Tạ Chiêu Ninh đưa Chu thị về nơi ở của bà là Quân An đường.
Quân An đường nằm không xa Cẩm Tú đường của Tạ Chiêu Ninh mà chỉ cách một nhà thủy đình. Tạ Chiêu Ninh dìu Chu thị, cứ mải miết nhìn bà.
Cuối cùng Chu thị không nhịn được cười: “Man Man sao vậy? Sao cứ nhìn chằm chằm tổ mẫu.”
Vì sợ đây chỉ là một giấc mơ, khi tỉnh dậy nàng vẫn đang chờ chết trong căn điện hoang tàn trong cung, sợ khi tỉnh lại sẽ không bao giờ được thấy khuôn mặt của tổ mẫu nữa, sợ vẫn làm cho tổ mẫu chết đi trong đau khổ. Nhưng ngoài mặt nàng chỉ cười nói: “Viên ngọc xanh trên mạt ngạch của tổ mẫu đẹp quá.”
Chu thị phì cười rồi khẽ nhíu mày, đưa tay xoa ngực như thấy không thoải mái.
Tạ Chiêu Ninh lập tức lo lắng, lúc này tổ mẫu đúng là đã mắc bệnh. Từ lúc tổ mẫu thường xuyên cảm thấy đau ngực đến khi qua đời chỉ vỏn vẹn nửa năm!
Tạ Chiêu Ninh vội hỏi: “Tổ mẫu không khỏe sao?”
Mai cô hầu hạ Chu thị lên tiếng: “Bệnh tim của lão phu nhân dạo này nặng hơn rồi, vừa rồi phải uống một viên nhân sâm mới gắng gượng ra ngoài. Chúng ta vào trong trước đi.”
Mai cô là một thiếu phụ đứng tuổi dung mạo bình thường, mặc bối tử vải bông màu xanh nước biển. Bà ấy chỉ dùng một chiếc trâm bạc cài tóc, bề ngoài rất giản dị. Đó là người hầu lâu năm đã theo hầu Chu thị từ hồi còn con gái.
Quân An đường được bày trí rất nhanh nhã. Lão phu nhân đã lớn tuổi, thích những thứ đơn giản nên căn phòng chỉ trang trí đồ sứ trắng và lọ hoa màu xanh lá cây.
Tạ Chiêu Ninh đỡ bà nằm xuống. Nàng nhìn thấy sắc mặt đau đớn tái nhợt của tổ mẫu, cứ nắm chặt tay bà không buông.
Năm đó đúng là tổ mẫu đã lạc mất nàng, nhưng nhiều năm sau chính tổ mẫu đã đón nàng về hết lòng yêu thương. Nàng xem tổ mẫu là người quan trọng nhất trong đời. Chỉ khi tổ mẫu còn sống nàng mới cảm thấy được yêu thương, vẫn có được một mái nhà. Thế nên cái chết của tổ mẫu cũng là cú sốc lớn nhất trong đời nàng. Từ đó, nàng không chỉ mất đi người yêu thương mình nhất mà còn rơi vào cảnh bị mọi người khinh bỉ, trở nên bất lực trong Tạ gia. Sau đó, nàng bị kế mẫu và đệ đệ nhổ tận gốc rễ.
Mai cô lập tức gọi lang y, sau đó lấy một chiếc bình sứ đen to cỡ ngón tay cái ở đầu giường, đổ ra một viên thuốc màu đỏ nhét vào miệng tổ mẫu.
Có vẻ Chu thị đã quen uống loại thuốc này nên nuốt xuống không cần uống nước. Nhờ vậy bà mới thấy cơn đau của mình dần dịu đi, mở mắt ra lần nữa. Bà nhìn đôi mắt đẫm lệ của Tạ Chiêu Ninh, cười nói: “Con sợ sao?... Tổ mẫu, không sao đâu... Tổ mẫu còn muốn sống lâu để nhìn con xuất giá.”
