Kỹ năng diễn xuất của Vọng Ngưng Thanh bị linh miêu đánh giá là thiếu linh hồn.

Nàng hoặc là có biểu cảm phong phú nhưng giọng điệu lại phẳng lặng, hoặc là giọng nói đầy cảm xúc nhưng khuôn mặt lại lạnh như băng, vì không thể tập trung vào cả hai thứ cùng một lúc nên nàng thường mắc phải lỗi “được cái này, mất cái kia”. Loại diễn xuất này khiến thái độ của nàng trông có vẻ rất qua loa, nhưng may mắn là nàng đang vào vai một công chúa tính tình thất thường, vì vậy cũng chẳng ai dám công khai lên tiếng chỉ trích.

Tuy nhiên, nếu là để diện kiến hoàng thượng, thì kiểu diễn xuất như vậy còn lâu mới đủ.

“Tôn thượng! Xem như là ta xin ngài đấy, là cảm giác uất ức, phải là cáo cảm giác chịu oan ức ấy! Ngài hãy thử tưởng tượng, như lúc ngài mới học kiếm đạo, căn bản chưa vững đã bị sư phụ nổi danh là lạnh lùng vô tình vùi xuống hố để ngộ thiên địa, không ăn không uống suốt bảy ngày bảy đêm, chẳng phải là rất ấm ức và khó chịu sao? Chính là cái loại cảm giác sẽ khóc ngay lập tức ấy!”

“Không có.” Vọng Ngưng Thanh nhớ lại cảm giác đó, nghiêm túc giải thích: “Ngoài việc rễ cây khó nuốt và linh lực cạn kiệt ra thì mọi thứ vẫn ổn.”

Linh miêu nghe vậy, suýt nữa thì cũng bật khóc. Ẻm chỉ một móng vuốt về phía hình ảnh được lưu trong lưu ảnh thạch, nghẹn ngào nói: “Ngài không thể học biểu cảm của cô gái này như cách ngài học kiếm thuật sao?”

“...” Vọng Ngưng Thanh trầm mặc, thực tình mà nói, việc này còn khó hơn học kiếm thuật nhiều.

Dù vậy, rốt cuộc thì Vọng Ngưng Thanh cũng là đệ tử sống sót dưới tay Minh Kiếm Tiên Tôn, nên trên đường vào cung, nàng đã thể hiện khả năng ngộ đạo xuất sắc của mình, học được gần như toàn bộ các biểu cảm mà linh miêu yêu cầu. Sau khi vào cung, nàng theo thói quen của Vương Ngưng, chẳng thèm thông báo mà trực tiếp xông thẳng vào Ngự Thư Phòng, vừa nhìn thấy vị hoàng đế mặc long bào liền lao tới đấm hắn liên tục.

“Hoàng huynh là đồ tồi! Huynh biết rõ muội và nhà họ Sở đã hoàn thành hết tam thư lục lễ, chỉ thiếu bước nghênh thân mà còn ra lệnh tru di cửu tộc, huynh bảo hoàng muội còn mặt mũi nào để sống đây?!” Biểu cảm khóc lóc thút thít không phải sở trường của Vọng Ngưng Thanh, nên nàng dứt khoát vùi mặt vào vai Vương Kiểu Nhiên, cố gắng nghẹn ngào: "Bây giờ thì hay rồi, thiên hạ ai cũng nói hoàng gia vô tình, công chúa vô tâm, ngay cả gia chồng tương lai mà cũng có thể trở mặt không nhận. Gả cho hoàng thất thì chẳng có chút lợi lộc nào cả! Phụ hoàng vừa mới băng hà, huynh lại còn rắc muối vào vết thương của hoàng muội! Thà muội chết quách đi cho xong—!”

Linh miêu đang ngồi co ro trước cửa Ngự Thư Phòng run rẩy không ngừng, thầm nghĩ: Đúng là Hàm Quang tôn thượng có ngộ tính phi thường, ngữ điệu uyển chuyển và tình cảm trong lời nói quả thật sinh động đến bất ngờ.

Vương Kiểu Nhiên đích thực là bào huynh của Vương Ngưng, cũng sở hữu dung mạo mỹ miều như hoa xuân trăng thu, nhưng bản thân hắn cũng giống như vẻ ngoài, chỉ thích những thứ phong hoa tuyết nguyệt, gảy đàn, vẽ thơ. Sau khi vị tam hoàng tử này bất ngờ đăng cơ, tất cả các mối quan hệ trước đây đều bị cắt đứt, đang ngồi trong thư phòng cảm thán sự cô độc của đế vương, chưa kịp viết xong bài thơ thì đã bị muội muội ruột náo loạn một trận, khiến lòng hắn trở nên ấm áp vô cùng. Hắn lập tức quên sạch cơn giận vì phụ hoàng bị hù chết mà bắt đầu dỗ dành muội muội của mình.

