Đêm đã khuya, thị nữ thắp đèn, Vọng Ngưng Thanh vừa luyện kiếm suốt một ngày dài, tay nàng nhức mỏi, gương mặt lạnh lùng bước về tẩm điện của mình.
Công chúa hoàng thất vốn là những đoá hoa quý nơi trần thế, cơ thể này dĩ nhiên cũng mềm mại, dáng người thon thả, xương cốt cân đối. Nhưng gân cốt của thân xác này chưa hề trải qua sự tinh luyện, thất khiếu chưa thông, tám mạch tắc nghẽn, bên trong máu xương chảy toàn những căn bệnh âm ỉ lâu năm, nặng nề như chì lấp, không thể nào nhẹ nhàng như cơ thể của một người tu tiên. Nàng đã quen với cuộc sống tai thính mắt tinh, đi lại nhẹ như đạp trên mây, nên khi trở về với thân xác phàm trần thế này, Vọng Ngưng Thanh thật sự cảm thấy vô cùng khó chịu.
Nghĩ đến việc sau này có thể phải dùng thần hồn mà du hành qua ba ngàn thế giới, Vọng Ngưng Thanh quyết định từ bỏ việc rèn luyện thể xác, thay vào đó chuyển sang tu luyện nội tức và hồn lực.
Nàng luôn tự cho mình là một kẻ lạnh lùng vô tình, ngoài kiếm đạo và thần hồn thuộc về chính mình, ngay cả thể xác do phụ mẫu ban tặng, cũng chỉ là thứ có thể từ bỏ bất cứ lúc nào.
Đã là thứ không quan tâm, mài giũa cũng chẳng có gì đáng tiếc, mấy ngày trước nàng không ngủ mà ngồi thiền suốt đêm, khiến cho cơ thể quen sống trong nhung lụa này chịu đựng không ít đau đớn, đau mỏi khắp lưng và thắt lưng. Nhưng ông trời không phụ người có lòng, cuối cùng nàng cũng đã tu được một chút nội tức trong thế giới thiếu hụt linh khí này. Chỉ cần giữ vững được luồng khí thanh khiết này, nàng có thể lấy lại kiếm thuật của mình.
Vọng Ngưng Thanh bước vào gian nhà, bây giờ nàng đã nhạy cảm hơn trước nhiều nên cũng có thể nhận ra có người khác đang ở trong phòng ngay lập tức. Đôi mắt tựa như vẽ nên cảnh hàng nghìn dãy núi phủ tuyết lúc hoàng hôn của nàng khẽ nhắm mở, sự cô độc tỏa ra khi không có ai xung quanh trong thoáng chốc đã hóa thành dòng nước xuân ấm áp và dịu dàng, như chứa đựng ba phần men say của hoa đào hòa trong rượu.
Nàng đã làm rất tốt rồi, chỉ trong thời gian ngắn, nàng đã thích nghi một cách hoàn hảo với thân phận của Công chúa Dung Hoa của Cảnh Quốc.
"Điện hạ."
Chàng thiếu niên với dung mạo thanh tú như tranh, tóc dài buông xõa, mặc bộ áo mỏng màu trắng, để lộ cần cổ và xương quai xanh trắng như ngọc. Khoé môi hắn ta hiện lên một nụ cười khẽ như có như không, trêu đùa lòng người. Thiếu niên ấy tựa mình vào chiếc giường mềm mại, tóc đen như mực vương trên gối, nửa che nửa hở, không giống một nam sủng đang dùng sắc hầu hạ, mà tựa như một con diễm quỷ đang câu hồn đoạt phách người khác.
"Đêm đã khuya, gió lạnh sương rơi, Tụ Hương đặc biệt đến đây dâng mình, chỉ mong có thể sưởi ấm cho điện hạ đêm nay, mong điện hạ... thương tình."
Người ta thường nói, kẻ dùng sắc để hầu người được bao lâu? Thân phận thấp hèn, nịnh nọt quá nhiều dễ bị chán ghét. Nhưng Tụ Hương là ai? Hắn ta là một con diễm quỷ đi ra từ cung cấm, ăn người không nhả xương.
Hắn ta dùng sắc hầu hạ là thật, nhưng cũng đồng thời quyến rũ là thật. Nụ cười trên môi hắn ta nhẹ nhàng tự nhiên, không lố lăng, cũng không tầm thường, khiến người ta liên tưởng đến cảnh "đêm nay gió trăng thật đẹp, nỗi nhớ làm lòng người sầu khổ." Phong thái của hắn ta giống như đang khuyên người ta hãy sống hết mình trong giây phút này, khiến lòng người ngứa ngáy, như bị đầu nhánh liễu nhẹ nhàng quét qua, chẳng cần uống rượu cũng đủ say ba phần.
