diễn của hôn quân thì linh miêu bên cạnh lại ngập ngừng nói:

“...Công chúa, lần này Dương Tri Liêm trở thành chim đầu đàn cũng là vì gần đây người đã ngầm nhận hối lộ, làm bại hoại phong khí triều đình. Lãm Nguyệt Cung chỉ là giọt nước tràn ly thôi, nếu ông ấy chết, người sẽ bị dính vào nhân quả đấy.”

Lại nhân quả nữa à? Sắc mặt Vọng Ngưng Thanh lạnh dần, chỉ cảm thấy càng che đậy càng thêm nhiều lỗ hổng. Cứ mãi phá đông xây tây như vậy thực sự không phải là cách lâu dài.

Nhìn Vương Kiểu Nhiên đang chuẩn bị thốt ra câu “Lôi ra ngoài chém”, Vọng Ngưng Thanh lập tức giật đổ khay hoa quả bên cạnh, nhanh hơn một bước mà nổi cơn thịnh nộ.

“Một lão già mặt dày như ngươi mà cũng dám lên mặt dạy bảo bổn cung?! Tiền của bổn cung và hoàng huynh, chúng ta muốn tiêu thế nào là chuyện của chúng ta, đến lượt kẻ ngoài cuộc như ngươi xen vào à!” Vọng Ngưng Thanh thốt ra những lời mà Vương Kiểu Nhiên đang nghĩ trong đầu, khiến hắn nghe mà khoái chí không thôi. Nàng tiếp tục mắng: "Một lũ chó sói chuột cống! Bổn cung sẽ lột da rút gân ngươi, đem ngươi treo lên tường thành, đóng tám mươi mốt chiếc đinh vào xương sống của ngươi!”

Vương Kiểu Nhiên: “…” Cũng không cần phải đến mức ấy.

Nghe nàng mắng chửi, cơn giận trong lòng Vương Kiểu Nhiên cũng nguôi ngoai dần, thậm chí còn cảm thấy buồn cười. Hắn nhìn hoàng muội giận dữ lao ra ngoài, liền vội vã sai thị vệ ngăn lại. Nhưng trưởng công chúa vừa bước ra cửa, ánh mắt liền chạm phải Dương trung thư lệnh đang quỳ dưới bậc thềm, đột nhiên như bị trúng đạn, nàng liền chạy trở vào với đôi má đỏ bừng, ánh mắt dịu dàng, dáng vẻ hệt như một thiếu nữ e ấp.

Linh miêu cùng Vương Kiểu Nhiên chỉ nghe nàng ngượng ngùng lẩm bẩm: “Vừa rồi không để ý kỹ, không ngờ Dương trung thư lệnh lại tuấn tú đến nhường này.”

Mọi người: “...”

Dương trung thư năm nay đã ngoài bốn mươi, ngay cả tiểu tôn tử trong nhà cũng đã lớn đến mức có thể ra chợ mua tương, nhưng bản thân ông lại được bảo dưỡng rất tốt, trông chỉ khoảng ngoài ba mươi. Thêm vào đó, quan viên của Cảnh Quốc vốn được tuyển chọn dựa trên tiêu chuẩn ngũ quan đoan chính, dáng vẻ nghiêm trang, khiến cho mỗi lần hoàng thượng lên triều nhìn qua quần thần bên dưới đều cảm thấy dễ chịu. Năm xưa, Dương trung thư cũng từng ngồi trên ngựa ngắm hết hoa ở Trường An, nên cũng không phụ hai chữ “tuấn tú.”

Linh miêu run rẩy cả người, lấy móng vuốt che mặt, không dám nhìn thẳng, ẻm chỉ cảm thấy tôn thượng của mình vì độ kiếp mà thật sự đã phải trả giá rất nhiều.

Mọi người còn chưa hết bàng hoàng, chỉ có thể trơ mắt nhìn công chúa Dung Hoa giơ “móng vuốt độc ác” của mình ra với đại thần: “Hoàng huynh, nếu huynh đã không còn trọng dụng hắn nữa, vậy tại sao lại không ban cho muội?”

