Ngoài những thiếu nữ xinh đẹp kiều diễm, nam nhân phong lưu tuấn tú, kinh thành Hoa Kinh còn có không ít những kẻ công tử bột xuất thân từ gia tộc công huân, chẳng làm được trò trống gì ngoài ăn chơi hưởng lạc.
Hạ Phi Chương chính là một công tử bột như thế.
Là đích thứ tử của Nghĩa Chương hầu, hắn ta sinh ra đã có địa vị cao quý, không cần phải lo chuyện kế thừa gia nghiệp, trời có sập xuống cũng có phụ thân và huynh trưởng chống đỡ. Cuộc đời hắn ta, cho dù có ngồi không hưởng hết gia sản thì cũng chẳng có ai nói gì. Hạ Phi Chương chơi được, mà cũng biết cách chơi, từ xúc cúc, cưỡi ngựa, bắn cung, tất cả đều là những thứ hắn ta đã sớm chơi chán. Nếu nói các công tử thế gia ở Hoa Kinh chia làm hai phe, thì một phe thuộc về Tiêu Cẩn, còn phe kia, đương nhiên là của Hạ Phi Chương.
Phe của Tiêu Cẩn toàn là văn nhân thanh nhã, còn phe của Hạ Phi Chương thì toàn những tên công tử bột ăn chơi trác táng, chẳng ai ưa ai, dù không đến mức xé rách mặt nhưng hễ có cơ hội châm biếm nhau thì nhất định sẽ không bỏ qua. Sở Dịch Chi, bằng hữu của Tiêu Cẩn, là một trong tứ tiểu lang quân của kinh thành, được mệnh danh là “cao ngạo như mai”. Chuyện hôn nhân của hắn và Công chúa Dung Hoa đương nhiên sẽ thu hút sự chú ý. Ngoài Tiêu Cẩn thật sự lo lắng cho bằng hữu ra, thì cũng chỉ còn những tên công tử bột như Hạ Phi Chương đến để cười nhạo.
“Hạ huynh, trong số chúng ta, ngài là người có xuất thân cao quý nhất, không biết ngài đã gặp qua vị trưởng công chúa đó chưa? Nghe đồn nàng ta không ra gì, chẳng lẽ lại xấu như Chung Vô Diệm?”
“Nói bậy! Trưởng công chúa đã có dung mạo diễm lệ từ nhỏ, năm đó, tiên đế từng phong nàng là ‘đệ nhất mỹ nhân hoàng triều’, ngay cả đệ nhất quý nữ của Hoa Kinh khi đó là Từ Thái phi cũng phải nhường bước. Phong hào của nàng lấy chữ ‘Dung Hoa’ cũng đủ thấy nàng tuyệt sắc đến thế nào. Quý huynh nói vậy, chẳng phải để thiên hạ cười cho hay sao?”
“Hiền đệ nói đúng, là do ta nghĩ lệch rồi.” Người lên tiếng đầu tiên cảm thấy ngượng ngùng, vội chắp tay cúi đầu nhận lỗi.
“Đẹp thì đã sao? Thiên hạ này thiếu gì mỹ nhân? Mỗi mùa xuân hạ đều có người đẹp, khó mà phân cao thấp. Theo ta, trưởng công chúa chỉ đẹp trong mắt những kẻ có sở thích đặc biệt mà thôi.” Hạ Phi Chương vừa lắc đầu vừa nói như thể rất am hiểu: "Nhưng đẹp và có xuất thân cao quý thì có ích gì? Một người thê tử có ‘tính tình thật thà’ như thế, ta tuyệt đối không dám lấy.”
Hạ Phi Chương ăn nói không kiêng dè, nhưng cũng chẳng ai lấy làm lạ. Cảnh Quốc vốn có phong tục cởi mở, thậm chí dù triều đình chao đảo vì tân hoàng mới đăng cơ suốt nửa năm nay thì điều này cũng chẳng ảnh hưởng gì đến những tên hoàng thân quốc thích được che chở dưới bóng gia tộc. Thánh thượng thích phong hoa tuyết nguyệt, lại tự nhận là một “quân tử” có đạo đức, mà quân tử thì nhân từ hiếu nghĩa, sao có thể đối xử tệ với đám hoàng thân quốc thích được? Cảnh Quốc lại nổi danh với sự phóng khoáng, vì vậy, khi nhắc đến những chuyện phong lưu của hoàng gia, họ cũng chẳng hề thấy chột dạ chút nào.