Thiếu niên trước mặt quả thực đẹp, nhưng Vọng Ngưng Thanh lúc này lại không còn sức để thưởng thức. Giờ đây, toàn thân nàng đều đau nhức, không còn chút sức lực nào, đến nỗi còn chẳng ứng phó nổi với chương trình luyện tập của một đệ tử ngoại môn. Thấy giường bị chiếm, nàng cũng không giận, chỉ nhẹ gật đầu với Tụ Hương, sau đó tự mình cởi áo bước về phía bồn tắm phía sau điện.
Tụ Hương nhìn nàng mệt mỏi thì có chút ngạc nhiên, sau đó cười khẽ, đôi mắt sáng lên: “Điện hạ, để Tụ Hương hầu hạ ngài nhé.”
Vọng Ngưng Thanh không từ chối. Khi Tụ Hương muốn giúp nàng cởi áo, nàng cũng tự nhiên đưa tay, như thể kẻ đang đứng bên cạnh nàng không phải là một nam sủng mà là một thái giám trong cung. Nhưng chàng trai tinh quái này lại không an phận, vừa giúp nàng cởi bộ áo nặng nề, vừa vô tình hay cố ý để ngón tay lướt qua cổ, xương quai xanh, vành tai, lòng bàn tay của nàng… như một con mèo kiêu ngạo, nhất định phải thu hút sự chú ý của chủ nhân cho bằng được.
Bị trêu chọc đến mức hơi khó chịu, Vọng Ngưng Thanh nhìn chàng thiếu niên đang quỳ dưới chân mình, giúp nàng tháo giày thêu, nàng hờ hững đưa tay, nắm lấy cằm hắn, ép hắn ngẩng mặt lên, rồi khẽ cúi xuống hôn nhẹ lên đôi môi mỏng của hắn, thoáng chạm rồi rời: “Đừng làm loạn, bổn cung mệt rồi, có gì để mai hãy nói.” Thiếu niên khựng lại, nhìn nàng chỉ khoác một chiếc áo đơn rời khỏi nơi này rồi bước vào phía sau điện.
Mùi hương tuyết tùng lạnh lẽo vẫn còn trong mũi, mùi gỗ quá mãnh liệt và gay gắt, thoáng ngửi có chút hăng, nhưng khi cái hăng đó tan dần, mùi thơm tinh khiết, thanh sạch lại dâng lên, khiến người ta nghĩ đến dòng suối nhỏ trong rừng sâu không bóng người, cảnh vật quá đỗi thanh tịnh. Khung cảnh ấy quá trong lành, không thể ở lại lâu, nhưng lại mang vẻ đẹp thuần khiết gần như kỳ ảo.
Tụ Hương biết, đó là mùi của tuyết.
Tựa như một vị thần tiên từ chín tầng trời hạ xuống, từ bi ban cho trần gian một khoảnh khắc ân huệ.
Tụ Hương mơ màng quỳ ở đó, đến khi Vọng Ngưng Thanh tắm xong, tóc vẫn còn ướt bước ra. Thấy hắn ta vẫn còn quỳ, nàng đưa tay đỡ hắn ta dậy, lúc này Tụ Hương mới bừng tỉnh.
Mỹ nhân bước ra từ nước, tựa như hoa phù dung soi bóng trên sóng, người con gái với đôi mày thanh nhạt, nàng nhìn hắn ta một cách lạnh lùng và thản nhiên bằng đôi mắt không mang chút dục vọng: “Sắp xếp đi."
Tụ Hương khẽ đáp một tiếng, ngoan ngoãn hầu hạ công chúa lên giường ngủ, không dám làm gì thêm. Đợi nàng yên giấc, hắn ta cẩn thận mang thêm chăn gối, nằm xuống bên cạnh nàng. Hắn ta nằm nghiêng, chỉ dám chạm nhẹ vào mép giường, giữ khoảng cách một cánh tay, nhưng đôi mắt vẫn cứ nhìn chằm chằm vào gương mặt dịu dàng của nàng, đến mức đắm chìm đến ngây dại.
Hắn ta không biết phải diễn tả cảm xúc trong lòng lúc này như thế nào, chỉ biết rằng khi nhìn nàng, dường như trái tim hắn ta ấm áp và tràn đầy, như thể nước sắp tràn ly, chỉ muốn mãi nhìn nàng như thế.