Công chúa Dung Hoa mỉm cười dịu dàng: “Trong triều đình này, những kẻ đạo mạo giả nhân giả nghĩa không ít, nhiều người trong số đó từng chê trách muội phóng túng vô độ. Nếu họ đã khinh thường muội như vậy, sao huynh không để họ vào phủ của trưởng công chúa mà hầu hạ muội? Để những kẻ ấy phải cúi đầu trước một kẻ mà họ xem là đê tiện như muội, việc phải làm một nam sủng thấp hèn, có lẽ đối với đám ngụy quân tử ấy, điều ấy còn đau khổ hơn cả cái chết. Như vậy, cũng tránh để thiên hạ hiểu nhầm mà chỉ trích huynh là bất nhân, chẳng phải rất hợp lý sao?”

Vương Kiểu Nhiên nghe xong, có chút suy tư. Vọng Ngưng Thanh lại nhẹ nhàng ghé sát tai hắn, thì thầm: “Đợi khi muội chơi chán rồi, thì sẽ kiếm cớ đẩy họ đi thật xa, hoặc xử tử họ, ý huynh thế nào?”

Vương Kiểu Nhiên có tính tình tàn nhẫn nhưng lại rất chuộng ra vẻ quân tử, tất nhiên cũng không muốn thừa nhận mình là một kẻ giả nhân giả nghĩa. Hắn giả vờ từ chối một hồi, cuối cùng lại làm như không thể kháng cự trước sự nũng nịu của hoàng muội mà đồng ý. Hắn thầm nghĩ, không trách được phụ hoàng lại yêu chiều Dung Hoa như thế, quả thật nàng không chỉ xinh đẹp đáng yêu mà còn rất hiểu chuyện.

Vương Kiểu Nhiên cảm động vô cùng, liền ra lệnh trói Dương trung thư lệnh lại, đem dâng lên kiệu của trưởng công chúa.

Khi Vọng Ngưng Thanh lên kiệu, nàng liền thấy Dương trung thư lệnh bị trói chặt tay chân, miệng còn bị bịt kín. Ông trừng mắt căm hận nhìn nàng, dường như muốn giết chết nàng tại chỗ. Vọng Ngưng Thanh vừa lên kiệu, nét mặt lập tức trở nên lạnh lùng, không còn cần diễn kịch trước mặt Vương Kiểu Nhiên, nàng chẳng có lý do gì để phí công bày tỏ cảm xúc. Dương Tri Liêm nhìn công chúa, trong đầu chỉ nghĩ đến cách chết để bảo toàn thanh danh, nhưng vị công chúa nổi tiếng phóng đãng kia lại chẳng thèm liếc nhìn ông lấy một cái. Gương mặt nàng đẹp đẽ, tựa như đóa hoa nở rộ giữa băng sương, nàng ngồi ngay ngắn trong kiệu, tay cầm chuỗi hạt bồ đề tuyết thiền, trông như đóa sen trắng nơi Phật đài, khiến bộ y phục xa hoa cùng trang sức đắt tiền của nàng cũng trở nên lu mờ.

Chiếc xe ngựa lộc cộc chuyển bánh, suốt dọc đường không ai nói một lời, dần dần, Dương Tri Liêm cũng bình tĩnh lại.

Ông mơ hồ cảm thấy, vị công chúa trước mặt bây giờ mới chính là con người thật của nàng, còn vị nữ tử kiêu ngạo, phóng túng thường ngày mới là lớp vỏ bọc giả dối.

Xe ngựa đi được nửa đường, công chúa bỗng mở mắt, cất giọng lạnh lùng: “Dương trung thư lệnh, ngài có biết, việc ngài làm hôm nay không chỉ khiến mình ngài mất mạng mà còn có thể liên lụy đến cả thê nhi của ngài không?”