Chớp mắt đã đến ngày đại hôn. Với tâm thế đến để xem trò vui, Hạ Phi Chương dẫn đám tay chân của mình theo đến dự tiệc cưới, thực chất là để cười nhạo Sở Dịch Chi.
Công chúa thành thân được gọi là "gả thấp", tiếp nối truyền thống cổ xưa, lễ cưới chính là "hôn lễ", chọn thời điểm hoàng hôn để tổ chức, phượng xe loan nghi rực rỡ, hồng trang mười dặm. Ở Cảnh Quốc, hôn lễ không có phượng quan, áo choàng đỏ, mà chỉ có "trâm hoa, áo xanh, xiêm y đính ngọc, thắt đai da xanh, đi giày da". Tân lang mặc áo đỏ, tân nương khoác áo xanh, không che mặt bằng khăn đỏ, mà dùng quạt tròn để che mặt.
Loan nghi của công chúa đến nơi, Sở Dịch Chi, công tử của nhà họ Sở, khoác trên mình bộ hồng bào, đích thân ra đón.
Dung mạo của Sở Dịch Chi quả thật rất đẹp, ngũ quan sắc nét như tranh vẽ, đôi mắt đen láy sâu thẳm như những viên mã não. Hôn phục của phò mã đương nhiên là quan phục, hoa văn cầu kỳ, chưa kể màu đỏ tươi ít có ai có thể mặc đẹp. Thế nhưng Sở Dịch Chi mặc hồng bào đứng đó, phong thái không hề bị phục sức lộng lẫy lấn át, ngược lại còn càng tôn lên vẻ ngạo nghễ, giống như một đóa mai nở giữa trời đông giá rét, cô tịch mà lạnh lùng.
Hạ Phi Chương nhìn từ xa, thầm chửi trong lòng, cái tên đại công tử nhà họ Sở này đúng là một giuộc với Tiêu Cẩn, suốt ngày cứ ra vẻ, không biết sau khi cưới vị công chúa nổi danh ngông cuồng này, hắn ta còn có thể ngẩng đầu nổi không?
“Đệ nhất mỹ nhân hoàng triều này rốt cuộc trông như thế nào nhỉ?”
Những khách mời có mặt ở buổi hôn lễ phần lớn cũng đều mang theo câu hỏi này trong lòng. Dù sao, người đời xưa nay chỉ nghe đến danh tiếng của Công chúa Dung Hoa mà chưa từng thấy qua dung nhan của nàng tròn méo như thế nào, ai ai cũng tò mò không biết nàng trông ra sao.
Họ nhìn thấy Sở Dịch Chi bước lên phía trước, chìa tay ra mời công chúa bước xuống từ trong kiệu, cung kính như một thần tử, nhưng thần sắc lạnh nhạt đến mức không giống như đang đón dâu, mà như đưa tiễn trong đám tang. Những kẻ hiểu chuyện đều biết Sở Dịch Chi trước giờ luôn như thế, nhưng kẻ không biết lại không khỏi nhíu mày. Dù thanh danh nàng có tệ thế nào, công chúa vẫn là kim chi ngọc điệp được cưng chiều của hoàng thất, Đại Lang Sở gia này đón dâu mà lạnh nhạt như vậy, chẳng phải là đắc tội với một công chúa nổi tiếng kiêu ngạo hay sao?
Công chúa xuống kiệu, bàn tay của nàng nhẹ nhàng đặt lên tay của phò mã, hai người cùng bước vào hỉ đường. Hạ Phi Chương đang ngồi lập tức đứng dậy, thò đầu ra nhìn, chỉ thấy toàn thân Trưởng công chúa lấp lánh vàng ngọc, ánh sáng phản chiếu khiến mắt hắn ta hoa lên, chẳng thể nhìn rõ được cái gì. Hai người bái đường xong thì đến nghi lễ vén quạt, phò mã vốn nổi tiếng tài hoa, làm một bài thơ vén quạt này nối tiếp bài kia, nhưng công chúa vẫn không chịu rời quạt tròn. Công chúa hoàng thất vốn giữ kẽ, nhưng Hạ Phi Chương không chịu nổi kiểu “trêu chọc dày vò” như thế, hắn ta thò hẳn nửa người ra, vừa vặn chạm mắt với tân nương trên hỉ đường.