“Hoàng muội, chờ hết thời gian chịu tang đã, hoàng huynh sẽ phong muội làm trưởng công chúa, còn chuyện với Sở Dật Chi thì thôi bỏ đi. Hoàng huynh sẽ tìm cho muội một mối hôn sự tốt hơn.” Vương Kiểu Nhiên chẳng biết gì về việc trị quốc, chỉ biết đọc thuộc lý thuyết trong sách, sách nói “Quân vô hí ngôn” (vua không nói đùa), vậy thì chắc chắn không được tùy tiện hứa hẹn: "Hoàng muội xứng đáng với thứ tốt nhất, trẫm thấy Tiêu Cẩn cũng là một lựa chọn không tồi.”

Nghe vậy, Vọng Ngưng Thanh đang nằm trên vai hắn lập tức lạnh mặt. Khi Thường Minh Đế còn sống, ông ta còn chẳng dám nghĩ đến việc gả nữ nhi của mình cho Tiêu Cẩn. Ở Cảnh Quốc, nơi sĩ tộc nắm quyền, một số gia tộc thậm chí còn có địa vị không hề thua kém gì hoàng thất. Thậm chí vị khai quốc hoàng đế có xuất thân hàn vi cũng phải dựa vào liên hôn với các thế gia danh giá để củng cố uy tín của mình. Những gia tộc này không chỉ nuôi dưỡng tử sĩ và tư binh, mà còn sở hữu những lãnh địa rộng lớn, gốc rễ sâu xa, đến hoàng gia cũng khó lòng bì kịp.

Những dòng dõi danh môn vọng tộc đã truyền thừa qua trăm năm này có quy củ rất nghiêm ngặt, gia phong thanh liêm. Để giữ vững sự thanh khiết và cao quý của mình, một số gia tộc còn không bao giờ gả nữ nhi của mình cho hoàng thất, cũng không cưới công chúa về làm dâu.

—— Tiêu gia và Nghiêm gia đều nằm trong số ít những gia tộc như vậy.

Nhưng Vương Kiểu Nhiên đâu có biết điều đó. Cái gọi là “kẻ không biết thì không sợ”, hắn chỉ biết sách viết rằng “Sấm sét và mưa móc đều là ân sủng của thiên tử”, và “Dưới bầu trời này, đất nào mà chẳng phải là đất của Thiên Tử”, mà chẳng hề hiểu đến những mưu kế và sự hiểm độc trong triều đình, càng không biết rằng lòng người ẩn chứa những toan tính khó lường. Hắn cứ nghĩ trời đứng nhất, đất đứng nhì, còn hắn là thứ ba, muốn chém đầu ai thì chém, muốn tiêu xài thế nào thì tiêu xài.

Nếu nói rằng quốc khố trống rỗng là vì sự bất tài của Thường Minh Đế, nuôi dưỡng một đám gian thần, thì nguyên nhân thực sự khiến Cảnh Quốc suy yếu lại chính là do sự tàn bạo vô nhân đạo và tính tình cố chấp của Vương Kiểu Nhiên.

Còn về phần vị ấu đế sau này, chẳng qua chỉ là thêm dầu vào lửa, làm quyền lực rơi vào tay kẻ khác, và đẩy nhanh sự diệt vong của Cảnh Quốc mà thôi.

Nhưng tất cả những điều đó chẳng liên quan gì đến Vọng Ngưng Thanh. Nàng chỉ dùng chiếc khăn tẩm nước thuốc chấm nhẹ lên khóe mắt, nước mắt bỗng nhiên lăn dài: “Hoàng huynh đang nói gì vậy? Chẳng phải huynh hiểu rõ tính tình của hoàng muội sao? Trên đời này, không có thứ gì muội muốn mà không chiếm được cả! Huynh muốn muội vĩnh viễn không có được Sở Dật Chi, chẳng phải là muốn để nghiệt chướng đó đâm rễ trong tim muội cả đời sao? Đợi muội cưới được hắn rồi, đến lúc đó hành hạ hắn thế nào mà chẳng được? Hơn nữa, hoàng muội đã tự tay giết lão già Sở Lam Đình kia để báo thù cho phụ hoàng rồi! Cũng là giúp hoàng huynh tránh khỏi dị nghị rằng hoàng huynh là người bất nhân ngay khi vừa mới đăng cơ!”

