Kinh đô mới Lâm An, tháng chạp rét buốt, không khí đìu hiu bao trùm đất trời.
Tân hoàng lên ngôi mới được một năm, thiên hạ giờ mới dần ổn định, lại trùng với Tiết Thiên Ninh nên buổi lễ được mở đầu hoành tráng chưa từng có. Khắp lầu các Tập Anh điện rực rỡ sắc màu, các nhạc công thuộc phường nhạc cung đình bắt chước tiếng hót của hàng trăm loài chim chóc, lầu vàng gác ngọc giăng đèn kết hoa. Các thành viên hoàng thất và quan viên triều đình tụ tập chúc mừng, sứ thần các nước tới dự lễ. Yến tiệc xa hoa kéo dài suốt ba ngày.
Tạ Chiêu Ninh nằm trên giường, sắc mặt xanh xao, nhìn cảnh mùa đông tiêu điều ngoài cửa sổ.
Những âm thanh ồn ào từ xa vẳng đến như giấc mơ kéo dài từng ấy tháng năm.
"Thưa phu nhân, Điện hạ vừa sai người đưa thứ này tới."
Tạ Chiêu Ninh nghe tiếng bẩm báo mới quay lại nhìn.
Người hầu quỳ trên mặt đất, tay nâng một chiếc khay sơn son thếp vàng, trên khay có một chiếc áo dệt chỉ vàng sáng lấp lánh. Đây là trang phục theo quy chế dành cho Vương phi.
Những ngón tay nàng khẽ lướt qua những họa tiết dệt nổi, mùi hương bách hợp cung đình quý giá và những họa tiết dệt chỉ vàng đối lập với nội thất tăm tối trong phòng. Nàng chợt cười khẽ, vừa cười vừa ho khan. Nàng chẳng thể nhớ nổi mình đã dùng bao nhiêu thủ đoạn, hại bao nhiêu mạng người để có được thứ này.
Người hầu ngập ngừng không lên tiếng, chỉ biết lo lắng nhìn nàng.
Đúng lúc này cửa phòng bật mở, hai hàng thị vệ đi vào, ai nấy đều mặc áo giáp, tay lăm lăm kiếm.
Sau đó, có tiếng chân chậm rãi bước vào phòng.
Người hầu cứng đờ người, vẻ kinh hoàng lộ rõ trên mặt.
"Sao không mặc vào đi?”
Người vừa bước vào được thị vệ vây quanh, chậm rãi bước về phía họ. Hắn ta mặc một chiếc áo bào tím sẫm, đội thất lương quan, thắt lưng đính ngọc tôn lên vóc người cao ráo. Khuôn mặt tuấn tú sắc nét, đôi mắt đen sâu thẳm và làn da trắng nhợt hiện lên dưới ánh đèn. Ngay cả sắc môi nhạt màu cũng tôn thêm phong thái cao cao tại thượng. Có ai ngờ đây chính là Hoài Dương vương giờ đang nắm quyền khuynh đảo triều đình.
Người hầu sợ đến nằm rạp xuống, toàn thân run rẩy không dám phát ra tiếng động.
"Bao năm qua lòng dạ ngươi độc địa hơn cả bò cạp rắn độc, tốn bao tâm tư không phải chỉ vì thứ này sao?”
Tạ Chiêu Ninh chẳng buồn để ý đến hắn ta, rút bàn tay gầy gò nhợt nhạt của mình lại.
Triệu Cẩn bỗng đưa tay ra bóp cằm nâng mặt nàng lên, lạnh lùng nói: "Nhìn ta!"
Cằm bị siết chặt đến đau nhói khiến Tạ Chiêu Ninh buộc phải ngẩng đầu lên. Người trước mặt nàng có còn là chàng thiếu niên nổi tiếng khắp Biện Kinh, từng quyên góp tiền bạc cho chùa chiền và dân chúng mà nàng từng quen biết không? Lúc này trông hắn ta vừa lạnh lùng vừa bệnh hoạn, như thể hắn ta có thể vừa mỉm cười vừa ra tay giết người bất cứ lúc nào.
Tạ Chiêu Ninh chợt thấy nỗi bi thương trào dâng trong lòng, nàng nhắm mắt lại.
Sao lại đến cảnh ngộ thế này?
Có phải bắt đầu từ lúc nàng nói thích hắn ta, hay từ lúc nàng giết chết người hắn ta yêu nhất?