Dường như tân nương đang thất thần, nhưng khi Hạ Phi Chương rướn người nhìn, nàng lập tức bừng tỉnh. Nàng không tuân theo quy củ phò mã đọc một câu thơ thì di chuyển quạt một chút, mà dứt khoát hạ quạt xuống một cách gọn gàng.
Ngàn lời mời gọi cuối cùng cũng đã xuất hiện.
Một tiếng "ù" vang lên trong đầu Hạ Phi Chương, đầu óc hắn ta trống rỗng, không cầm chắc ly rượu đồng trong tay, làm nó rơi xuống đất vang lên một tiếng "choang" lớn.
Không khí náo nhiệt của hỉ đường bỗng chốc trở nên tĩnh lặng như tờ, đến cả người chủ hôn cũng như quên mất nghi lễ, há miệng ra nhưng không nói được lời nào.
Những người có mặt ở đây, ai mà chưa từng tưởng tượng về dung nhan của Công chúa Dung Hoa chứ? Một mỹ nhân tuyệt sắc dính líu đến bao nhiêu câu chuyện tình ái mập mờ như thế, có lẽ sẽ rất quyến rũ và phóng túng? Nàng ấy phải có cái dáng vẻ như thế nào nhỉ? Dáng vẻ lả lơi ngả ngớn? Đôi mắt lúng liếng đầy đa tình? Đầy đặn, diễm lệ đến mức khiến người ta chỉ nhìn thoáng qua đã nghĩ ngay đến chuyện mây mưa?
Nhưng không ai ngờ rằng, Công chúa Dung Hoa lại mang dung mạo như thế này.
Nàng đẹp không? Đương nhiên là đẹp.
Nàng kiều diễm không? Đương nhiên là kiều diễm.
Thế nhưng, ẩn dưới dung mạo rực rỡ ấy, lại là đôi mắt thanh lãnh, không chứa bất kỳ dục vọng hay sự tục tằn nào của thế gian.
Người ta nói vẻ đẹp thực sự nằm ở cốt cách, không phải ở vẻ bề ngoài. Dưới làn da kiều diễm kia là sự cô độc đến tột cùng, dường như trong huyết mạch của nàng cũng chảy đầy sự lạnh lẽo của mùa đông, trong sạch như lớp tuyết mới rơi xuống trong núi sâu.
Đó là vẻ đẹp của nghìn dãy núi xa xăm, vạn dặm trời trong.
Dù nàng nhanh chóng cúi mắt xuống che đi ánh nhìn của mình, nhưng chỉ một cái liếc mắt ấy cũng đủ khiến tim gan Hạ Phi Chương đảo lộn hết cả lên.
Hắn ta ngơ ngác nhìn, trong đầu bất chợt nhớ lại cuộc trò chuyện gần đây với phụ thân. Khi ấy, hắn ta đã hỏi một người từng gặp vô số mỹ nhân như phụ thân của mình, rằng mỹ nhân thế nào mới đủ đẹp để khiến người ta nhìn một lần mà khắc cốt ghi tâm?
Lúc ấy, người phụ thân vốn thích cười của hắn ta lại không hề cười, chỉ thở dài rồi nói, nhìn một lần mà yêu thì không đáng sợ, đáng sợ là gặp phải người mà chỉ nhìn một cái thôi mà cũng khiến ngươi day dứt cả đời, cầu mà không được, nghĩ mãi mà cũng không thể quên.
Lúc đó, Hạ Phi Chương cười nhạo trong lòng, nghĩ rằng làm gì có người phụ nữ nào mà hắn ta không có được? Chỉ cần không phải người mà hoàng đế nhìn trúng, hắn ta đều có thể giành lấy.