Vốn đã bình tâm, Dương Tri Liêm lập tức mở trừng mắt. Ông là liều chết can gián, đâu có phải phạm tội gì, hoàng đế giết lời can gián của bề tôi cũng đã đủ để khiến thiên hạ chê trách rồi, sao có thể động đến đến thê nhi của ông được?

Nhưng ai ai cũng biết, trên đời này, chẳng ai có thể nắm rõ tâm tư của hoàng thượng hơn Công chúa Dung Hoa được. Nàng đã nói vậy, tất phải là do hoàng đế đã thực sự động sát ý.

Chỉ cần suy nghĩ thấu đáo, lòng ông chẳng tránh khỏi cảm thấy đau như cắt. Dương Tri Liêm đau đớn vô cùng, vì vị hoàng đế này, vì triều đình, vì thiên hạ, và vì bách tính.

“Chuyện của nhà họ Sở, vẫn chưa đủ để các người rút kinh nghiệm sao?” Trưởng công chúa quét mắt nhìn qua, lạnh lùng và lặng lẽ, ánh mắt băng lãnh ấy của nàng cũng đủ để khiến lòng người ta tê tái.

Dương Tri Liêm bị kéo giật miếng vải nhét trong miệng ra, ông căm phẫn, cất giọng khàn khàn, đáp: “Quân tử có điều nên làm, và có điều không nên làm. Hạ quan có thể nhẫn nhịn, nhưng mười vạn tướng sĩ ở biên thành thì không thể đợi lâu hơn được nữa. Lúc quỳ ngoài ngự thư phòng, hạ quan vốn đã không có ý định sống sót trở về. Dù... dù có liên lụy đến thê nhi, hạ quan tin rằng họ cũng có lòng trung trinh, sẵn lòng hy sinh vì nước!”

Dương Tri Liêm nói với giọng điệu căm phẫn, Vọng Ngưng Thanh khẽ liếc mắt nhìn ông một cái, trong lòng thầm nghĩ, đến cả ý kiến của thê nhi cũng không hỏi mà đã quyết định để họ cùng hy sinh, quả là người có lòng dạ sắt đá, có thể dùng được.

Dương Tri Liêm vừa dứt lời, lại thấy trưởng công chúa chỉ liếc ông một cái rồi nhắm mắt lại. Trong lòng ông mơ hồ hình thành một suy đoán, nhưng lại không dám tin. Đang trong cơn mơ màng, sau một ngày một đêm nhịn đói, Dương Tri Liêm chợt nghe thấy có người hỏi trưởng công chúa: “Điện hạ, ngài muốn xử lý Dương trung thư lệnh thế nào?”

“Đem nhốt vào nhà kho của đại sư Hoài Thích, mỗi ngày cho một bữa cơm, nhốt cho đến khi nào chịu thua thì thôi.”

Dương Tri Liêm thoáng rùng mình, nhà kho, tốt quá rồi! Bị nhốt trong nhà kho, ai cũng sẽ biết rằng ông thà chết chứ không chịu khuất phục, không trở thành khách trong màn của công chúa, thế thì không còn gì tuyệt hơn!

Vậy là Dương trung thư lệnh bị bỏ đói suốt ba ngày. Đến ngày thứ ba, đại sư Hoài Thích, người sống trong chùa tại phủ trưởng công chúa, đích thân ra mặt cầu xin tha thứ cho ông. Sang ngày thứ tư, Dương Tri Liêm được chuyển vào chùa, ăn cơm chay, được đắp một tấm chăn ấm. Lúc nửa đêm, ông đang thành kính đàm luận Phật pháp cùng đại sư Hoài Thích thì vị công chúa dẫn theo mấy tên tiểu thị nam sủng bước vào.