Năm đó Triệu Cẩn phò tá Tương vương chẳng mấy nổi bật tranh giành thiên hạ. Tân hoàng phong hắn ta làm Hoài Dương vương, đích thân giám sát trung thư tỉnh. Triệu Cẩn lấy lý do phụ tá ấu đế, lưu lại Thùy Củng điện, gần như tự mình chấp chính. Còn nàng mất đi địa vị tôn quý, sau khi Thuận Bình quận vương qua đời, chẳng qua là phường loạn thần tặc tử.
Triệu Cẩn bắt nàng về giam giữ trong cung cấm, ngay hôm đó hắn ta cho nàng dùng thuốc độc. Hắn ta thì thầm vào tai nàng rằng loại thuốc này sẽ dần khiến nàng không thể nói rồi cuối cùng không còn cử động được nữa, đây chính là hình phạt dành cho nàng. Hắn ta muốn biến nàng thành một xác chết còn thở.
Khi đó nàng không còn nhìn thấy được nữa, thời bé nàng từng vì mất thị lực vì chiến loạn. Đó là khoảng thời gian nàng hoảng loạn nhất, giờ hắn ta lại muốn nàng không thể nói năng cử động. Sao hắn ta lại cho nàng uống thứ thuốc độc đáng sợ đến vậy?
Nàng sợ đến lạnh toát người, cố sức móc họng nôn ra, dù đã rơi vào cảnh ngộ kia nhưng nàng vẫn muốn sống đàng hoàng.
Lúc đó hắn ta đứng bên cạnh nhàn nhã nhìn nàng, nàng còn nghe thấy tiếng cười của hắn ta.
Đồ điên, đồ điên! Nàng lao tới siết cổ hắn ta, hắn ta cũng chẳng buồn cử động, để mặc nàng siết cổ mình như thể nàng chỉ là phường sâu kiến yếu ớt chẳng đáng để mắt tới.
Lúc ấy nàng đau đớn hối hận xiết bao, hối hận cho cuộc đời mình. Nước mắt nàng rơi xuống những viên gạch vàng trong điện, khổ sở cố nôn ra. Tất cả là lỗi của nàng, rõ ràng nàng có xuất thân quyền quý, vì sao lại không biết giữ gìn? Sao nàng lại thích một thiếu niên không buồn để mắt đến mình, dù bị hắn ta chối từ mà vẫn dâng hết những thứ tự cho là tốt đẹp lên cho hắn ta. Triệu Cẩn lúc đó là bậc quân tử dịu dàng như ngọc, tao nhã như gió mát trăng thanh sao có thể thích nàng được? Vì không còn hy vọng gả cho hắn ta nên nàng mới kết hôn với Thuận Bình quận vương - sau đó nàng mới phát hiện ra rằng Thuận Bình quận vương là ca ca của hắn ta!
Sau đó, nàng đã làm bao điều xấu xa để tranh giành quyền lực hòng thu hút sự chú ý của hắn ta?
Nàng từng bước trở nên quyền thế hơn người, ngày càng chịu đủ tiếng đời mắng chửi. Ánh mắt của nàng vẫn không thể rời khỏi hắn ta, thậm chí còn vì ghen tuông mà dùng thủ đoạn đuổi hết thị nữ xung quanh hắn ta, khiến hắn ta bị người phê phán, càng ghét cay ghét đắng nàng hơn.
Nếu chỉ vậy thì cũng thôi. Sau này, khi biết người trong lòng Triệu Cẩn chính là thanh mai trúc mã đã gả cho nghĩa huynh của hắn ta, nàng đã ghen tuông đến phát điên, làm khó nàng ấy đủ đường. Sau đó, trong một bữa yến tiệc trong cung, người đó ngộ độc mất mạng sau khi uống món canh mà nàng đưa tới.
Sau khi thê tử qua đời, nghĩa huynh của Triệu Cẩn vì nhớ thương thê tử đã ngã bệnh, uất ức mà chết.
Mọi người đều nói chính nàng hại chết người. Dù gì nàng đã làm đủ mọi chuyện xấu trong quá khứ, nhưng lần đó nàng không hề ra tay. Nếu nàng thật sự muốn hại ai đó thì có rất nhiều cách, sao lại giở trò lộ liễu như vậy?
Lúc đó ánh mắt Triệu Cẩn nhìn nàng lạnh lẽo khôn tả. Nhưng sau đó, hắn ta lại đối xử dịu dàng với nàng. Tạ Chiêu Ninh không sao ngờ được khi một người đàn ông vốn lạnh lùng bỗng trở nên dịu dàng với mình mới là chuyện đáng sợ nhất trên đời.
Trong một buổi tiệc trong cung, nàng bị chuốc thuốc mê, sau đó bất ngờ được Triệu Cẩn cứu thoát. Nàng những tưởng hắn ta cũng có tình cảm với mình, vừa lo âu vừa thầm nảy sinh chút vui mừng khó tả.