Nước mắt Tạ Chiêu Ninh lập tức rơi xuống, nàng đưa tay xoa ngực tổ mẫu.
Bệnh tim của tổ mẫu ban đầu cũng không quá nghiêm trọng. Chỉ sau khi nàng trở về Tạ gia, bà thấy nàng không hòa thuận với người ở Tạ gia, không gần gũi với phụ mẫu nên cứ luôn cảm thấy có lỗi rồi tự trách, bệnh tình mới trở nặng hơn.
Mai cô thấy Tạ Chiêu Ninh tận tâm như vậy thì cười nói: “Lão thái thái xem đi, từ khi trở về, đại nương tử nhà ta quả thực đã hiểu chuyện hơn nhiều rồi.”
Chu thị được xoa ngực cũng cảm thấy cơn đau giảm bớt phần nào, lộ vẻ tự hào: “Tất nhiên rồi, ta hiểu con bé, Man Man chỉ hơi bướng bỉnh nhưng không ác tâm.”
Tạ Chiêu Ninh vùi đầu vào ngực tổ mẫu, nước mắt thấm ướt cả áo.
Người khác chỉ mong nàng rơi xuống địa ngục, chỉ mỗi tổ mẫu tin tưởng nàng. Nàng nhất định không để bất kỳ ai xúc phạm tổ mẫu đã hết lòng yêu thương nàng một lần nữa. Tổ mẫu bao che nàng như vậy thì tiếng xấu của nàng chắc hẳn cũng ảnh hưởng đến thanh danh của bà. Cuối cùng, tổ mẫu mắc phải bệnh tim nghiêm trọng, biết đâu nguyên nhân là do tiếng xấu của nàng?
Lang y nhanh chóng đến xem bệnh. Vì là bệnh cũ nên lang y chỉ châm mấy mũi làm giảm triệu chứng. Sau đó lang y nghiêm túc dặn dò: “Lão phu nhân cần phải nghỉ ngơi cho sức khỏe hồi phục. Đừng lo lắng hay di chuyển nhiều, phải giữ tâm trạng vui vẻ thoải mái. Chỉ như vậy mới có thể kéo dài tuổi thọ. Nếu lão phu nhân lại nổi giận nữa... sợ sẽ ảnh hưởng đến tuổi thọ!”
Tạ Chiêu Ninh đã đoán trước được những lời dặn dò này, chẳng khác những gì nàng biết ở kiếp trước. Tạ Chiêu Ninh nói nhỏ với tổ mẫu: “Con sẽ ở lại đây với tổ mẫu.”
Nhưng Chu thị lại lắc đầu từ chối: “Con về nghỉ ngơi đi... Hôm nay con cũng mệt rồi, nghe lời tổ mẫu đi. Phụ thân mẫu thân con đã biết tin, đang trên đường đến đây.”
Tạ Chiêu Ninh hít sâu một hơi. Nàng vẫn còn vài việc cần làm nên đúng là không thể nán lại với tổ mẫu lâu hơn được. Ngày mai nàng sẽ quay lại chăm sóc tổ mẫu. Nàng nghĩ vậy rồi nắm chặt tay tổ mẫu, đứng dậy bước ra ngoài.
Mai cô tiễn nàng ra cửa, Tạ Chiêu Ninh dặn nhỏ Mai cô: “Phiền cô cô chăm sóc cho tổ mẫu nhé. Trong nhà có chuyện gì thì cứ đến tìm ta, đừng để tổ mẫu lo lắng.”
Mai cô nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tạ Chiêu Ninh, dịu dàng nói: “Đại nương tử đừng lo, nô tỳ hiểu mà.”
Tạ Chiêu Ninh cảm thấy yên tâm hơn, nàng đi về phía Cẩm Tú đường.
Nàng và Thanh Ổ cùng nhau quay về.