Nhưng bây giờ, Hạ Phi Chương chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình đều như bị thiêu đốt. Hắn ta thầm nghĩ, nực cười biết bao, sao khi xưa mình lại ngốc nghếch đến vậy, cứ dùng cách nhìn nông cạn của mình để phân tích lời mà phụ thân nói. Đúng vậy, trên đời này thật sự có loại mỹ nhân như thế. Nàng không cười, không giận, chỉ ngồi đó, chẳng nhìn ai, chẳng để ý ai, lạnh lùng cao ngạo như một tiên nữ. Nhưng ngươi lại chỉ muốn đem trái tim và thể diện của mình đặt dưới chân nàng, chỉ mong nàng dẫm lên cho thật hả hê. Chỉ cần nàng vui vẻ, chỉ cần nàng cười với hắn ta dù một lần, dù có chết hắn ta cũng cam lòng.
Cười nhạo Sở Dịch Chi ư? Không, hắn ta chỉ muốn hỏi, trong phủ công chúa có còn thiếu nam sủng không? Loại nam sủng mà không đẹp lắm nhưng lại có quyền thế, cũng không cần danh phận ấy.
Sau khi rút quạt, công chúa được đưa vào tân phòng, còn phò mã phải ra ngoài mời rượu khách khứa.
Chỉ có điều, những kẻ cười nhạo phò mã giờ đã ít đi, còn số người muốn chuốc cho hắn ta uống đến đau dạ dày thì lại nhiều lên không ít.
Trong tân phòng, Vọng Ngưng Thanh đuổi hết cung nữ ra ngoài, vô cảm nhìn con mèo trắng đang kêu la inh ỏi, trong đầu nàng thì lại sắp xếp những cái thông tin mà mình vừa mới biết.
“Tôn thượng, có phải vừa rồi ngài sơ ý để lộ rồi không? Nếu bị phát hiện thì làm sao bây giờ?” Linh miêu lo lắng, bồn chồn cào cào móng vuốt.
“Gọi tên của ta, hoặc gọi ta là công chúa.” Vọng Ngưng Thanh cũng không nhắc đến chuyện nàng bị phân tâm hoàn toàn do con linh miêu lên tiếng không đúng lúc trong thức hải của mình. Việc đóng giả Công chúa Dung Hoa thật sự là một nhiệm vụ tiêu hao tâm sức, chỉ cần sơ sẩy là có thể bộc lộ biểu cảm vốn thuộc về “Vọng Ngưng Thanh.”: “Chuyện vừa rồi, ngươi nói lại tỉ mỉ cho ta.”
Con linh miêu cũng nhận ra vừa rồi mình làm không đúng, biết rằng giữa mình và chủ nhân cũng đã đủ thân thiết nên ẻm ngoan ngoãn sửa lời: “Công chúa.”
Linh miêu nhanh chóng kể lại những tin tức mà ẻm vừa nhận được một cách rõ ràng và chi tiết. Nói ngắn gọn, trong quá trình tạo dựng thân phận của “Vương Ngưng”, ẻm đã gây ra một sai lầm nhỏ, dẫn đến một loạt các phản ứng dây chuyền. Ban đầu, chuyện này chẳng có gì to tát, linh miêu cũng có thể tự giải quyết được. Nhưng vì ẻm chỉ là một chú mèo nhỏ mới sinh, chưa có kinh nghiệm, chuyện này càng làm càng rối, đến mức gần như lệch khỏi quỹ đạo. Khi mọi thứ đã đến ngưỡng không thể kiểm soát được, linh miêu mới khóc lóc chạy về tìm Vọng Ngưng Thanh để báo cáo, bởi vì tình huống đã ảnh hưởng đến vận mệnh của khí vận tử.
Thực ra, sự kiện liên quan đến nhà họ Sở chính là khởi nguồn của mọi vấn đề.