Vương Kiểu Nhiên nghe vậy, thoạt đầu vô cùng kinh ngạc, nhưng sau đó lại thấy ấm áp trong lòng. Đúng vậy, từ lúc hắn ban ra mệnh lệnh ấy, các văn nhân khắp nơi đều lên tiếng mắng nhiếc, bảo rằng hắn bất nhân bất nghĩa. Hắn là văn nhân, trong lòng sao mà chịu nổi sự sỉ nhục ấy được? Nhưng đó là uy nghiêm của thiên tử, là cái gọi là “Thiên tử nổi giận, máu chảy thành sông”, hắn phải giữ gìn thể diện cho hoàng gia, đấy cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi.

Nhưng bây giờ, trụ cột lớn nhất của nhà họ Sở đã bị giết! Sở Lam Đình là ai? Là thái phó của thái tử, là một trong tam công của Thường Minh Đế, là đại thần nhất phẩm tiền triều, là người đứng đầu Thái Học Viện. Nói rằng có đến sáu phần nho sinh trong thiên hạ đều là học trò của Sở Lam Đình thì cũng không hề quá lời, ông được mệnh danh là người đào tạo học trò khắp thiên hạ. Những cuốn sách ông viết đến nay vẫn là tài liệu cho các kỳ thi khoa cử.

Lần này, Vương Kiểu Nhiên quên hết cái gọi là “Thiên tử giận dữ”. Hắn chỉ biết rằng mình, một đế vương cô độc ở trên đỉnh cao như vậy, thế mà lại may mắn có được một người muội muội luôn thấu hiểu mình. Giờ đây, hắn đã giữ được thể diện của thiên tử, lại có thể vớt vát chút danh tiếng “nhân từ”, thuận theo ý muội muội thì có sao đâu?

Vương Kiểu Nhiên phất tay lớn một cái, giao hết chuyện nhà họ Sở cho Vọng Ngưng Thanh xử lý. Còn nàng, không phụ sự sủng ái của hoàng đế, lập tức dùng tiền thuê mấy nho sinh nghèo viết bài nịnh bợ tân hoàng, không tiếc lời ca tụng hắn như một bậc thánh nhân số một, đồng thời mắng công chúa Cảnh Quốc thậm tệ, nào là ngạo mạn, nào là phóng đãng vô độ. Sự tương phản này rõ ràng đến mức người ta không thể nghĩ rằng những lời này lại từ cùng một người mà ra.

Vương Kiểu Nhiên đọc những bài văn đó, trong lòng càng cảm thấy áy náy, hắn nghĩ mình phải bù đắp cho hoàng muội thật nhiều mới được.

Vậy nên, hắn lại phất tay lớn một cái, phong Vương Ngưng làm “Cảnh Quốc Dung Hoa Trưởng Công Chúa”, ban thưởng ba mươi mỹ nam, cùng vô số vàng bạc châu báu, lụa là gấm vóc...

Vọng Ngưng Thanh ngồi trong phủ công chúa của mình, mặt không chút biểu cảm, nghe thái giám tuyên chỉ.

Trước đây, nàng tự nạp mười tên trai lơ, giờ Vương Kiểu Nhiên lại tặng thêm ba mươi người, tổng cộng là bốn mươi người, cứ cho mỗi ngày thay một người thì đến cả tháng cũng chưa xoay hết vòng được.

Khi hạ nhân đến báo rằng chùa trong phủ đã được dọn dẹp xong, đại sư Hoài Thích cũng đã dọn vào đó rồi, Vọng Ngưng Thanh bỗng nhớ ra rằng hiện giờ nàng vẫn đang mang trên mình tiếng “làm nhục tăng nhân”.