Bóng đêm buông xuống, lầu các của Tạ gia chìm trong màn đêm. Những ngọn đèn treo dưới mái hiên các viện đung đưa trong gió tỏa ra ánh sáng ấm áp, mơ hồ xua tan bóng tối. Xa xa vẳng lại âm thanh ồn ào náo nhiệt của Biện Kinh, chân trời phía Nam như phản chiếu ánh đèn muôn màu của phố phường và cổng thành.
Nàng ngước nhìn ánh sáng phản chiếu trên bầu trời, cảm thấy cõi lòng lạnh lẽo cô đơn như sống lại.
Trái tim vẫn đập dữ dội trong lồng ngực cuối cùng cũng dịu lại. Nàng nhận ra mình thật sự đã trở về Biện Kinh phồn hoa ngày xưa, những con người này lại xuất hiện trong đời nàng một lần nữa! Thanh Ổ, tổ mẫu … nàng nhất định có thể thay đổi vận mệnh của họ. Nàng không đời nào để những kẻ độc ác thật sự thành công nữa. Nàng phải tự gột rửa bản thân, giành được lòng tin của phụ thân mẫu thân, không bao giờ để mình rơi vào cảnh khốn cùng nữa.
Nàng có rất nhiều việc phải làm, nhưng cần phải lên kế hoạch cẩn thận.
Thanh Ổ nói: “Đại nương tử, bên ngoài lạnh lắm, chúng ta vào trong trước đi.”
Tạ Chiêu Ninh đáp lời, dẫn Thanh Ổ bước qua nguyệt môn dẫn vào Cẩm Tú đường.
Nhưng chưa kịp bước vào đã nghe có tiếng quát mắng.
Tạ Chiêu Ninh khẽ nhíu mày, nhẹ nhàng đưa tay ra hiệu cho Thanh Ổ dừng lại.
“…Ai đã đặt bình hoa trong phòng Đại nương tử?” Một giọng nữ hung hăng tra hỏi: “Ta đã nói rồi, đại nương tử tuổi thỏ, khắc với trâu ngựa. Tại sao trong phòng lại có bình hoa trăm con tuấn mã?”
Một nha hoàn nhỏ tuổi run rẩy nói: “Hồng Loa tỷ tỷ, đại nương tử bảo nếu đặt một chiếc bình bên cạnh cây thu hải đường thì đẹp hơn. Nô tỳ mới vào kho tìm chiếc bình này, không ngờ lại khắc tuổi của đại nương tử..."
Người hầu tên Hồng Loa kia cười lạnh: “Ngươi còn viện cớ đại nương tử sao? Đại nương tử sai ngươi có một chuyện mà người không tận tâm? Ta đã nhắc nhở nhiều lần, trong nhà không được có đồ vật nào khắc tuổi đại nương tử. Ngươi không để ý lời ta nói sao? Người đâu, lôi ra hành lang bên kia, đánh hai mươi roi. Nhớ phải bịt miệng lại, để đại nương tử nghe thấy thì không hay!”
Nha hoàn nhỏ tuổi kia òa khóc: “Hồng Loa tỷ tỷ, xin tha cho ta một lần! Ta thật sự không cố ý đâu..."
Nhưng không ai nghe lời phân trần của nha hoàn đó, tiếng nức nở nghẹn ngào lập tức tắt lịm như bị người ta bịt miệng.
Tạ Chiêu Ninh hít một hơi thật sâu. Hai mươi roi? Ngay cả nam nhân khỏe mạnh bị đánh hai mươi roi cũng phải nằm liệt giường mấy tháng. Với một cô bé thì trận đòn này đúng là thập tử nhất sinh.
Nàng biết tình hình trong viện mình rất hỗn loạn. Ngoại trừ Thanh Ổ khá hơn một chút, những người còn lại đều có tính nết giống nàng, cậy thế hiếp người, gây chuyện thị phi, còn thích ỷ lớn hiếp nhỏ mà Hồng Loa đứng đầu trong số đó. Có nhiều việc nàng không làm, toàn do người hầu trong viện gây ra nhưng cuối cùng tội lỗi vẫn đổ lên đầu của nàng. Vì vậy khi Bạch Lộ bị thương nặng, phụ mẫu lập tức nghi ngờ nàng.