Ai ngờ sự thật lại phơi bày nhanh đến vậy. Vào thời điểm đó biên cương ải bị xâm phạm, quân thượng phải ngự giá thân chinh. Một vị tướng dưới quyền Thuận Bình quận vương bị tra ra chính là gián điệp của quân địch, chẳng hiểu sao kẻ đó lại lấy được bản đồ phòng thủ biên giới phía tây. Sau khi điều tra cẩn thận, người ta phát hiện ra rằng chính nàng đã tư thông với vị tướng quân kia. Bằng chứng là chiếc khăn lụa mà nàng để lại cho Triệu Cẩn.
Không ai tin lời giải thích của nàng, nàng bị bí mật giam giữ tại Tông Chính Tự. Sau khi nhận ra không thể moi được thêm gì từ nàng thì bọn họ đã thả nàng ra. Nàng bị chuyện này kích thích khiến cho bệnh cũ tái phát, không thể nhìn được nữa, rơi vào cảnh bị giam lỏng trong viện. Không còn phong hào quận vương phi, nàng cảm thấy sống không bằng chết.
Đến lúc đó Tạ Chiêu Ninh mới hiểu ra, Triệu Cẩn chưa bao giờ tin tưởng nàng. Ngược lại, hắn ta chỉ kìm nén sự chán ghét của mình để cuối cùng - đẩy nàng xuống địa ngục.
Nàng quên đi những luyến ái và hư vinh trước kia. Đúng lúc đó lại có một người xuất hiện trong đời nàng. Nàng không biết người đó, thậm chí còn không nghe được giọng nói của hắn. Có lẽ trong phủ sợ nàng chết nên đã cử người đến hầu hạ nàng. Nhưng hắn đối xử với nàng rất tốt, chuẩn bị những món ăn mới mẻ cho nàng mỗi ngày, dọn dẹp trong viện sạch sẽ. Khi nàng hỏi tên, hắn viết từng nét vào lòng bàn tay nàng, thì ra hắn là một người câm.
Nhưng nàng lại thấy vui. Một người mù và một kẻ câm sẽ sống hết phần đời còn lại ở viện này. Nàng không hề buồn mà chẳng hiểu sao lại thấy yên tâm. Nàng thậm chí còn lấy ra những thứ trang sức đã lén giấu, đưa cho hắn để họ có thể sống tốt hơn, nàng còn bảo hắn cứ mua thứ gì mình thích. Hắn không nói gì, nhưng Tạ Chiêu Ninh có thể chạm vào bàn tay nóng hổi của hắn.
Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang. Người kia đột nhiên biến mất khỏi phủ, nàng tìm kiếm hắn rất lâu mà vẫn không thấy. Nàng nghĩ đây đúng là chỗ bất tiện của người mù và kẻ câm, một người không thể nhìn thấy, người kia lại không thể lên tiếng. Sau đó mãi không tìm thấy hắn nàng bắt đầu hoảng loạn. Triệu Cẩn lại xuất hiện trước mặt nàng. Thì ra, Thuận Bình quận vương bỗng phát bệnh qua đời khi đang theo hầu hoàng đế ngự giá thân chinh. Còn Triệu Cẩn lại ủng hộ Tương vương lên ngôi, khống chế thiên hạ, cũng khống chế nàng.
Nàng không còn quan tâm đến chuyện quốc gia đại sự nữa mà chỉ hỏi hắn ta: người hầu của nàng đâu rồi?
Nàng không nhìn thấy, chỉ nghe hắn thì thầm bên tai : “Hắn ta chết rồi, chính ta giết hắn ta."
"Tạ Chiêu Ninh, kiếp này sao ta có thể buông tha cho kẻ đối xử tốt với ngươi được chứ?"
Nàng loạng choạng ngã xuống đất, nhưng bị hắn ta bắt vào cấm cung, ép nàng uống thuốc. Nàng nôn ra rất nhiều máu. Khi tỉnh lại, không hiểu sao mắt nàng lại nhìn thấy được. Khi thế giới đảo điên hiện ra trước mắt, nàng cười thật to, mọi thứ nàng quan tâm đều biến mất. Nàng chỉ là hòn đá lót đường bị hắn ta lợi dụng. Hắn ta cưới tôn nữ của Bình Chương Sự làm thê tử, giữ lại nàng như một món đồ chơi để tùy ý giày vò.