Mặc dù mệnh thư không ghi chép quá cụ thể, nhưng trong quỹ đạo được định sẵn, dù nhà họ Sở không bị tru di cửu tộc nhưng cũng sẽ mất đi rất nhiều người. Vài nữ quyến vì không chịu nổi sự nhục nhã từ việc tay chân cấm vệ quân không chịu yên phận mà tự vẫn. Biến cố này đã đặt nền móng cho sự suy yếu và diệt vong của Cảnh Quốc. Mặc dù cuối cùng tân hoàng cũng phải khuất phục trước những lời chỉ trích của các nho sĩ và sức ép từ triều đình, nhưng trong lòng hắn vẫn mang mối hận với nhà họ Sở. Dù Sở đại lang trở thành phò mã, Sở nhị lang và ấu tử của Sở gia lại bị đày đến những vùng biên viễn xa xôi, và ở đó, họ gặp được người mang vận mệnh của đế vương tương lai – Viên Thương.
Nhi tử của Trấn Bắc tướng quân, Viên Thương, chính là hoàng đế khai quốc của Thương Quốc, đồng thời cũng là khí vận tử duy nhất của thế giới nhỏ này trong suốt gần trăm năm qua. Viên Thương mang trong mình vận mệnh của một thời đại thái bình thịnh thế, khí vận mạnh mẽ đến mức được xem như trụ cột của cả thế giới. Theo quỹ đạo số mệnh ban đầu, dù đã luyện võ từ nhỏ, nhưng Viên Thương lại yêu thích văn chương và thường giao du với những sĩ tử xuất thân từ những gia đình nghèo khó. Trong số đó, hắn có một người bạn tri kỷ tên là Lâm Mạch Thâm, nhưng người bạn này lại vì đắc tội với một kẻ quyền quý trước kỳ thi khoa cử mà bị chặt đứt gân tay và ném xuống sông Hán, sống chết không rõ.
Khi Viên Thương biết tin bạn gặp nạn, trong lòng vô cùng đau xót, liền lập tức trở về kinh thành. Nhưng chính vì vậy mà hắn vô tình tránh được một kiếp nạn lớn ở phương Bắc. An Đô Vương của Cảnh Quốc - Vương Hạng chính là huynh đệ của Thường Minh Đế, cũng là vương thúc của Vương Kiểu Nhiên và Vương Ngưng, nhân lúc vị hoàng đế mới còn non trẻ, lòng dân chưa ổn định, đã nảy sinh mưu đồ bất chính. Vương Hạng muốn giết chết Vương Kiểu Nhiên, sau đó đưa thập thất hoàng tử còn nhỏ tuổi lên ngôi, để mình làm Nhiếp Chính Vương. Nhưng ông ta e ngại Trấn Bắc Tướng Quân, người đang nắm giữ binh quyền, sợ bị diệt trừ với lý do "thanh trừng phe cánh", nên đã nghĩ ra một kế sách độc ác, liên kết với nước Lương Di, nội ứng ngoại hợp, nhân lúc Trấn Bắc Đại Quân xuất chinh mà thảm sát toàn bộ cả nhà họ Viên. ( truyện trên app T•Y•T )
Vương Hạng đã ngụy trang cái chết của Viên gia thành âm mưu của thích khách từ nước Lương Di. Trấn Bắc tướng quân và hai người nhi tử đã cập quan của ông đang dẫn binh ở ngoài, nghe tin gia đình gặp nạn thì vô cùng kinh hoảng. Trấn Bắc tướng quân tuổi đã cao, thêm vào đó có kẻ lén bỏ thuốc làm suy yếu tim vào thức ăn của ông, khiến ông tức giận đến mức qua đời. Nhân cơ hội này, vị tướng được An Đô Vương phái đến đã cướp quyền chỉ huy, ám sát hai vị lang quân nhà họ Viên, cuối cùng dẫn đến việc thành bị thất thủ.
Biến cố này chính là bước ngoặt trong quỹ đạo vận mệnh của Viên Thương. Chỉ sau một đêm, hắn mất đi cả gia tộc, trong lòng ngập tràn hận thù, từ bỏ con đường văn chương để bước vào con đường võ đạo, thề sẽ báo thù cho gia đình mình.
Trên đường trở về, Viên Thương gặp phải đoàn người áp giải hai vị lang quân của nhà họ Sở. Hắn cải trang thành thổ phỉ, tấn công đoàn xe và kết thân với nhị lang của nhà họ Sở. Nhờ vào sự trợ giúp của Sở gia, hắn có đủ tiền bạc và lương thảo để chiêu mộ binh lính. Sau đó, hắn dẫn quân vượt hàng ngàn dặm về biên cương, kịp thời cứu viện Trấn Bắc quân đang rơi vào cảnh nguy nan, bảo vệ họ khỏi cuộc tấn công cuối cùng.