Nàng không đợi thêm nữa, đi thẳng tới hỏi: “Làm gì đó?”
Tạ Chiêu Ninh nhìn sang, thấy một nha hoàn nhỏ tuổi bị hai bà tử lực lưỡng kéo tay, đã khóc đến mặt mũi tái mét. Đứng đối diện là một nha hoàn mặc bối tử màu đỏ, chính là Hồng Loa.
Hồng Loa có đôi mắt xếch, vẻ mặt sắc bén, vừa nhìn đã biết không phải kẻ hiền lành. Nàng ta vừa thấy Tạ Chiêu Ninh thì lập tức tươi cười đi tới: “Nương tử đã trở về! Nô tỳ vừa về, nghe nói nương tử bị lang quân gọi đi nên rất lo lắng, nhưng giờ thấy nương tử không sao, nô tỳ cũng yên tâm rồi!”
Tạ Chiêu Ninh nhìn vẻ mặt tươi cười của Hồng Loa. Hồng Loa chẳng phải người tốt. Nàng ta rất khắt khe với người hầu kẻ hạ trong viện, cũng đã làm rất nhiều chuyện xấu. Nhưng nàng ta lại rất trung thành tận tụy với nàng, làm chuyện xấu cũng vì nàng. Tiếc thay trong số những người hủy hoại thanh danh của nàng, Hồng Loa là người góp phần nhiều nhất, cũng liên lụy nàng bị nghi ngờ nhiều nhất.
Thanh Ổ và Hồng Loa đều là những người theo nàng từ phủ Tây Bình.
Khi nàng trở về Tạ gia, đại cữu cữu của nàng rất lo lắng, nhưng dù sao nàng mang thân phận cao quý là đích trưởng nữ của Tạ gia, không thể không về đoàn tụ với người thân. Hơn nữa, ông ấy quanh năm sống ở biên cương, cứ như vậy sẽ ảnh hưởng đến tương lai của nàng. Chính đại cữu cữu cố tình chọn Thanh Ổ và Hồng Loa theo nàng về nhà. Thanh Ổ được chọn vì nàng ấy trung thành, còn Hồng Loa là do tính tình tàn nhẫn. Ông ấy cảm thấy hai người này có thể bảo vệ nàng chu toàn.
Nhưng đại cữu cữu là một nam nhân thô lỗ, không hiểu được những quanh co trong nhà, việc dẫn theo hai võ tỳ và một người tàn nhẫn như Hồng Loa chỉ càng làm cho nàng thêm kiêu căng, khiến phụ mẫu kiêng dè, dễ bị những kẻ có tâm lợi dụng. Sức khỏe của tổ mẫu lại không được tốt nên không thể trông nom đám người hầu xung quanh nàng.
Nhưng hai người này đúng là rất trung thành với nàng, nói gì nghe nấy. Hơn nữa, Hồng Loa cũng chết vì nàng nên nàng không muốn bỏ rơi nàng ta.
Nếu đã không muốn bỏ rơi thì phải sửa đổi tính khí của nàng ta.
Thanh Ổ khác với Hồng Loa. Tính tình của Thanh Ổ ban đầu rất ôn hòa, dần dần mới thay đổi. Còn Hồng Loa ngay từ đầu đã tàn nhẫn lại tinh ranh. Thật ra thì Hồng Loa vẫn còn nhỏ, kém nàng một tuổi.
Tạ Chiêu Ninh nghiêm khắc nói với hai bà tử: “Thả ra, lui đi.”
Sau đó nàng quay sang nói với Hồng Loa: “Vào trong với ta.”