Tất cả những toan tính, âm mưu hèn hạ, hắn ta đều đã quên hết sạch. Tụ Hương thầm nghĩ, sao trên đời này lại có người như nàng chứ? Như làn sương buổi sớm đông, thoảng qua rồi biến mất. Hắn nhìn nàng, khoảng cách gần như vậy, mà lại không dám vượt qua giới hạn, dù trước nay hắn ta luôn được nước lấn tới, nhưng lần này hắn ta lại sợ, sợ chạm vào nàng.
Cái gì là nam nữ? Cái gì là giường chiếu? Những suy nghĩ dơ bẩn ấy chỉ như chạm vào gương, dù nhẹ nhàng đến đâu cũng để lại dấu vết, bẩn thỉu vô cùng.
Tụ Hương chỉ nhớ mang máng rằng mình đã nhìn nàng rất lâu, đến khi nàng bất chợt mở mắt nhìn hắn ta, hắn ta vẫn chưa kịp hoàn hồn.
Tụ Hương ngơ ngác nghĩ: Có phải sắp sủng hạnh mình rồi không? Hắn ta đột nhiên căng thẳng, cảm giác như một đứa trẻ lần đầu biết đến chuyện nam nữ, nhìn gương mặt lạnh lùng của công chúa mà khẩn trưởng đến không biết phải làm gì.
Hắn ta nhìn nàng giơ một bàn tay lên, bàn tay ấy trắng ngần như ngọc, mềm mại như nhành liễu. Bàn tay ấy nhẹ nhàng chạm vào gáy của hắn, ngón tay mềm mại, vừa tiếp xúc với da đã tạo ra một luồng cảm giác tê tê, ngứa ngáy khắp người. Tụ Hương cảm thấy cơ thể mình trở nên mềm nhũn, đầu lưỡi tê cứng, không thốt ra được lời nào, chỉ ngẩn ngơ nhìn đôi môi mỏng manh như cánh hoa anh đào của công chúa.
Nếu có thể hôn một lần... Ý nghĩ ấy khiến cổ họng hắn ta khô khốc. Cuối cùng Tụ Hương cũng tỉnh lại, vô thức nở một nụ cười dịu dàng đầy quyến rũ, chồm người lên định áp công chúa xuống.
Nhưng ngay lúc đó, Vọng Ngưng Thanh ngẩng đầu nhìn hắn ta, ánh đèn mờ ảo làm dịu đi vẻ lạnh lùng trong mắt nàng, như thể có chút tình cảm ẩn giấu bên dưới. Thế nhưng, ngón tay đang giữ gáy Tụ Hương đột nhiên siết chặt, mạnh mẽ đến mức hắn ta không kịp phản ứng.
"Rầm—!"
Mắt Tụ Hương tối sầm, đầu đập thẳng vào xương quai xanh của Vọng Ngưng Thanh, để lại trên làn da trắng ngần của nàng một vết đỏ hằn rõ.
Con linh miêu đang nằm trên tủ gỗ, vừa nghe thấy tiếng động lớn liền giật mình dựng hết lông lên: "Meo—! Tôn thượng?"
"Không có gì, ngươi cứ ngủ đi." Tụ Hương ngã nhào vào lòng Vọng Ngưng Thanh, nàng chỉ thản nhiên đẩy đầu hắn ta ra, đôi mắt vô hồn nhìn chằm chằm lên những tấm rèm chồng chất trên giường, cảm thấy rằng việc nhập thế luyện tâm quả nhiên là một điều khó khăn. Ngay cả mấy con mèo con xung quanh nàng cũng cần được nuông chiều, tại sao cái thân phận công chúa hưởng hết vinh hoa phú quý này lại chẳng còn sướng bằng cuộc sống của một kẻ khổ tu vậy?
Nàng rất muốn nhập định để nghỉ ngơi một chút, nhưng bên cạnh nàng lại có một người đang nằm, người đó lại không ngừng đưa mắt nhìn nàng chằm chằm.