Dương Tri Liêm lập tức trở nên như thể gặp phải kẻ địch, nhưng ngoài ông ra, đại sư Hoài Thích vẫn vô cùng bình tĩnh, công chúa vẫn bình tĩnh, đến cả mấy gã nam sủng đi theo cũng vô cùng bình tĩnh, khiến ông cảm thấy mình trông khác biệt đến lạ. ( truyện trên app T•Y•T )

“Dương trung thư lệnh, hiện giờ ngươi có hai lựa chọn, hoặc là thay hình đổi dạng, mai danh ẩn tích để đến biên giới phục vụ bổn cung, hoặc từ bỏ danh tiết, ở lại phủ làm khách khanh, lót đường giúp đỡ hậu thế.”

Dương Tri Liêm thoáng khựng lại, suy đoán trong lòng nay đã được khẳng định, khiến ông không khỏi có chút bối rối.

Vọng Ngưng Thanh không giải thích gì thêm. Nàng cần vài người đến biên giới để theo dõi sát sao tình hình nhà họ Viên, hỗ trợ khi cần thiết. Nhưng cùng lúc đó, số quan viên triều đình bị điều đến đây cũng sẽ càng ngày càng nhiều, muốn che giấu hoàn toàn mọi chuyện là điều không thể. Vọng Ngưng Thanh cần vài tâm phúc giúp nàng ổn định tình hình, tránh sự truy cứu từ phía hoàng thượng, cũng như tránh những rắc rối không cần thiết từ các quan viên.

Dương Tri Liêm liếc nhìn qua Tụ Hương, khẽ nghiến răng: “Hạ quan vẫn chưa hiểu rõ ý của công chúa.”

“Đại sư Hoài Thích và Tụ Hương đều là người của ta.” Vọng Ngưng Thanh nhướng mày, nàng không thích dây dưa, dài dòng: "Họ đều là những người thức thời hơn ngươi. Nếu ngươi không chọn cả hai, vậy thì ta cũng không thể làm gì khác được.”

Nếu Dương Tri Liêm không biết điều, Vọng Ngưng Thanh cũng không định giữ ông lại. Dù sao mạng ông ta cũng là do nàng giữ lại, nàng có thể “giết” ông ta giống như đã “giết” lão gia tử nhà họ Sở.

Cách hành động của Vọng Ngưng Thanh vô cùng kín đáo, nhưng có những việc mà nàng không thể tự mình làm được. Sự quy thuận của Hoài Thích là một việc ngoài ý muốn. Nàng cũng chẳng hiểu trong đầu vị đại sư này đang nghĩ gì, ngoài mặt tỏ ra đạo mạo, thực chất lại đầy toan tính. Lần đầu gặp nàng, y đến để thuyết giảng Phật pháp, nhưng lúc ấy nàng bận rộn với việc chuẩn bị quân lương nên không muốn tiếp đón. Nàng thẳng thừng nói vài câu châm chọc, không ngờ chẳng bao lâu sau, y lại tiết lộ mình là trưởng tử của Nghiêm gia, nguyện lòng giúp đỡ nàng. Vọng Ngưng Thanh đánh giá vị đại sư này tâm không tĩnh, càng ích kỷ thì càng tốt, thế nên nàng cũng vui vẻ tiếp nhận.

Còn về Tụ Hương? Bên này còn đơn giản hơn nhiều. Trong một lần triệu hạnh bình thường, nàng gọi hắn đến, nhưng chưa kịp ra tay thì hắn đã quỳ sụp xuống. Tụ Hương nói rằng từ nhỏ đã lớn lên trong cung, trên người hắn bị cấy một loại cổ trùng quý giá, và hắn nguyện dâng hiến sinh mạng của mình, chỉ mong từ nay về sau công chúa đừng đánh gục hắn nữa.

Lúc nói những lời này, Tụ Hương trông có chút oán trách, như thể đang trách công chúa không biết thương hoa tiếc ngọc. Nhưng Vọng Ngưng Thanh chỉ coi như không thấy gì.

Lời nàng nói rất rõ ràng, và Dương Tri Liêm cũng hiểu, nếu không đồng ý, ông khó lòng bước ra khỏi cánh cửa này được. Ông có thể liều chết can gián, nhưng không thể chết một cách không rõ ràng trong phủ của công chúa được.