Hồng Loa chợt thấy bất an, trước đây nàng ta cũng hay trừng phạt kẻ hầu người hạ mà đại nương tử có bao giờ để ý đâu? Sao hôm nay trông lại có vẻ không vui thế kia?
Đã xảy ra chuyện gì ở chính đường ư?
Tạ Chiêu Ninh đi trước dẫn đầu, Hồng Loa nơm nớp đi theo vào trong.
Tạ Chiêu Ninh ngồi xuống, Thanh Ổ lập tức rót cho nàng một chén nước lọc, Hồng Loa đi tới trước mặt nàng, hỏi dò: “Đại nương tử, xảy ra chuyện gì ở chính đường phải không?”
Tạ Chiêu Ninh lạnh lùng nhìn nàng ta, thốt lên: “Quỳ xuống!”
Hồng Loa sửng sốt, nhìn sang Thanh Ổ như muốn hỏi có chuyện gì nhưng Thanh Ổ chỉ liếc mắt nhìn nàng ta, ý bảo nghe lệnh đại nương tử.
Hồng Loa quỳ xuống, thắc mắc hỏi: “Đại nương tử, rốt cuộc là thế nào?”
Tạ Chiêu Ninh chỉ hỏi: “Sao vừa rồi ngươi lại phạt nha hoàn kia nặng vậy?”
Hồng Loa sửng sốt, đáp: “Đạo sĩ của Tứ Thanh quan từng nói năm nay đại nương tử sẽ gặp chuyện vận rủi, tuyệt đối không được để khắc tuổi. Nô tỳ đã nhắc bọn họ không được để những thứ khắc tuổi với đại nương tử trong phòng. Thế mà nha hoàn kia vẫn làm việc cẩu thả như vậy nên nô tỳ rất giận..."
Tạ Chiêu Ninh nghe vậy thì nổi nóng. Chỉ vì một chuyện nhỏ như vậy mà phải xử phạt nặng nề ngay ngoài sân!
Trước kia nàng đúng là hồ đồ, chưa từng hỏi đến những chuyện thế này mà cứ mặc Hồng Loa giải quyết.
Sau này ba người họ đều gánh lấy ác danh đúng là cũng không oan chút nào.
Tạ Chiêu Ninh hỏi: “Ngươi có biết một người bị đánh hai mươi cây gậy sẽ ra sao không?”
Hồng Loa rốt cuộc cũng hiểu ra: “Đại nương tử cảm thấy ta phạt nặng quá ư? Nhưng trong viện của người sao không có phép tắc được? Nếu ta không trừng phạt bọn họ nghiêm khắc thì đám vô lại này sẽ chỉ càng hành xử cẩu thả. Ai biết có phải chuyện khắc tuổi lần này dẫn đến tai họa khiến người bị trách phạt không? Bọn họ cứ như vậy sau này sẽ càng liên lụy nương tử!”
Tạ Chiêu Ninh giận quá hóa cười, nàng ta còn biết liên lụy cơ đấy! Nàng nói: “Vậy ta hỏi ngươi, ta đã bị phạt ở chính đường. Còn ngươi ở đây phạt nặng một nha hoàn nhỏ tuổi chỉ vì chuyện nhỏ như vậy. Nếu phụ mẫu ta phát hiện ra, ta sẽ thế nào, sẽ bị trừng phạt ra sao!”
Hồng Loa đúng là không nghĩ tới những chuyện này nên nhất thời ngây người.
Tạ Chiêu Ninh không đợi nàng ta lên tiếng đã nói tiếp: “Ngươi phạt nặng nha hoàn nhỏ tuổi vì một chuyện nhỏ như vậy. Nếu tin tức này bị truyền ra ngoài, người khác sẽ nói ta thế nào? Ai thèm tin những lời tiên đoán khắc tuổi khắc mệnh gì đó. Họ sẽ chỉ nghĩ rằng ta là kẻ độc ác, phê phán ta nhiều hơn, vậy phải làm thế nào?”