Chỉ vì hàng ngày có thể nhìn thấy nàng bị hành hạ đủ đường mà hắn ta ở luôn trong Thùy Củng điện trong nội cung, đề phòng nàng sợ tội tự sát, hắn ta phái thị vệ canh gác nàng chặt chẽ.
Có lẽ hắn ta muốn nàng điên cuồng căm hận mình, nhưng nàng chẳng còn sức để hận ai nữa. Nàng chỉ chờ chết, chờ bản thân dần trở thành một xác chết còn thở, nhưng đã hơn tám năm trôi qua mà nàng vẫn chưa trở thành xác chết, chỉ bệnh tật ngày càng trầm kha. Nhiều năm ưu tư thành bệnh, tính toán đủ đường đã khiến sức khỏe của nàng như ngọn đèn tàn trước gió.
Nàng chỉ còn lại sự chán ghét và thờ ơ vô tận đối với người trước mặt. Đến giờ nàng mới hiểu ra Triệu Cẩn lạnh lùng và hung ác này mới là con người thật của hắn ta. Chàng thiếu niên nàng từng thích chỉ là ảo ảnh như hoa trong gương trăng trong nước mà thôi.
Tạ Chiêu Ninh phục hồi tinh thần, nhìn thẳng vào mắt Triệu Cẩn: “Ta nhớ hôm nay là sinh nhật của tân phu nhân." Thấy Triệu Cẩn híp mắt lại, nàng mỉm cười nói tiếp: “Không biết tân phu nhân có biết cái chết của phụ thân mình là do điện hạ gây ra không?”
Triệu Cẩn nghe vậy bỗng hất nàng ra như bị côn trùng đốt.
Nàng va đầu vào tường, ho dữ dội, cơn ho dồn dập như thể nàng sắp ho cả phổi ra ngoài. Nàng nhìn thấy những đốm máu trên chăn vội dùng tay áo che lại, còn chưa kịp phản ứng thì đã bị hắn ta nhấc bổng lên.
"Muốn khiêu khích để ta giết ngươi sao?” Triệu Cẩn không nhìn thấy vũng máu mà nàng nôn ra. Khuôn mặt tuấn tú áp sát nàng vẫn giống như hình bóng nàng từng yêu thời thanh xuân, thậm chí vì đường nét trở nên sắc bén mà lại càng bắt mắt. Hoài Dương vương giờ là kẻ nắm quyền sinh sát trong tay, trên đời vô số người bị hắn ta mê hoặc giờ lại khuỵu xuống, khẽ thì thầm bên tai nàng: “Tạ Chiêu Ninh, kiếp này ngươi hành hạ ta thế nào thì ta sẽ trả đủ cho ngươi. Đừng hòng mơ tưởng tìm đến cái chết…"
Tạ Chiêu Ninh chỉ cười, sau đó lại khóc, khóc xong rồi lại khổ sở ho khan một tràng. ( truyện trên app t.y.t )
Triệu Cẩn rủ mắt nhìn nàng. Lúc này, nàng gầy như que củi, co ro ở đầu giường trông vô cùng yếu đuối bơ vơ. Người đàn bà khét tiếng độc ác ở Biện Kinh giờ lại ra nông nổi này, hoàn toàn khác với cô gái được cả thiên hạ kính ngưỡng. Hắn ta cầm lấy chiếc khăn lụa ở đầu giường và lau từng ngón tay.
Hắn ta ra lệnh cho người hầu: “Nhớ mời ngự y đến xem bệnh cho phu nhân, phải hầu hạ thật cẩn thận, đừng để chết dễ dàng."
Người hầu khẽ run lên, chỉ có thể nhẹ nhàng thưa vâng.
Triệu Cẩn đứng dậy rời đi, đám thị vệ cũng đi theo, nhưng hắn không hề phát hiện trên giường có một vũng máu lớn vừa bị nàng ho ra. Người hầu vừa nhìn thấy thì trợn tròn mắt, vội vàng lao tới: “Phu nhân, phu nhân..."
Tạ Chiêu Ninh mỉm cười.
Đèn đuốc tỏa sáng chói lòa. Vào ngày thứ tư của Tiết Thiên Ninh, trong cung diễn kịch suốt đêm. Đại Minh cung náo nhiệt như một tòa thành không ngủ. Sự hỗn loạn đột ngột xảy ra ở nơi sâu thẳm trong cung hoàn toàn chìm đắm trong sự náo nhiệt phồn hoa ấy.
Hận gió bay bướm lượn bắt nạt người.
Cậy xa hoa đốt đàn nấu hạc.
Nên cõi lòng sắt son tan biến.
Chờ cảnh xuân tươi đẹp liễu lại trổ xanh.