Nghĩ đến đây, Dương Tri Liêm nghiến răng, cúi người thật sâu, nói: “Hạ quan nguyện ở lại kinh thành, dốc sức phục vụ cho điện hạ.”

Vọng Ngưng Thanh khẽ gật đầu, trong lòng rất hài lòng. Giờ nàng đã có một công chúa lăng loàn, đầy tai tiếng khét tiếng; một kẻ bỏ nhà họ Nghiêm, là kẻ bỏ đi nhưng tương lai sẽ trở thành cánh tay đắc lực của khí vận tử Viên Thương; một nam sủng bị nàng sủng ái khiến phò mã mất hết mặt mũi. Lại thêm một Dương Tri Liêm, kẻ một lòng vì thiên hạ mà bỏ qua cả gia đình của mình, lúc nào cũng có thể quay lưng mà phản bội nàng. Chiếc thuyền nhỏ vượt sóng gió này có lẽ sẽ lật bất cứ lúc nào, nhưng chính vì ai nấy đều có tâm tư riêng của bản thân mình, họ sẽ tuyệt đối không hé môi dù chỉ một lời.

Không lâu sau đó, tin tức về việc nhà họ Viên bị diệt môn truyền về, triều đình dậy sóng. Quân Lương Di bắt đầu công thành, Trấn Bắc Đại tướng quân vì bị bệnh tim mà qua đời, hai người nhi tử của nhà họ Viên tử thủ trước cổng thành, nhưng do binh sĩ kiệt quệ nên thành thất thủ. Giữa tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc, chính An Đô Vương đã dẫn binh cứu vãn tình hình, ngăn chặn kỵ binh Lương Di. Đồng thời Viên Thương, người nhi tử thứ ba của nhà họ Viên, bị đuổi đi và dẫn theo tàn quân lưu lạc trên thảo nguyên.

Sau trận chiến đó, An Đô Vương dâng tấu, lấy lý do bại trận để buộc tội nhà họ Viên, thẳng thừng nói rằng bại tướng không đáng được coi là dũng tướng, rồi xúi giục Xương Thuận Đế tước bỏ tước vị và công lao của nhà họ Viên. Xương Thuận Đế đã phê chuẩn tấu chương này.

Chiêu "giết người tru tâm"* này đã giúp An Đô Vương thành công ly gián gia tộc trung lương nhà họ Viên với hoàng thất, đồng thời giành được thanh danh tốt đẹp cho bản thân.

Vọng Ngưng Thanh nhận ra thời cơ đã đến, có lẽ không bao lâu nữa, An Đô Vương sẽ mưu phản. Điều nàng băn khoăn lúc này là số quân lương đã được chuyển đến Trấn Bắc quân thành công hay chưa.

Chỉ cần vượt qua mùa đông này, thì sẽ có hy vọng cho năm tới.

Suốt thời gian đó, triều đình trở nên náo loạn vì chuyện nhà họ Viên, Xương Thuận Đế càng ngày càng tàn bạo. Những quan viên lẽ ra phải bị xử tử đều lần lượt bị đưa đến phủ trưởng công chúa. Vọng Ngưng Thanh không muốn nhận những người này, nàng liền giao cho Dương Tri Liêm đi dàn xếp, đợi sóng gió qua đi rồi mới sắp xếp họ sau.

Kế hoạch "thu nhận triều thần làm nam sủng" của Vọng Ngưng Thanh ban đầu chỉ nhằm mục đích giải quyết mọi chuyện một lần, tránh để Vương Kiểu Nhiên giết nhầm người không đáng giết, khiến nàng phải mệt mỏi xử lý hậu quả.