Nhập định, hay còn gọi là thần du thái hư*, là trạng thái mà tu sĩ không thể bị quấy nhiễu bởi tác động bên ngoài. Quá trình này đòi hỏi sự tập trung tuyệt đối, vì nếu bị gián đoạn, có thể ảnh hưởng đến hồn phách. Đối với Vọng Ngưng Thanh, việc tu luyện đã trở thành thói quen ăn sâu vào máu thịt của nàng, nhưng trong hoàn cảnh hiện tại, ngồi nhập định rõ ràng không phải là lựa chọn hợp lý. Sau một hồi suy nghĩ, nàng quyết định học cách như người phàm, an tĩnh nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
(*Cụ thể hơn, "Thần du thái hư" mô tả trạng thái tinh thần và linh hồn rời khỏi thân xác, du hành trong cõi hư không, đạt đến trạng thái tự tại, giải thoát khỏi những ràng buộc vật chất của thế gian)
Trong khi nàng chìm dần vào giấc mơ, linh miêu lại không còn buồn ngủ. Ẻm đi đi lại lại một hồi, cuối cùng nhảy lên giường, rồi dò hỏi trong thức hải của Vọng Ngưng Thanh: "Tôn thượng, dù sao thì Tụ Hương cũng là người của hoàng thượng, ngài không lo rằng ngày mai hắn ta sẽ nhiều lời với người khác sao?"
Vọng Ngưng Thanh không buồn mở mắt ra, bình thản trả lời: "Nếu hắn ta thông minh, hắn ta sẽ biết rằng mình không nên nói gì cả."
Linh miêu vẫn không hiểu, dẫu sao ẻm cũng chỉ là một con mèo con mới sinh ra chưa bao lâu, đối với đạo lý đối nhân xử thế, ẻm chỉ hiểu được nửa vời.
Nhưng Vọng Ngưng Thanh tính toán không sai, sáng hôm sau, Tụ Hương tỉnh dậy quả thật không nói gì cả. ( app TYT - tytnovel )
Hắn không những không nói gì, mà còn cố ý để lại trên cơ thể mình nhiều dấu vết mập mờ, lúc vô tình lúc hữu ý khoe khoang trước mặt các công tử khác, hoàn toàn củng cố danh hiệu "nam sủng số một" trong phủ của trưởng công chúa. Những nam sủng khác có cùng mục đích với hắn thì tràn đầy ganh tị, còn đối với Tụ Hương – kẻ đầu tiên được sủng ái – họ lại càng dè chừng hắn ta; còn những người bị công chúa ép bắt về phủ thì sắc mặt không tốt, ai nấy đều đóng chặt cửa phòng, chỉ sợ công chúa nhớ tới mà cưỡng bức họ.
Tụ Hương hiểu rất rõ rằng, việc hắn ta tự nguyện dâng mình nhưng lại không được công chúa sủng ái tuyệt đối không thể để người khác biết. Thứ nhất, điều này sẽ làm lung lay địa vị của hắn ta trong phủ, thứ hai, nó sẽ trở thành cái cớ để những kẻ muốn thay thế hắn nắm lấy. Một kẻ chỉ dùng sắc đẹp để hầu hạ người khác, cùng với đệ nhất mỹ nhân hoàng triều ở chung cả đêm mà chỉ đơn thuần đắp chăn bông nói chuyện? Điều này không chỉ khiến người khác nghi ngờ về nhan sắc của hắn, mà còn khiến họ nghi ngờ liệu hắn có “được” hay không
Chẳng cần Vọng Ngưng Thanh phải nói gì, Tụ Hương tự mình sẽ giữ kín chuyện này, thậm chí còn tìm cách che đậy nó giúp nàng.
Vọng Ngưng Thanh quan sát vài ngày, thấy Tụ Hương quả thật biết điều, thế là tiếp tục triệu hắn đến hầu hạ nhiều đêm liền. Tuy rằng họ chỉ chung giường chung gối mà không làm gì, nhưng trong phủ công chúa đêm nào cũng có lệnh chuẩn bị nước nóng, còn Tụ Hương sau đó thì cũng được cho thưởng không ít. Sau đó, Vọng Ngưng Thanh bắt đầu triệu thêm một vài nam sủng khác, nhưng chỉ để họ ngủ lại một đêm rồi hôm sau trả về rồi thưởng cho chút đồ vật.
Những nam sủng này ở trong tẩm cung của công chúa chỉ được một đêm, sau đó dường như công chúa mất hứng với họ, đêm nào cũng chỉ triệu gọi Tụ Hương. Tụ Hương được ban thưởng rất nhiều, hành vi của hắn ta cũng càng ngày càng trở nên kiêu căng, ngang ngược. Những nam sủng bị công chúa bỏ bê sau một đêm đều giận mà không dám nói gì, chỉ nghĩ rằng công chúa chê họ nhàm chán nên chỉ có hứng thú với Tụ Hương. Họ không dám tiết lộ việc mình bị phớt lờ suốt đêm, thà để người khác hiểu lầm rằng họ đã cùng công chúa hoan lạc còn hơn phải đối mặt với sự xấu hổ khó nói này. Vì vậy, mọi chuyện cứ thế mà bị Vọng Ngưng Thanh dễ dàng qua mắt.