Mặt, nghĩa là vẻ đẹp của dung mạo; đầu, nghĩa là vẻ đẹp của mái tóc. "Mỹ nam" dùng để chỉ những người nam tử có ngoại hình xuất sắc. Ở Cảnh Quốc, một nơi mà mọi thứ đều được đánh giá qua vẻ bề ngoài, những mỹ nam lọt vào mắt hoàng thượng tự nhiên phải có nhan sắc không tầm thường. Nhưng ở Cảnh Quốc, nam tử không chỉ được đánh giá dựa trên ngũ quan mà còn phải xem khí chất và phong thái. Những mỹ nam được đưa đến bao gồm tất cả các loại mà nữ nhân yêu thích: thanh cao, anh tuấn, lạnh lùng, tà mị, nho nhã, dịu dàng... Nhưng dù là loại nào, tất cả đều phù hợp một cách hoàn hảo với thẩm mỹ của Cảnh Quốc – áo dài, tay rộng, da trắng như ngọc. Nói cho hoa mỹ thì là "gầy gò thanh tú như cây ngọc", còn nói thẳng ra thì là "yếu đến mức không có sức để trói gà". ( truyện trên app T•Y•T )

Đối với người đã quen thuộc với tu chân giới như Vọng Ngưng Thanh, nơi mà các tu sĩ có thể dùng kiếm quét ngang tứ hải, bễ nghễ thiên hạ, nàng thực sự khó có thể đồng cảm với một đất nước tôn sùng vẻ đẹp văn nhã, yếu ớt như thế này.

Chuỗi hạt của Đạo gia và Phật môn có nét tương đồng. Mỗi khi Vọng Ngưng Thanh suy nghĩ đến phiền lòng, nàng lại lần hạt Phật châu, tâm trạng ổn định trở lại, rồi nàng cũng sắp xếp các mỹ nam tử đâu vào đấy. Phủ công chúa đã rộng rãi, phủ trưởng công chúa lại càng rộng hơn, đủ chỗ cho bốn mươi người ở thoải mái. Chỉ có điều sự phân biệt về địa vị cao thấp thì khó mà tránh được. Vọng Ngưng Thanh không muốn một nhóm người tranh đấu mưu mô, khiến phủ công chúa trở nên rối ren hỗn loạn, vì vậy nàng để họ tự lựa chọn. Những kẻ thích đấu đá thì chia thành nhóm hai ba người, còn những người không muốn gây chuyện thì được phân đến những tiểu viện yên tĩnh, thanh tịnh, cũng coi như đã sắp xếp ổn thỏa.

Những kẻ đến đây vì vinh hoa phú quý, cứ nuôi dưỡng thật tốt, coi như nuôi vài con mèo quý cũng được; còn những ai có chí lớn, xem nàng như chiếc thang để trèo lên cao thì có thể cân nhắc bồi dưỡng, mặc dù nàng cũng chẳng rõ liệu bọn họ có tác dụng gì hay không. Đối với Vọng Ngưng Thanh, ngoài thanh kiếm của mình ra, tất cả những thứ khác đều chỉ là vật ngoài thân, cho nên đối với các nam sủng dò xét ý tứ của nàng, nàng cũng được xem là đối xử khá ôn hòa, ai muốn gì cũng được, thậm chí nếu có ai đó lấn tới, nàng cũng chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở, không hề tức giận.

Kẻ được cho là “được voi đòi tiên” đó chính là một tên nam sủng tên là Tụ Hương.

Tụ Hương là một tiểu thị* được nuôi dưỡng trong cung, từ nhỏ đã được dạy cách dùng sắc hầu người, cho dù không được ban cho trưởng công chúa, hắn ta cũng sẽ sớm bị đưa tới hầu hạ một vị quan quyền quý khác mà thôi. Dù vậy, hắn ta vẫn cho rằng hầu hạ nữ nhân tốt hơn nhiều so với nam nhân.

(*"Tiểu thị" là một từ trong văn hóa cổ đại Trung Quốc, thường chỉ những người hầu nam trẻ tuổi trong các gia đình quý tộc, vương tôn hoặc hoàng gia. Nhiệm vụ của họ thường là hầu hạ chủ nhân trong các công việc hàng ngày, từ phục vụ việc ăn uống, trang phục đến các nhu cầu cá nhân khác.)

Trong số ba mươi người được đưa đến, Tụ Hương là người có tư sắc xuất chúng nhất, cũng là người giỏi nhất trong việc đoán lòng thượng cấp. Khi phát hiện trưởng công chúa dường như có thái độ “muốn gì được nấy”, hắn ta bèn mạnh dạn thử thăm dò, đề xuất rằng hắn ta muốn ở tại viện Trọng Lữ – nơi gần với chỗ ở của phò mã nhất. Theo phân cấp trong hoàng thất, chỉ có những trắc phi có tên trong danh sách mới được phép sống tại đó.