Dù rằng đó là một bước đi đầy mạo hiểm, nhưng vì khái niệm "nam sủng" quá mức nhục nhã, nên hoàng đế cũng chưa từng nghi ngờ. Mỗi khi có một vị quan nào chọc giận hoàng thượng, họ đều được đưa vào phủ công chúa để mặc cho nàng xử lý. Thậm chí, dân gian còn lan truyền câu hát chế nhạo “Hoàng đế tức giận, ban cho công chúa”, khiến tên tuổi của công chúa Dung Hoa càng ngày càng tồi tệ.

Nhưng thực tế, những trung thần chính trực và dám lên tiếng chỉ trích đều đã được nàng bí mật bồi dưỡng, không có gia tộc chống lưng, hoặc xuất thân thấp kém, họ đều được "thà chết chứ không chịu khuất phục", hay với danh nghĩa "bị ngược đãi đến chết" rồi được âm thầm đưa ra khỏi Hoa Kinh, ngay cả gia quyến cũng được đi theo họ để dẹp loạn bốn bể, cứu trợ dân chúng. Còn những kẻ có gia thế lớn mạnh, mưu đồ không chịu thần phục thì bị giam trong nhà kho mười ngày nửa tháng, đợi khi hoàng thượng quên họ đi, nàng lại bảo rằng đã chán ngán họ và để họ “mất tích”, trả họ về gia tộc. Sau này thế nào thì cũng không còn liên quan gì đến Vọng Ngưng Thanh nàng nữa.

Những việc này đều do Dương Tri Liêm hoặc Hoài Thích giải quyết, Vọng Ngưng Thanh chỉ cần tiếp tục diễn vai công chúa lẳng lơ, đa tình và phóng túng.

Dĩ nhiên, cũng có những người nàng không thể cứu được, nhưng Vọng Ngưng Thanh không miễn cưỡng, chỉ cần không dính đến nhân quả, sinh tử của con người chỉ là chuyện luân hồi.

Chỉ là, Vọng Ngưng Thanh cũng chẳng rõ Dương Tri Liêm đã nói gì với những người đó, khi họ rời đi đều không có chút oán hận hay không cam tâm. Nàng chỉ có thể cảm thán rằng Dương trung thư lệnh quả là người có tài khuấy động lòng người, xử lý các mối quan hệ phức tạp rất khéo léo, tiếc là đối với nàng, đó cũng chỉ như là một miếng thịt nhạt nhẽo, ăn không ngon, bỏ thì tiếc.

Vọng Ngưng Thanh nhìn những lỗ hổng vừa được vá tạm bợ, còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì An Đô Vương đã lần theo những cái manh mối từ các quan viên từng hối lộ nàng mà tìm đến, đề nghị hợp tác với nàng.

Có lẽ hành động nhận hối lộ của nàng khiến cho người ta nghĩ rằng nàng là một người đầy tham vọng nên Vương Hạng hứa hẹn sẽ cho nàng ngồi sau rèm nhiếp chính, trở thành người phụ nữ quyền lực nhất hoàng triều, ban cho nàng một vùng đất phong còn cao quý hơn cả vương hầu, chỉ cần nàng hạ độc vào đồ ăn của Vương Kiểu Nhiên.

Đồ ăn của thánh thượng đều phải có thái giám thử độc, nhưng nếu là món ăn do chính tay công chúa Dung Hoa dâng lên, tất nhiên sẽ chẳng ai nghi ngờ nàng.

Vọng Ngưng Thanh lạnh lùng đồng ý, rồi lập tức bán đứng Vương Hạng cho Vương Kiểu Nhiên.

Vương Kiểu Nhiên nổi cơn thịnh nộ. Hắn vốn không biết chuyện chính trị nên hành động cũng chẳng kiêng dè gì, đánh cho An Đô Vương suýt chút nữa mất mạng.

Những con sâu độc cắn xé lẫn nhau, chó cắn chó đầy miệng lông, chưa đến ba năm sau, An Đô Vương bị giáng chức đến mức suýt thành tôn tử đã cài người của mình vào Nội Vụ Phủ, rồi sau đó ám sát Xương Thuận Đế rồi làm phản.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play