Danh tiếng "trưởng công chúa Dung Hoa phóng đãng" dần dần lan truyền, nhưng trong phủ công chúa, Vọng Ngưng Thanh lại giống như một vị sư già nhập định, bình thản kiểm soát mọi chuyện từng bước một.
Linh miêu rất thán phục, ẻm nũng nịu cọ vào tay Vọng Ngưng Thanh, giọng điệu nịnh nọt: "Tôn thượng quả thật tính toán đến không để lộ chút sơ hở!"
Vọng Ngưng Thanh liếc nhìn ẻm một cái rồi hạ mắt xuống, thầm nghĩ: Chuyện này thì có đáng gì đâu? Chẳng qua chỉ là mấy trò đấu đá nhỏ trong lòng người mà thôi. Mắt của những kẻ này chỉ nhìn được phạm vi nhỏ hẹp của phủ trưởng công chúa, lòng dạ tất nhiên chẳng lớn hơn thế bao nhiêu. Muốn khống chế bọn họ chẳng khác gì bóp chết một con kiến. Điều thực sự cần suy nghĩ là làm sao không gây ra nhân quả mà vẫn xoay sở được cái tiếng xấu của một vị công chúa mất nước.
Hành sự hoang đường thì chỉ là mất đi chút phẩm hạnh cá nhân, không ảnh hưởng đến đại cục, ở một đất nước có phong tục phóng khoáng như Cảnh Quốc thì lại càng chẳng đáng nhắc tới. Muốn bị rơi vào cảnh bị ngàn người chỉ trích, vạn người phỉ nhổ thực sự không dễ dàng, tội lớn đến mức đáng chịu hình phạt "ngũ mã phanh thây" cũng hiếm. Để tránh việc khi tân hoàng lên ngôi chỉ giải quyết nàng bằng một chén rượu độc, Vọng Ngưng Thanh cần phải tính toán sâu xa hơn. Sau khi suy nghĩ kỹ lưỡng, nàng nhận ra rằng ngoài tội danh dâm loạn, tội lớn nhất mà nàng khó có thể chối cãi chính là giết hại Sở lão gia.
Vọng Ngưng Thanh cân nhắc kỹ lưỡng, nhận thấy rằng việc nàng vui chơi hưởng lạc trong thời kỳ quốc tang của Thường Minh Đế có thể bị người ta mắng là "bất hiếu bất đễ*." Thế nhưng, thật không may, phía trước nàng lại có Vương Kiểu Nhiên còn bày trò ầm ĩ hơn. Hắn không chỉ đổ xô xây dựng công trình lớn mà còn chém giết không nương tay, miệng thì nói "một triều vua, một triều thần," nhưng bên phía pháp trường hành quyết ở chợ phía đông lại đầy rẫy máu tanh chất chồng đến mấy thước. So với hắn, việc của nàng chỉ là chuyện nhỏ trước chuyện lớn. Trong khi triều đình đang sống trong cảnh nơm nớp lo sợ, không ai rảnh để mà để tâm đến một trưởng công chúa phóng túng như nàng. Vọng Ngưng Thanh cảm thấy có chút tiếc nuối, chỉ đành tiếp tục cố gắng.
(*"Bất đễ" có nghĩa là không kính trọng, không tôn trọng anh chị em, không giữ trọn đạo nghĩa làm em đối với anh chị trong gia đình.)
Hòa thượng Hoài Thích đã được nàng mời vào phủ, điều này đã làm danh tiếng xấu xa của nàng về việc làm nhục tăng nhân thên phần chắc chắn. Tụ Hương cũng đã giúp nàng che giấu những sơ hở trong hành vi phóng đãng của mình, hắn ta quả thật là một con cờ hữu dụng.
Nhưng như thế vẫn chưa đủ, nàng cần thêm nhiều quân cờ hơn nữa.
Vọng Ngưng Thanh ngẫm nghĩ, rồi dùng đầu bút lông gõ nhẹ lên cái thẻ tre nơi ghi tên Sở Dịch Chi.
Không cần đợi đến năm sau, đại hôn của công chúa và phò mã hãy diễn ra ngay trong năm nay thôi.