Hành động này đã giúp Viên Thương chiếm được lòng tin và sự ủng hộ của quân đội. Lúc bấy giờ, tân hoàng đang tập trung xây dựng cung điện xa hoa, chi tiêu phung phí, còn đội quân tinh nhuệ nhất của Trấn Bắc thì suýt bị tiêu diệt vì thiếu lương thực. Chính Viên Thương đã cứu họ, giúp họ sống sót qua giai đoạn khó khăn đó.
Về sau, An Đô Vương tạo phản, vào năm thứ ba đã đầu độc giết chết Xương Thuận Đế - Vương Kiểu Nhiên, đưa thập thất hoàng tử lên làm bù nhìn, tự lập mình làm Nhiếp Chính Vương. Trong khi đó, Viên Thương nhẫn nhục chịu đựng, dẫn dắt Trấn Bắc quân chiếm lại các thành trì biên giới, cuối cùng thành công cứu vãn non sông đã bị tàn phá, chém giết kẻ thù là An Đô Vương, lật đổ Cảnh Quốc, và sáng lập nên thời kỳ thịnh thế của Thương Quốc.
Và Công chúa Dung Hoa Vương Ngưng chỉ là một nhân vật nhỏ bé, tầm thường trong toàn bộ câu chuyện – nhưng cũng lại là một nhân vật phụ hết sức quan trọng.
"……Là lỗi của ta, khi đó ta thấy mệnh cách của Lâm Mạch Thâm ngắn ngủi, nghĩ rằng thay vì để hắn chết, chi bằng cho hắn ta làm nam sủng của ngài, ít nhất còn giữ được mạng." Linh miêu nước mắt lưng tròng: "Nhưng ta không ngờ Lâm Mạch Thâm lại là kẻ thế kiếp cho Viên Thương, bây giờ Viên Thương đã bị Trấn Bắc Tướng quân đưa lên chiến trường... Dù ta có giở trò thế nào cũng không thể khiến Trấn Bắc Tướng quân thay đổi ý định được, giờ phải làm sao đây?"
"……" Vọng Ngưng Thanh im lặng trong giây lát, nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng: "Bây giờ ta trở về phủ giết Lâm Mạch Thâm thì có còn kịp không?"
Linh miêu: "…… Năm ngày trước thì có lẽ còn kịp, nhưng bây giờ thì..." Có khi Trấn Bắc Tướng quân đánh gãy chân khí vận tử cũng không để hắn trốn khỏi chiến trường đâu.
Việc đào ngũ là không thể, nhưng hiện tại mùa đông sắp đến, không có quân lương, lại bị kẻ địch vây quanh, nhìn thế nào cũng thấy là cục diện tử vong.
Linh miêu lo đến phát khóc, nếu thật sự vô tình làm khí vận tử chết, nhân quả báo ứng sẽ còn khủng khiếp hơn nhiều so với diệt cả nhà họ Sở. Vọng Ngưng Thanh tan thành tro bụi cũng không phải là chuyện lạ, sau khi tu sĩ chết thì sẽ không thể vào địa phủ. Nghĩ đến việc chỉ vì một chút bất cẩn của mình mà có thể giết chết Hàm Quang Tiên Tôn, linh miêu lập tức khóc nức nở, nước mắt tuôn rơi lã chã.
"Đừng khóc." Vọng Ngưng Thanh vẫn bình tĩnh, nàng có chút vụng về đưa ngón cái lau đi nước mắt của con mèo trắng nhỏ, giọng điệu thản nhiên nói: "Ta sẽ giải quyết."
"Kẽo kẹt—" Cửa đột ngột mở ra.
Tiếng nức nở của linh miêu bị nghẹn lại, ẻm ngước đầu nhìn gương mặt lạnh lẽo như đã nhìn thấu hồng trần của Vọng Ngưng Thanh, không nhịn được lí nhí hỏi: "…Cái này, hay là... Ngài giải quyết chuyện động phòng trước đã?"