Dù công chúa và phò mã không ở cùng nhau, nhưng phủ công chúa vẫn phải chuẩn bị sẵn chỗ ở cho phò mã. Một tên tiểu thị mà lại dám mơ tưởng đến chuyện gây khó dễ cho phò mã tương lai, theo lý thuyết, hoàng gia tôn nghiêm sẽ không dễ dàng bỏ qua. Nhưng trưởng công chúa chỉ lạnh lùng khấu trừ bổng lộc của hắn ta, phạt hắn ta cấm túc trong viện của mình, một hình phạt nhẹ nhàng đến mức chẳng đáng bận tâm. Tụ Hương cho rằng mình đã nắm bắt được tâm ý của trưởng công chúa.

Hắn ta nghĩ rằng trưởng công chúa không quan tâm bọn họ tranh sủng, thậm chí có vẻ còn khuyến khích bọn họ cạnh tranh với nhau, miễn là không làm mất mặt phò mã tương lai thì nàng sẽ chẳng bận tâm.

Cũng phải thôi, nếu thật sự để tâm đến phò mã, làm sao trưởng công chúa có thể thu nhận nhiều nam sủng như vậy ngay trước lễ thành hôn chứ? Nàng thậm chí còn tự tay giết hại tổ phụ của Sở gia, gây ra sóng gió khắp nơi, thù oán sâu sắc như vậy mà công chúa còn không có ý định hủy hôn sao? Trong mối quan hệ rối rắm này chắc chắn có điều gì đó cần phải xem xét kỹ lưỡng, nhưng điều duy nhất có thể khẳng định là tình cảm giữa phò mã và công chúa chẳng thể tốt đẹp gì cho cam.

Đã như vậy, trước khi phò mã và công chúa thành hôn, chiếm được một vị trí vững chắc trong phủ là điều cần thiết đối với những nam sủng như hắn ta.

Nghĩ vậy, tối hôm đó, Tụ Hương liền thay một bộ y phục mỏng manh, ôm theo gối ngọc, bước về phía phòng ngủ của công chúa.

Các viện trong phủ trưởng công chúa đều được đặt tên theo mười hai âm luật, viện mà Tụ Hương đang ở có tên là “Lâm Chung Các”, tượng trưng cho tháng Sáu. Trong viện này còn có năm nam nhân khác. Bọn họ đều xuất thân từ trong cung, đã sớm phân chia ngôi thứ như thể nuôi cổ, và Tụ Hương chính là kẻ chiến thắng, những người còn lại chỉ có thể cúi đầu tuân phục hắn ta. Thấy Tụ Hương chuẩn bị ra tay, những kẻ khác đều lẳng lặng rút lui, dù trong lòng có chút không cam tâm nhưng không ai dám tỏ thái độ, chỉ sợ bị Tụ Hương ghi thù.

Khi Tụ Hương ôm gối ngọc đi qua Di Tắc Quán, hắn ta chạm mặt với Lâm Mạch Thâm, người đang ra ngoài thưởng nguyệt. Khác với Tụ Hương, Lâm Mạch Thâm vốn là một nho sinh nghèo khó, chỉ vì có dung mạo tuấn tú mà bị công chúa cưỡng ép đưa về phủ, hoàn toàn không phải tự nguyện. Tuy cùng là nam sủng, nhưng địa vị của kẻ bị bắt về và kẻ được đưa đến đương nhiên là khác nhau. Nhìn thấy chiếc gối ngọc trong tay Tụ Hương, sắc mặt của Lâm Mạch Thâm liền sa sầm lại.

Những kẻ dùng nhan sắc hầu hạ người khác luôn bị coi thường bởi những kẻ dùng tài năng và trí tuệ để sinh tồn, nhưng Tụ Hương chẳng bận tâm. Nguyên tắc sống của hắn ta là cười người nghèo chứ không cười kẻ bán nhan sắc. Đến nước này rồi mà còn giả vờ thanh cao làm gì? Chẳng lẽ phò mã sẽ vì ngươi nhất quyết không thuận theo mà tha cho ngươi sao? Dù sao cũng đều là nam nhân, mà công chúa lại xinh đẹp như vậy, chỉ là chuyện lên giường thôi thì có gì mà phải làm quá lên chứ?

Nghĩ vậy, Tụ Hương tắm rửa thật sạch sẽ, thoa nước hoa thơm nức, như một món sơn hào hải vị đã được chế biến tỉ mỉ, nằm gọn gàng trong chăn ấm của công chúa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play